"Phải, đều qua hết rồi. Thật ra tôi vẫn luôn muốn đến thăm cô, chỉ là..." Quan Khởi Kỳ bỗng cất lời, nhưng đến "Chỉ là" lại dừng lại.
Tô Lam nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Quan Khởi Kỳ, không hiểu anh ấy muốn nói gì nên mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
"Tôi vẫn ổn, anh không cần quá để tâm, tôi còn có việc, đi trước đây." Tô Lam nói xong ôm chiếc thùng rời đi.
"Tạm biệt." Quan Khởi Kỳ đưa mắt nhìn Tô Lam rời đi.
Tô Lam vừa đi được mười mấy bước bỗng dừng lại, cô cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó lập tức xoay người lại nhìn bóng lưng Quan Khởi Kỳ, hét lớn: "Đợi đã!"
Nghe thấy tiếng hét, Quan Khởi Kỳ xoay người đã thấy Tô Lam ôm chiếc thùng đến trước mặt mình.
"Có việc gì?" Quan Khởi Kỳ nghi ngờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Lam.
"Có một chuyện tôi nghĩ tôi cần phải nói với anh, dù sao tôi cũng từng là nhân viên của Khải Vy, tôi cũng không muốn Khải Vy có nhân viên không xứng với chức vụ, càng không muốn giương mắt nhìn nhân viên tốt của Khải Vy bị ức hiếp." Tô Lam đón nhận ánh nhìn của Quan Khởi Kỳ.
"Cô nói ai?" Quan Khởi Kỳ cau mày.
Tô Lam lấy một quyển sổ từ trong thùng sau đó đưa cho Quan Khởi Kỳ, nói: "Trong này có ghi lại số tiền tăng ca, tiền ăn, trợ cấp công tác mà Tôn Ngọc Như lợi dụng chức quyền để báo gian hoặc báo khống trong thời gian tôi làm việc ở Khải Vy."
Quan Khởi Kỳ nhận lấy cuốn sổ, cẩn thận nhìn qua một lượt sau đó cười nói: "Trong này ghi chép thật tỉ mỉ, thời gian, địa điểm và nhân viên đều rất rõ ràng, nhưng tại sao cô lại giao nó cho tôi? Có phải vì ân oán cá nhân với Tôn Ngọc Như không?"
Tô Lam cúi đầu nghĩ một lát, trả lời: "Anh nói đúng một nửa."
"Cô rất thẳng thắn, nhưng tôi muốn biết nguyên nhân còn lại là gì?" Quan Khởi Kỳ cầm cuốn sổ hỏi.
Tô Lam bèn trả lời: "Tôi vừa vào công ty Tôn Ngọc Như đã xem tôi như kẻ thù, khoảng thời gian tôi phát hiện cô ta báo gian báo khống tiền phí, tôi cho rằng cô ta là kẻ tiểu nhân ham tiền, thấy tôi cướp vị trí Trưởng phòng tài chính của cô ta nên mới nhỏ mọn mà thôi, tôi cũng không muốn vì chuyện này mà đạp đổ bát cơm của người ta. Nhưng giờ tôi cảm thấy Tôn Ngọc Như này quá mưu mô, động chút là muốn báo thù, bắt nạt kẻ yếu, cô ta đã nhiễu loạn trật tự thường ngày của bộ phận tài chính, dù là việc công hay tư, tôi đều phải nói chuyện này với anh. Đương nhiên tôi cũng chẳng sợ sau này Tôn Ngọc Như trả thù mình, nếu anh muốn ngửa bài với cô ta, cô ta hỏi ai là người tố cáo cô ta, anh có thể nói là Tô Lam tôi!"
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ bất giác nhìn đi nơi khác nở nụ cười.
"Anh cười gì?" Thấy nụ cười bất chợt hiện lên trên mặt anh ấy, Tô Lam chau mày.
Ngay sau đó Quan Khởi Kỳ thu lại nụ cười, nhìn cô nói: "Cô vẫn là Tô Lam khi đó, không thay đổi chút nào, đây cũng là điểm tôi thích nhất ở cô."
"Anh thích... cái gì ở tôi?" Tô Lam thấy mình sống đến bây giờ, dường như vấn đề tình cảm vừa được giải quyết nhưng con đường phía trước vẫn đầy rẫy khó khăn, sự nghiệp thì chẳng có chút khởi sắc nào, thậm chí còn thất nghiệp, cô có điểm gì đáng để một luật sư hàng đầu đây thích chứ?
"Thẳng thắn, cô có dáng vẻ mà không người phụ nữ nào có, ở bên cô tôi cảm thấy rất tự nhiên, thoải mái." Quan Khởi Kỳ trả lời từ tận đáy lòng.
Nghe xong câu này, Tô Lam ngây ra sau đó nhoẻn miệng cười, nói: "Anh nói tôi có thứ mà người phụ nữ khác không có là được rồi? Lại còn tâng bốc tôi."
"Ha ha..." Lời của Tô Lam khiến Quan Khởi Kỳ thấy buồn cười.
Cười xong, sắc mặt Quan Khởi Kỳ lại nghiêm túc trở lại, anh ấy nhìn Tô Lam, chậm rãi hỏi một câu: "Tô Lam, sau này chúng ta còn có thể làm bạn không?"
Nghe vậy, Tô Lam ngẩng đầu nghi ngờ nhìn vào mắt Quan Khởi Kỳ, phát hiện anh đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt mang theo sự nóng bỏng, nhiệt độ ấy quả thực đã đốt cháy cô.
Cô còn nhìn ra dường như anh ấy rất dè dặt với mình, cứ như sợ mình sẽ từ chối anh ấy vậy.
Qua tiếp xúc trước đây, Tô Lam cảm thấy dường như anh ấy có hơi vượt quá mối quan hệ giữa sếp và nhân viên, đây cũng là điều cô luôn né tránh hết mức.
Đương nhiên cô không thể trả lời rằng có thể tiếp tục làm bạn với anh ấy, cô không muốn bị đánh trong khó hiểu, càng không muốn hũ giấm Quan Triều Viễn kia ghen, những điều này thực sự không có lợi gì với cô.
Nhưng suy cho cùng Quan Khởi Kỳ cũng là người tốt, trước đây anh ấy cũng trọng dụng, giúp đỡ cho cô rất nhiều khi cô làm việc ở Khải Vy, từ chối thẳng thừng đến bạn bè cũng không thể, hình như cũng không hợp lý lẽ lắm.
Do dự một chút, Tô Lam cười tươi với Quan Khởi Kỳ: "Sau này chúng ta là thông gia, lẽ nào không thân thiết bằng quan hệ bạn bè ư?"
"Thông gia? Cô với anh họ..." Quan Khởi Kỳ cau mày hỏi.
Lúc này mặt Tô Lam đỏ lên, đáp: "Chúng tôi đã làm lành rồi."
"Hai người... sắp kết hôn sao?" Vẻ mặt Quan Khởi Kỳ rất căng thẳng.
"Là tái hôn mới đúng? Mặc dù chưa bàn bạc nhưng tôi nghĩ sẽ như vậy." Tô Lam gật đầu khẳng định.
Không biết tại sao Tô Lam chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ tái hôn với cô, mà thời gian chắc cũng nhanh thôi, nghĩ đến đây cô cảm thấy hạnh phúc, thỏa mãn trong lòng.
"Vậy tôi... chúc mừng hai người." Ánh mắt Quan Khởi Kỳ toát lên vẻ mất mát rõ rệt.
"Cảm ơn, tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt!" Đương nhiên Tô Lam hiểu rõ sự thất vọng trên khuôn mặt Quan Khởi Kỳ nên cô kết thúc cuộc trò chuyện một cách qua loa, nhanh chóng xoay người rời đi.
Cho đến khi lên xe, Tô Lam cũng không quay đầu lại, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt mất mát đó của Quan Khởi Kỳ.
Nói thật lòng, Tô Lam có nghe qua một số chuyện tình cảm của Quan Khởi Kỳ.
Nghe nói anh ấy đã yêu đương với Tưởng Vân nhiều năm, chỉ là Tưởng Vân tôn sùng nghệ thuật, không chịu về nước kết hôn sinh con với anh ấy, vẫn luôn phiêu bạt sáng tác ở nước ngoài.
Vì vậy tình cảm của Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân cũng đứt đoạn, giữa chừng Quan Khởi Kỳ cũng qua lại với không ít phụ nữ, nhưng mỗi lần Tưởng Vân trở về anh ấy đều quay lại bên cạnh Tưởng Vân, có thể nói đám phụ nữ đó chỉ là gia vị, món chính vẫn là Tưởng Vân.
Những sau khi bị đánh cô mới biết điều này, cũng may ban đầu mình không xảy ra chuyện gì với Quan Khởi Kỳ, nếu không trận đánh hôm đó là minh chứng cô chen chân vào chuyện tình cảm của người ta.
Có điều cô cũng không thể thích Quan Khởi Kỳ được, vì Quan Triều Viễn để lại vết sẹo quá sâu trong lòng cô, cô vốn không thể thoát khỏi cái bóng của anh trong.
Thực ra hôm nay cô đã làm một việc trái với nguyên tắc của bản thân.
Lúc làm việc khi đó, cô phát hiện Tôn Ngọc Như đang giở trò với chứng từ báo cáo, tuy con số không nhiều nhưng hành vi thật xấu xa, cô luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện này cho Quan Khởi Kỳ nhưng ai mà biết đột nhiên xảy ra chuyện cô bị đánh, còn phải rời chức.
Hôm nay Tôn Ngọc Như đã thực sự khiến cô nổi nóng, hơn nữa thái độ của cô ta với Tiểu Ninh cũng khiến người khác căm phẫn. Vốn dĩ cô đã từ chức, không nên nhúng tay vào chuyện này nhưng hành động của cô cũng là trừ hại cho dân. Có điều cô không hề hối hận, cũng chẳng sợ Tôn Ngọc Như đó tìm mình tính sổ, rõ ràng là cách làm người của cô ta có vấn đề!