Cố Yến Tang nhìn Bạch Giang chậm rãi đáp: “Con tôi năm nay hai tuổi.”
Bạch Giang nhìn Cố Yến Tang với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Bình An không hiểu vì sao mẹ nhóc lại nói nhóc ít đi một tuổi, nhưng trước người lạ, nhóc chọn đứng về phía mẹ.
“Tang Tang, em cũng biết Dịch Xuyên, cậu ấy…” những năm nay tìm em đến phát điên…
Nhưng khi nhìn thấy Cố Yến Tang như vậy, lời hắn nghẹn ở cổ, mặc kệ năm đó hai người xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy bạn thân của hắn thật không đáng.
Bạch Giang không còn thân thiện như trước: “Em đã rời đi nhiều năm như vậy, vì sao lại còn trở về.”
Cố Yến Tang cảm thấy buồn cười, khi biết đứa bé không phải là của Dịch Xuyên, thái độ liền thay đổi. Đây là vì bất bình sao, rõ ràng lúc trước người bị vứt bỏ chính là cô.
“Tôi có trở về hay không là quyền tự do của tôi, không có liên quan tới bất cứ kẻ nào.” - Cố Yến Tàn sờ đầu Bình An, ngữ khí vẫn vô cùng xa cách.
Nhìn thấy Cố Yến Tang như vậy, Bạch Giang biết mình vượt mức, nhưng hắn vẫn phải nói.
“Tang Tang, em đã có cuộc sống mới, tôi hy vọng về sau em đừng xuất hiện trước mắt Dịch Xuyên.”
Hắn không muốn nhìn thấy bạn thân của hắn phát điên, cho nên hắn muốn đem khả năng này đẩy đi xa.
Cố Yến Tang siết chặt túi sách, nhìn xem, đã qua nhiều năm như vậy, anh em tốt của hắn cũng muốn đuổi cô đi, đề phòng cô, hóa ra cô lại khiến người ta chán ghét như vậy.
Cô muốn đáp lại nhưng ngay lúc này, có một thân ảnh cao lớn đi lại gần cô.
“Xe nhiều quá, tìm nửa ngày mới có vị trí đỗ, để em cùng Bình An đợi lâu rồi.” - Mặc Hành Viễn thân mật nhìn cô mỉm cười, sau đó phảng phất vô tình nhìn về phía Bạch Giang, câu môi cười khiêu khích: “Tang Tang, vị này là?”
Cố Yến Tang như thở phào, toàn thân tựa vào người Mặc Hành Viễn. Cô không nhìn sự chấn kinh của Bạch Giang, ngọt ngào cười với Mặc Hành Viễn: “Là một người quen trước kia của em ở Chu thành, Bạch Giang.”
“Hóa ra là người quen của Tang Tang nhà tôi.” - Mặc Hành Viễn nghiêng đầu, đưa tay phải về phía Bạch Giang: “Chào Bạch tiên sinh, tôi là Mặc Hành Viễn.”
Bạch Giang nhìn người đang thân mật bên cạnh Cố Yến Tang, một cặp kính mát to che đi nửa gương mặt, nhưng khí chất không chút tầm thường, xuất thân cũng không tầm thường.
Nhìn một nhà ba người xinh đẹp, Bạch Giang vươn tay nắm lấy tay Mặc Hành Viễn nói: “Mặc tiên sinh, rất vui được gặp mặt, không biết anh là gì củaTang Tang?”
Mặc Hành Viễn cong môi cười: “Bạch tiên sinh nhìn không đoán ra mối quan hệ của chúng tôi sao?”
Vừa nói hắn vừa đưa tay sờ đầu của Cố Yến Tang.
Cố Yến Tang vừa mới cảm động, quay đầu lại trừng mắt Mặc Hành Viễn một cách khéo léo, hắn không biết cô ghét nhất người khác sờ đầu cô sao.
Mặc Hành Sâm mỉm cười ôn nhu, trong mắt hiện lên đầy sự cưng chiều.
Bạch Giang nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp, nếu không biết hắn khẳng định sẽ cho rằng đây là vợ chồng tình cảm tốt, nhưng nghĩ tới bạn tốt của hắn, sắc mắt cứng nhắc.
“Không nghĩ là Tang Tang lại nhanh như vậy kết hôn, thật sự chúc mừng.”
Nghe Bạch Giang không trung thực chúc mừng, Cố Yến Tang chỉ cười cười.
Mặc Hành Viễn mỉm cười: “Không biết Bạch tiên sinh đã ăn cơm chưa, gia đình chúng tôi đang muốn đi ăn cơm, có thể cùng ăn chung một chổ.”
Bạch Giang nhã nhặn từ chối: “Tôi còn có hẹn, để lần sau.”
Mặc Hành Viễn rất tiếc núi nhún vai, ga lăng cúi người cầm túi xách cho Cố Yến Tang, sau đó bế Bình An đang xem trò vui, nhìn Bạch Giang mỉm cười: “Vậy chúng ta hữu duyên gặp lại.”
Mặc Hành Viễn quay người đi, Cố Yến Tang cũng dời bước theo sao.
Đi được hai bước, cô quay đầu lại: “Bạch tiên sinh, hy vọng chuyện hôm nay anh gặp tôi đừng nói với người kia, cảm ơn.”
Bạch Giang nghe xong, nghĩ tới Phó Dịch Xuyên những năm qua, xem ra là chính Phó Dịch Xuyên tự mình đa tình.
Hắn nên nghe lời Phó lão gia tử, giới thiệu người cho Dịch Xuyên.
Không có đạo lý cô ấy sống thoải mái như vậy, mà Phó Dịch Xuyên là sống như không sống.
Đi xa khỏi đài phun nước, Mặc Hành Viễn cười hắc hắc: “Thế nào, vừa rồi tôi diễn rất tốt phải không?”
“Nếu cậu không sờ đầu tôi, tôi sẽ cảm thấy cậu hôm nay đặc biệt đẹp trai.” - Cố Yến Tang tức giận cầm lại túi xách từ trong tay Mặc Hành Viễn.
Mặc Hành Viễn bĩu môi, vẫn còn tức giận chuyện người đàn ông kia nói với Cố Yến Tang, nếu là có anh cả ở đây, hẳn là sẽ không ôn hòa như hắn: “Chúng ta là người của Mặc gia, sẽ không cho phép ai ức hiếp chúng ta.”
“Được rồi, được rồi, hôm nay công lớn chính là cậu, muốn ăn cái gì, tùy tiện chọn, chị đây sẽ nấu cho cậu.”
“Sao lại khách khí với tôi như vậy làm gì, chúng ta là gia đình, chẳng qua bữa tối hôm nay tôi muốn một chai Lafite 82.”
Mặc Hành Viễn vừa nói xong, trên đầu liền bị đập một cái, hắn kêu thảm một tiếng: “Cố Yến Tang, kiểu tóc của tôi không thể loạn được, chị có biết không hả.”
Cố Yến Tang nhún vai: “Không biết.”
Bình An che môi cười: “Tiểu cửu ngốc.”
Cuối cùng, Bình An nhìn thấy món lẩu bắt mắt ở một nhà hàng, muốn ăn lẩu nên ba người liền đi vào quán lẩu gọi món.
Gọi xong đồ ăn, trong lúc đợi mang lên, Mặc Hành Viễn và Bình An đấu võ mồm, Cố Yến Tang tiện tay mở một cuốn tạp chí trên bàn.
Cô nhìn thấy hình ảnh của anh cả trên, nhưng cũng không rõ ràng lắm, anh cả trước nay không thích xuất hiện ở ngoại giới, xem ra nhà báo này cũng có chút bản lĩnh.
Chiêm ngưỡng bức ảnh của anh cả xong, cô tiếp tục lật trang, nhìn thấy người trên bức ảnh tiếp theo, ngón tay lập tức cứng đờ.
Trên tấm ảnh là nam nhân gương mặt không kiên nhẫn, hai tay đặt trong túi quând, đi ra từ một cao ốc hội nghị, theo sau lưng là một cô gái xinh đẹp, rất là quen thuộc.
Dòng chữ lớn: Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị Phó Dịch Xuyên cùng thiên kim Ân gia Ân Dung đi cùng nhau, nghi ngờ sắp có tin vui.
Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn chưa tu thành chính quả.
Cố Yến Tang mấp máy môi, muốn đem hình ảnh chướng mắt này lật qua, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng cô chưa lật qua đã bị ai đó giật lấy tờ tạp chí.
“Mặc Hành Viễn, trả lại cho tôi.”
“Tôi xem bên trong có cái gì tốt mà câu mất hồn của chị.” - Mặc Hành Viễn muốn trêu chọc Cố Yến Tang một chút, ai ngờ nhìn xuống, sắc mặt liền đen đi.
“Tên cặn bả này có cái gì tốt mà nhìn?” - Hắn không do dự đem tạp chí xé làm hai.
“Cậu…” - Cố Yến Tang không nghĩ hắn lại xé cả tạp chí.
Đêm qua anh cả đã gọi điện cho hắn, nhắc hắn phải nhìn Cố Yến Tang thật kĩ, không cho gặp những thứ không nên gặp, bây giờ cô ấy nhìn một tấm ảnh thôi đã thất thần, hắn liền tức giận.
“Tôi chẳng phải chỉ xé một tấm ảnh của Phó Dịch Xuyên thôi sao, tôi nói cho chị biết, nếu là nhìn thấy hắn, tôi liền xé hắn ra, gặp một lần liền đánh một lần.” - Ăn hiếp người nhà của hắn, xem là hắn đã chế rồi sao.
Cố Yến Tang khục một tiếng: “Tôi là muốn nói, có người đang muốn tìm cậu tính toán.”
Phía sau, phục vụ viên liền nói: “Tiên sinh, ngài không thể xé đồ của cửa hàng chúng tôi được.”
Mặc Hành Viễn rút ra một xấp tiền đặt trên bàn: “Đây là tôi bồi thường, tôi muốn tất cả tạp chí trong cửa hàng này.”
Một lúc sau, một chòng tạp chí đặt trước mặt Mặc Hành Viễn.
“Tiểu cữu muốn làm gì?” - Bình An thắc mắc.
“Mặc kệ hắn.” - Cố Yến Tang bó tay chịu thua.
Mặc Hành Viễn xé hết vứt vào thùng rác, Cố Yến Tang nâng trán, cái con người này ngây thơ như vậy.
Chỉ là hai người lại không nghĩ Bình An lại có chút khác thường.
Phó Dịch Xuyên, nhóc đã nhớ kỹ cái tên này.
Mặc dù mẹ nói nhóc không có ba, đại cữu và tiểu cữu cũng ngậm miệng không đề cập đến, có lẽ ông ấy là người xấu. Nhưng nhóc vẫn là muốn gặp ông ấy một chút. Nhưng nhóc sẽ không nói với ai, vì nhóc biết họ sẽ ngăn cản nhóc.