Đón nhận ánh mắt của anh, tâm trạng của Tô Lam rất phức tạp.
Cô làm sao thế? Chẳng phải anh rất đáng ghét sao? Chẳng phải muốn anh đi à? Chẳng phải rất mong sau này không cần xuất hiện cùng anh nữa ư?
Tại sao anh vừa mới đi thì lòng cô lại khó chịu đến vậy?
Bây giờ anh quay lại, thế mà lòng cô lại đang nhảy nhót tưng bừng?
Trời ạ! Cô thật sự u mê anh rồi!
Cô phải làm sao đây? Cô phải làm sao?
Quan Triều Viễn không cho cô cơ hội suy tính, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh lúc này không hề bá đạo ngang ngược, mà là dịu dàng sâu sắc, đầy tình cảm dịu dàng, đương nhiên anh vẫn cố khiêu khích cô hết mức có thể.
Lúc này đây, cô không còn phản kháng nữa, mà tiếp nhận bị động hai tay đặt trước ngực anh, bàn tay cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của anh.
Đôi tay anh dịu dàng ấm ấp lại đầy hơi nóng, vuốt ve vài cái đã khiến Tô Lam thở dốc liên hồi.
Cô biết như vậy là không đúng, nhưng lại khó khống chế bản thân mình, chỉ có thể tiếp tục chìm đắm, cơ thể dần dần tê liệt trong ngực anh.
Mãi đến khi đồng phục bệnh nhân tạo thành một vòng cung rồi rơi xuống mặt đất, cô mới bình tĩnh lại, tránh khỏi đôi môi anh lập tức.
Dưới tia sáng lờ mờ, anh hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra đánh chữ cho cô xem.
“Nếu như em không muốn, bây giờ tôi sẽ đi.”
Tô Lam đọc dòng chữ này thì khó xử, lồng ngực vì khó thở mà lúc lên lúc xuống.
Chuyện trời đánh gì đây, anh trêu chọc mình thành thế này, lại còn muốn dùng việc bỏ đi để uy hiếp cô? Lúc đầu cô chỉ là một nhân viên nhỏ ở Thịnh Thế, thời gian trôi qua yên tĩnh thoải mái, cũng vì sự xuất hiện của anh mà khiến hai năm qua mình gặp phải nhiều chuyện bất công đến vậy, bây giờ cô lại sắp thất nghiệp, còn bị bạn gái chính quy của người ta đánh, những chuyện này đều nhờ Quan Triều Viễn anh ban cho, cô thật lòng hận anh thấu xương!
Bây giờ cô không chỉ lưỡng lự, hồi hộp, mà còn thấy trống rỗng, tịch mịch, chẳng phải cũng do anh tạo thành sao?
Cút mẹ mày đi Phương Ngọc Hoan, cút mẹ đi đạo đức liêm sỉ, lúc này cô không cần gì cả, bây giờ cô chỉ cần làm sao thoải mái là tới, cô muốn buông thả một lần, cô phải dùng người đàn ông này cho đã một chút!1
Thấy cô ngơ ra nhìn màn hình điện thoại di động, Quan Triều Viễn nhíu chặt mày, nghĩ rằng chắc là cô muốn mình đi, cho nên bàn tay ôm thắt lưng cô buông lỏng ra, anh cũng lui về sau một bước.
Thấy anh muốn đi, Tô Lam nhíu mày, quyết tâm, bước lên lật úp điện thoại di động trên mặt đất của anh lên, nhón chân cho môi mình ngang môi anh, bắt đầu chủ động hôn …
Hành động bất ngờ của cô khiến Quan Triều Viễn hết sức ngạc nhiên, hai mắt anh nhìn cô chăm chăm, tựa như phát hiện một vùng đất mới.
Tô Lam nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn vào mắt anh, cũng không muốn đối mặt với chính mình như vậy, thầm nghĩ tìm một lần đột phá, trút hết tất cả ngột ngạt và oan ức suốt thời gian qua lên người anh.
Lúc Quan Triều Viễn cảm giác được bàn tay nhỏ bé của cô đang lôi kéo áo sơ mi của mình, môi anh gợi lên một nụ cười mãn nguyện, rồi lẩm nhẩm gì đó trong miệng và bắt đầu chủ động cởi áo nới đai lưng.
Cô nhanh chóng rơi vào thế bị động, anh chiếm cứ toàn bộ quyền chủ động, đồng phục bệnh nhân của cô cũng bị ném xuống dưới giường!
Tuy rằng Tô Lam không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng anh đang rất nóng, trái tim đập cực nhanh và cực mạnh của anh…
Chẳng mấy chốc cô đã không khống chế được chính mình, bị anh kéo theo như dung nham đang phun trào.
Lúc này đây, cô không có tý e dè cố kỵ nào, không hề ngại ngùng, cũng không có suy nghĩ rằng sau đó sẽ như thế nào, cho mấy thứ đó đi gặp quỷ hết đi!
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Tô Lam mỹ mãn nằm trên giường bệnh, Quan Triều Viễn ôm eo cô, thở gấp liên tục.
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Lam cảm thấy bị anh ôm không được tự nhiên, vươn tay đánh vào mu bàn tay anh một cái, rồi chỉ cái giường gấp bên cạnh cửa sổ, ý bảo anh qua đó ngủ.
Quan Triều Viễn lại giả vờ không hiểu ý cô, ngón tay vẫn hoành hành trên da thịt cô.
Nói thật, lúc này Tô Lam hận bản thân chết đi được, người ta nói phụ nữ là động vật tình cảm, nhưng hôm nay cô lại phát hiện hóa ra mình là động vật ăn thịt.
Căm hận chính mình đồng thời cũng căm hận người đang ôm eo mình, nếu không phải tại anh cứ dây dưa lặp đi lặp lại, sao lại có một màn ngại ngùng như lúc nãy được?
Tô Lam nghĩ đến đây, tức giận hất cánh tay anh ra, cúi đầu tìm bộ độ bệnh nhân của cô ở dưới giường.
Sau khi mặc quần áo chỉnh chu, cô ném quần và áo sơ mi cho anh, rồi chỉ tay về hướng giường gấp, trừng người ta một cái đầy lạnh lùng.
Quan Triều Viễn không còn cách nào, tỏ vẻ tức giận bò dậy, đĩnh đạc bước xuống giường đối mắt với Tô Lam.
Tuy rằng lúc này ánh sáng trong phòng ảm đạm, nhưng vẫn thấy rõ được hình dáng của đồ vật, anh như vậy làm Tô Lam không tránh khỏi nhìn thấy cái gì đó của anh.
Hơn nữa cái gì đó còn có phản ứng mà dựng lên thẳng tắp, Tô Lam lập tức đỏ mặt.
Quay lưng đi chỗ khác, cô mắng thầm trong lòng: Tên Quan Triều Viễn này không biết xấu hổ chút nào, thật sự muốn đau mắt hột rồi.
Một lúc lâu sau, cũng không biết người sau lưng có mặc quần áo đàng hoàng chưa, Tô Lam muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại sợ tên kia vẫn chưa mặc, sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy như lúc nãy.
Ngay sau đó, bỗng nhiên có một bàn tay chụp lên vai trái của mình, cô quay đầu lại, không ngờ vừa quay đầu, bỗng dưng bên má trái bị hôn chụt một phát bất ngờ!
Tô Lam đưa tay sờ má trái theo bản năng, lại giương mắt nhìn anh lúc này đang nở một nụ cười dịu dàng.
Hiện tại anh cười thật dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng, thế mà Tô Lam lại có một giây ngây người.
Sau đó người đã ăn mặc chỉnh tề đó ưu nhã bước lại trước công tắc, bật đèn lên.
Ánh đèn sáng ngời lần nữa chiếu sáng gian phòng, Quan Triều Viễn rất chu đáo rót nước cho Tô Lam đặt trên bàn, rồi bước tới trước cái ghế, cầm máy tính xách tay của mình bắt đầu công việc…
Uống nước xong, Tô Lam cảm thấy hơi buồn ngủ, đúng là lúc nãy tiêu hao quá nhiều thể lực.
Lặng lẽ giương mắt nhìn người nọ, anh đang làm việc hết sức chăm chú, hơn nữa trạng thái tinh thần có vẻ rất sung sức, Tô Lam nghi ngờ chẳng lẽ anh không mệt xíu nào sao?
Cô chống má lặng lẽ nhìn anh một phút, sợ bị anh tóm được, cho nên đơn gian ghé vào gối nhắm hai mắt lại.
Vừa nhắm mắt lại, Tô Lam đã chìm vào một đẹp, hơn nữa còn ngủ rất say…
Đến khi Tô Lam thức dậy vì thân thể có khác lạ nào đó, nhận ra bên ngoài trời đã sáng.
Cô cũng không để ý gì nhiều, mang giày chạy vào nhà vệ sinh.
Có lẽ là nghe tiếng Tô Lam chạy nhanh vào nhà vệ sinh, Quan Triều Viễn lo lắng cô có chuyện, nên vội vàng dậy khỏi giường gấp, mang giày vào mở cửa phòng vệ sinh. Khoảng mấy phút sau, Tô Lam tinh thần ủ rũ ra khỏi nhà vệ sinh.1