Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 129: Chúng ta cùng kết thúc



Sau khi Quan Triều Viễn ngồi xuống, Tô Lam cảm thấy có hơi lúng túng, bèn vội vàng nói: “Tôi đi pha trà.”

Nói xong, cũng không đợi anh nói gì, Tô Lam đã xoay người đi vào phòng bếp nhỏ hẹp.

Hôm nay cũng không đun nước nóng, cô nhanh chóng đun một ấm nước, sau đó lấy lá trà ra, đổ một chút vào trong cốc.

Cô ngàn lần không ngờ tới hôm nay anh sẽ đến, cho nên có cảm giác vô cùng căng thẳng, giống như trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong căn hộ nhỏ im ắng, chỉ có tiếng ấm đun nước.

Người bên ngoài vẫn luôn ngồi ở trên sô pha, có lẽ cũng có tâm trạng tương tự chăng?

Khoảng chừng năm sáu phút sau, Tô Lam mới bê một chén trà nóng đi ra từ phòng bếp.

“Uống trà đi.” Hai tay Tô Lam đặt chén nước ở trước mặt Quan Triều Viễn.

“Cảm ơn.” Hôm nay Quan Triều Viễn cực kỳ khách sáo, còn hơi kiêu ngạo, anh đeo kính râm nên càng thêm lạnh lùng, khiến cho người người khác không thể đọc được chút cảm xúc nào của anh.1

Tô Lam không nhìn được ánh mắt của anh, trong lúc nhất thời đứng ở đó chân tay luống cuống.

Có lẽ Quan Triều Viễn cũng nhìn ra được cô đang xấu hổ, cho nên móc từ trong túi áo ra một cái thẻ ngân hàng, đặt ở trên bàn trà nhỏ: “Đây là Khởi Kỳ và Tưởng Vân đưa cho tôi, bên trong có tổng cộng tám vạn tệ, trong đó một vạn tệ là tiền thuốc men của em, ba vạn tệ là Khải Vy chủ động kết thúc hợp đồng thuê nên bồi thường cho em, bốn vạn tệ còn lại là Tưởng Vân bồi thường cho em phí thiệt hại tinh thần và phí công việc. Đây đều là luật sư của tôi căn cứ vào các loại điều khoản mà tính, có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp, nếu như tự em đi đàm phán, cũng chưa chắc đã có được kết quả tốt hơn. Không biết với bồi thường như vậy em có hài lòng không?” Quan Triều Viễn hỏi Tô Lam.

Tô Lam nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức ôm hai tay nói: “Nếu đã là luật sư ra tay, tôi chắc chắn không có ý kiến. Aiz, lần đầu tôi bị tát một cái mà còn được đền bốn vạn tệ, chứng tỏ mặt của tôi đã rất đáng giá, tôi còn có thể có ý kiến gì nữa?”

Lời này của Tô Lam nói ra có vẻ cô đơn, lại còn mang theo chút tự giễu. Nói cũng phải, mấy năm gần đây, cô thật sự đã ăn không ít cái tát nặng có nhẹ có, có cái cô có thể đánh trả, có cái thì ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, chỉ có lần này là được bồi thường.

Chỉ là tại sao trong lòng Tô Lam lại cảm thấy khó chịu như vậy? Đúng là lúc trước cô có nghĩ tới chuyện bồi thường, cũng đồng ý với việc bồi thường, nhưng khi thật sự có được số tiền này, cô ngược lại có cảm giác tại sao cô luôn là người bị đánh?

Lời của Tô Lam làm cho Quan Triều Viễn nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm được gì, cho nên lại móc từ trong túi ra hai tờ giấy nói: “Nếu em không có ý kiến gì, vậy ký lên đơn giảng hòa ở đây đi.”

Nghe vậy, Tô Lam bèn tìm một cây bút rồi ký tên của mình lên hai đơn giải hòa.

Quan Triều Viễn để lại một bản ở trên bàn trà, bản còn lại thì cất vào trong túi, nói thêm: “Mật khẩu của thẻ ngân hàng là 123456.”

“Ừ.” Tô Lam hơi gật đầu.

Nói xong chuyện chính, Quan Triều Viễn chần chừ một hồi, Tô Lam rất muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên đã hết đề tài, cho nên cũng không biết nên nói gì.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn đứng dậy nói: “Tôi cáo từ!”

“Ừ.” Tô Lam mở miệng, những cũng chỉ có thể ừ nhẹ một tiếng.

Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn Tô Lam một cái, sau đó xoay người đi tới trước cửa.

“Anh… Chân của anh thế nào rồi?” Trước khi Quan Triều Viễn đi ra khỏi cửa, đột nhiên Tô Lam nhìn bóng lưng của anh hô một câu.

Quan Triều Viễn dừng lại bước chân, Tô Lam nhìn thấy sau lưng anh cứng đờ, sau đó cũng không quay đầu lại nói: “Sao em biết?”

“Tôi nhìn thấy trên sàn nhà bệnh viện có vết máu.” Tô Lam thành thật trả lời.

Im lặng một hồi, anh mới nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, đã sớm khỏi rồi.”

“Vậy là tốt.” Tô Lam nhìn bóng lưng của anh, khó khăn nói ra mấy chữ này.

Sau một lúc lâu, không nghe thấy người phía sau nói gì nữa, Quan Triều Viễn cúi đầu nói: “Tôi đi đây.”

Nghe thấy vậy, Tô Lam lập tức nhăn chặt mày.

Bước chân của Quan Triều Viễn vừa mới nhấc lên, cuối cùng Tô Lam không khống chế được tâm trạng của mình, tiến lên vài bước để bản thân đụng vào sau lưng anh, đôi tay vòng lấy ôm eo anh.

Quan Triều Viễn cảm giác được cái ôm của người phía sau, sau khi sửng sốt lại nhẹ nhàng nhíu mày.

Tô Lam dựa vào sau lưng anh, lẩm bẩm nói: “Quan Triều Viễn, tôi không có ý khác, có lẽ tôi và anh cũng không còn sau này, cho nên tôi chỉ muốn nói ra cảm xúc của mình thôi.”

“Em muốn nói gì?” Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến.

“Tôi… Bất kể vì sao thì tôi và anh đã từng đi chung một đường, cũng không bàn tới sau này hai chúng ta sẽ trở thành hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể cắt nhau đi chăng nữa, nhưng tôi chỉ muốn nói với anh một câu, tôi đã từng thích anh!” Nói xong, khóe mắt Tô Lam chảy xuống một giọt lệ trong suốt.

Đây là cảm xúc chân thật nhất của cô, cảm xúc này cô đã giấu ở trong lòng rất lâu, hiện tại nói ra trước mặt anh, cô cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm.

Hôm nay cô nói với anh mấy lời này cũng không phải là muốn được trở thành gì đó của anh, mà hoàn toàn ngược lại, cô muốn cùng nhau đặt dấu chấm hết cho chuyện này.

Cứ coi như việc cô thổ lộ tình cảm trong lòng mình ra là một dấu chấm hết, sau này cô sẽ tìm việc trở lại, cô cũng dự định có nên rời khỏi Giang Châu tới thành phố bên cạnh hay không, như vậy là có thể hoàn toàn bỏ lại tất cả ở đây.

Nghe được những lời này, rõ ràng cả người Quan Triều Viễn cứng đờ, sau đó hô hấp cũng như ngừng lại!

Ngay sau đó, Tô Lam buông lỏng vòng eo Quan Triều Viễn ra, lùi về phía sau hai bước, ngoảnh mặt đi nơi khác, cũng không nhìn anh nói: “Được rồi, tôi đã nói xong, anh có thể đi!”

Nghe vậy, Quan Triều Viễn lập tức quay đầu lại, gỡ kính râm xuống, đôi mắt đen nhánh sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu hơi dâng cao: “Tô Lam, em như vậy là có ý gì? Em nói với tôi những lời này là muốn tôi đi sao?”

“Tôi chỉ muốn đặt dấu chấm hết cùng anh, sau này chúng ta không cần gặp lại, cho dù gặp lại cũng coi như là người qua đường là được rồi.” Tô Lam chịu đựng nỗi đau trong lòng tuyệt tình nói. Ngay sau đó, Quan Triều Viễn bước một bước dài tiến lên nắm lấy vai Tô Lam, cười lạnh nói: “Tô Lam, tôi cũng đã định đi, hơn nữa cũng có suy nghĩ giống em, sau này coi như chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng em thật sự rất đáng giận! Em nói với tôi rằng em thích tôi, sau đó lại nói để tôi đi, em không cảm thấy như vậy quá không công bằng với tôi sao?”

“Không thì tôi còn có thể thế nào nữa? Giữ anh ở lại ư? Vậy thì Phương Ngọc Hoan thì sao? Người anh yêu là cô ấy, không phải tôi!” Tô Lam bị tra hỏi không nhịn được bực bội trong lòng, đảo mắt nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn hét to.

“Tôi nói tôi yêu Phương Ngọc Hoan lúc nào? Cái tai nào của em nghe được?” Tay Quan Triều Viễn đang nắm hai vai Tô Lam dùng thêm sức, nhíu chặt mày, có thể nhìn ra anh đang bắt đầu cố kìm nén cảm xúc của mình. “Nói như vậy chẳng lẽ không đúng à? Không phải cô ấy là mối tình đầu của anh sao? Không phải nhà của hai người quen biết nhiều năm, hai người còn là bạn từ thuở thơ ấu ư? Nếu không phải bởi vì trong nhà cô ấy xảy ra biến cố thì có khi hai người đã con cháu đầy đàn. Còn nữa trong sách ở phòng sách của anh còn kẹp cả ảnh của cô ấy, tôi nói có đúng không?” Tô Lam một hơi nói hết tất cả những gì cô có thể nghĩ rằng nó chứng minh rằng anh yêu Phương Ngọc Hoan.1
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.