Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 116: Dũng cảm đứng ra



Tô Lam biết Hồ Mỹ Ngọc là một người thích quấy rối, cô cũng không muốn liên lụy đến Quan Khởi Kỳ, vì thế cô bước lên phía trước nói: “Hồ Mỹ Ngọc, đây là ân oán cá nhân giữa hai chúng ta, do hai chúng ta tự giải quyết, không cần phải kéo người khác vào!”

“Ôi, còn không cần phải kéo người khác vào? Bây giờ người tình của cô đánh tôi đấy có biết không?” Thấy Tô Lam có dáng vẻ lo lắng, bản tính kiêu căng của Hồ Mỹ Ngọc lại dâng cao lên.

Hai chữ “Người tình” kia khiến cho sắc mặt Tô Lam hết đỏ rồi lại trắng, dẫu sao nơi này vẫn còn ánh mắt của mấy chục đồng nghiệp đang nhìn bọn họ.

Quan Khởi Kỳ không phải là người dễ bắt nạt đến như vậy, tiến lên chỉ tay vào Hồ Mỹ Ngọc nổi giận đùng đùng nói: “Có phải là cô còn muốn bị tát không? Được, tôi có thể theo hầu!”

Thấy Quan Khởi Kỳ nổi giận, Hồ Mỹ Ngọc vội vàng ôm mặt lùi về phía sau mấy bước, giả bộ bình tĩnh nói: “Các người... Đừng cậy rằng mình nhiều người mà bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi!”

Lúc này, hai luật sư có tiếng của Khải Vy tiến lên khuyên ngăn Hồ Mỹ Ngọc, phân tích cho cô ta nghe lợi ích thiệt hơn, còn đồng ý bồi thường một chút tiền thuốc men cho cô ta.

Hồ Mỹ Ngọc cũng là một người thông minh, biết được đánh nhau với luật sư thì đương nhiên sẽ không có quả ngọt để ăn, cho nên sau khi nhận được một vạn tệ tiền thuốc thang thì lập tức rời đi, chỉ có điều toàn bộ món nợ này cô ta đều ghi tạc lên người Tô Lam, trên đời không phải vẫn còn câu nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn sao!1

Luật sư chính là luật sư, mấy luật sư chỉ tốn một ít tiền đã có thể khiến cho khói súng mù mịt lắng xuống.

Quan Khởi Kỳ kéo Tô Lam đi đến phòng làm việc của mình, vội vàng tìm hộp đựng thuốc rồi dùng thuốc sát trùng để lau vết máu ngoài khóe miệng giúp cho cô.

“Ai da!” Tô Lam sờ lên mặt chính mình, đau đến mức khẽ kêu một tiếng.

Quan Khởi Kỳ ngồi ở trên chiếc bàn uống trà nhỏ, nhìn Tô Lam với khuôn mặt đã sưng vù đang ngồi trên ghế số pha, nhíu mày nói: “Vừa rồi người phụ nữ chanh chua kia nói rằng cô là chị kế của cô ta?”

Nói tới chuyện này, Tô Lam lập tức cảm thấy rất phiền phức, dứt khoát phủ nhận nói: “Tôi và cô ta không phải người thân.”

Nghe thấy câu trả lời này, Quan Khởi Kỳ lại nhíu mày lại, bày tỏ nỗi nghi ngờ.

Tô Lam đành phải nói giải thích: “Chỉ là năm đó người ba có quan hệ máu mủ với tôi đã cưới mẹ cô ta.”

Quan Khởi Kỳ nghe xong gật đầu, cười nói: “Không nói cái khác, riêng sức chiến đấu của người phụ nữ kia thôi cũng thực sự rất mạnh.”

“Tại sao anh lại bồi thường cho cô ta nhiều tiền như vậy làm gì? Tôi cũng bị đánh đấy có được không?” Tô Lam oán trách nói.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện mới vừa rồi Hồ Mỹ Ngọc không chỉ làm ầm lên một trận, hơn nữa còn nhận được tiền bồi thường, Tô Lam lại thấy tức giận nhưng không có chỗ nào để trút ra.

“Tôi đã đánh cô ta hai bạt tai, trong vòng ít nhất một tuần lễ cô ta không thể ra khỏi cửa được, cho nên chúng ta cũng không bị thiệt.” Trong giọng điệu của Quan Khởi Kỳ chứa cả vẻ chế giễu.

Suy nghĩ kỹ càng thì cũng thật sự rất hả giận, bởi vì Hồ Mỹ Ngọc bị thương nặng hơn cô.

Sau đó Tô Lam lại nói: “Hơn một vạn tệ kia cứ trừ vào tiền lương cuối tháng của tôi đi.”

“Tôi là người đánh người, tại sao lại trừ tiền của cô?” Quan Khởi Kỳ buồn cười nói.

Tô Lam trợn to hai mắt nhìn Quan Khởi Kỳ, nói: “Bởi vì tôi cho nên chuyện này mới xảy ra.”

“Tôi không thể nào đứng nhìn nhân viên của mình bị người ta mặc sức bắt nạt, bằng không sau này tôi có thể tiếp tục làm ông chủ được nữa sao? Thật ra thì tôi phải cảm ơn cô, bởi vì cô cũng đã giúp tôi tạo dựng uy tín ở trong công ty.” Quan Khởi Kỳ già mồm át lẽ phải nói.

Tô Lam biết mình không thể cãi thắng được Quan Khởi Kỳ, mặc dù ở đại học cô là người biện luận giỏi nhất, nhưng người ta dù sao cũng là luật sư, bình thường vẫn dựa vào miệng lưỡi để kiếm cơm ăn.

Nhớ lại ánh mắt vừa rồi mọi người nhìn mình, Tô Lam lại nhíu mày nói: “Hồi nãy anh đã quá kích động, dù thế nào đi nữa thì anh cũng không nên đánh người, hành động của anh rất dễ khiến cho... mọi người hiểu nhầm.”

“Hiểu nhầm gì?” Đôi mắt sáng ngời của Quan Khởi Kỳ cười nhạt nhìn chằm chằm vào Tô Lam.

“Hiểu lầm...” Tô Lam vừa mới nói ra hai chữ thì đã nhìn thấy Quan Khởi Kỳ dùng ánh mắt trêu đùa nhìn mình, không kìm được tức giận nói: “Anh ngốc thật hay là ngốc giả vậy?”

“Trong miệng người phụ nữ đanh đá kia chứa toàn là phân, chúng ta cũng không ngăn cản lại được? Tô Lam, chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện của mình, không phải là được sao? Chẳng lẽ cô cho rằng những lời người phụ nữ chanh chua kia nói đều là thật? Cái gọi là người thông minh không bị cuốn theo tin đồn nhảm, chắc hẳn cô cũng biết đạo lý này.” Quan Khởi Kỳ nghiêm túc nói.

Tô Lam biết nói thế nào với anh ấy cũng như không, cho nên cô đứng dậy nói: “Anh là luật sư vàng, tôi nói không lại anh, nhưng mà sau này chúng ta vẫn nên duy trì một khoảng cách nhất định thì hơn, luật sư Quan, xin anh hãy hiểu cho tôi!”

Nói xong Tô Lam lập tức xoay người đi ra ngoài.

“Khoảng cách cô nói đó, rốt cuộc là phải cách bao xa?” Khi Tô Lam đi đến cửa, đột nhiên phía sau lưng lại vang lên câu hỏi.

Tô Lam dừng bước chân lại, chần chừ một chút, sau đó bỗng nhiên xoay người, nhìn Quan Khởi Kỳ nghiêm túc nói: “Khoảng cách mà một ông chủ bình thường và nhân viên bình thường nên có.”

Nói xong, Tô Lam không chờ Quan Khởi Kỳ trả lời, nhanh chóng xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Quan Khởi Kỳ.

Ra khỏi phòng làm việc của luật sư Quan, Tô Lam đi một vòng ở trên hành lang, sau đó phát hiện rằng có rất nhiều người đang tụm năm tụm ba thì thầm bàn luận, khi nhìn thấy cô, tất cả lại giống như là đàn chim vỡ tổ bay ra khắp nơi.

Đương nhiên Tô Lam biết được những người đó đều đang bàn tán về mối quan hệ giữa cô và Quan Khởi Kỳ, cô biết cô không thể ngăn cản được những lời đồn, sau này cô chỉ có thể duy trì khoảng cách với Quan Khởi Kỳ, hy vọng thời gian qua đi, lời đồn cũng sẽ từ từ biến mất.

Ngày hôm sau, Tô Lam cầm theo chiếc ly đi ra khỏi phòng làm việc, muốn đến phòng trà nước rót một cốc cà phê.

Mới vừa đi tới trước cửa phòng trà nước, cô đã nghe thấy giọng của Tôn Ngọc Như đang nói chuyện với người nào đó truyền ra từ bên trong.

“Chị Ngọc Nư, chị nói có phải luật sư Quan và trưởng phòng Tô thật sự có mối quan hệ không thể để cho người khác biết không?”

Tôn Ngọc Như bật cười: “Tôi chưa từng thấy hai người họ cùng ở trên giường, làm sao biết được bọn họ có mối quan hệ không thể để cho người khác biết hay không?”

Lời này vừa nói ra, từ bên trong phòng trà nước lập tức vang lên một loạt tiếng cười thật to.

Tô Lam đoán rằng lúc này ở bên trong ít nhất cũng phải có bốn năm người.

Sau khi cười xong, Tôn Ngọc Như còn nói: “Nhưng mà mấy người không nhận ra điều gì sao? Bình thường ánh mắt luật sư Quan nhìn trưởng phòng Tô rất là không bình thường, là kiểu cảm giác có chứa cả nhiệt độ trong đó, nóng bỏng, đúng, chính là loại nóng rực như khi xảy ra phản ứng hóa học đó!”

“Tôi cũng cảm thấy ánh mắt luật sư Quan nhìn trưởng phòng Tô lúc bình thường có gì đó không đúng!”

“Bằng không ngày hôm qua khi người đàn bà chua ngoa kia tìm đến bắt gian, luật sư Quan cũng sẽ không kích động như vậy, mấy người ở Khải Vy lâu thế rồi, có ai đã từng nhìn thấy luật sư Quan nổi giận vậy chưa? Hơn nữa còn ra tay đánh người!” Tôn Ngọc Như lại nói.

“Chưa từng!” Tất cả mọi người đồng loạt phủ nhận.

“Cho nên chắc chắn lần này luật sư Quan lại động lòng phàm!” Tôn Ngọc Như cười nói.

“Không thể nào? Mặc dù luật sư Quan có hơi trăng hoa, nhưng mà vẫn luôn công tư rõ ràng, trước nay chưa từng có quan hệ nam nữ lung tung ở nơi làm việc.”

“Đó là do vẫn chưa gặp được đối tượng khiến anh ấy phải thay đổi quy tắc mà thôi.” Tôn Ngọc Như nói.

“Không phải luật sư Quan đã có bạn gái chính thức sao? Không lẽ lần này lại thật sự nghiêm túc à?” Có người gặng hỏi.

Tôn Ngọc Như xua tay: “Cái này tôi cũng không biết nữa, phải xem người nào có thể chiến thắng được người nào.”

“Không phải ngày hôm qua người phụ nữ đanh đá kia đã nói người trước của trưởng phòng Tô chính là tổng giám đốc của Thịnh Thế hay sao? Tổng giám đốc của Thịnh Thế và luật sư Quan của chúng ta lại còn là anh em chú bác, sẽ không với cả hai anh em đấy chứ...” Câu nói kế tiếp không cần nói cũng biết.

“Hai anh em thì tính làm gì? Huống chi lại còn là anh em con chú con bác, người ta ba con ruột thịt mang chung một đôi giày cũng còn có nữa kìa!” Tôn Ngọc Như cười nói.

“Chị Ngọc Như, mang chung một đôi giày là ý gì?” Có một cô gái trẻ làm lễ tân vẫn chưa lập gia đình ngây thơ hỏi.

Tôn Ngọc Như nhếch miệng cười khẽ một tiếng: “Cô cứ đi hỏi baidu thì biết, chứ người phụ nữ trong sáng như tôi sao có thể nói ra miệng chuyện như vậy? Thế mà vẫn có rất nhiều người làm ra được.”

“Không ngờ mặt mũi trưởng phòng Tô cũng chỉ trên mức trung bình một chút, bình thường vẫn tỏ ra nghiêm chỉnh, nhưng trong xương tủy lại phong lưu đa tình đến vậy, còn chọn toàn những người đàn ông có quyền có thế để quyến rũ!”

“Phụ nữ không chỉ nhìn vào mỗi khuôn mặt đâu, có lẽ là do kỹ năng trên giường của người ta tốt, mấy người đều phải học tập một chút!” Câu nói này của Tôn Ngọc Như lại chọc cho một đám các cô gái trẻ phải cười to.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.