Ân Dung còn chưa nói xong, đối phương đã cúp điện thoại, chỉ còn thanh âm tút tút.
Cô ta cười đắc ý, quay người liền nhìn thấy Phong Thanh Dật tựa đầu ở bên cửa nhìu mày lắc đầu: “Ân Dung, em làm như vậy là không đúng, em biết rõ Dịch Xuyên đi toilet không cầm theo điện thoại mà thôi.”
“Em thích, anh quản được.” - Ân Dung đưa điện thoại đập vào ngực Phong Thanh Dật, sau đó như công chúa kiêu ngạo hất cằm.
Phó Dịch Xuyên đi vào cửa, sắc mặt không vui, vừa rồi Cố Yến Tang rời đi cũng không thấy trở lại, hắn có chút bực bội, không biết cô ta lại chạy đi đâu để gây phiền phức cho hắn.
Phong Thanh Dật đưa điện thoại cho Phó Dịch Xuyên: “Vừa rồi Tang Tang gọi cho cậu.”
“Cô ta nói cái gì?” - Phó Dịch Xuyên nhíu mày.
Phong Thanh Dật gãi đầu, nhưng không thể nói thật, đành lấp liếm: “Không nói gì, cậu gọi lại cho cô ấy đi.”
Phó Dịch Xuyên bởi vì nghe Cố Yến Tang gọi điện thần sắc mới tốt một chút, lại nghe bạn thân nói lời này, hai hàng lông mày dựng lên: “Nhà cậu ở bãi biển hay sao quản rộng vậy?”
Phó Dịch Xuyên lấy điện thoại đi ra khỏi phòng bao.
Phong Thành Dật sờ mũi, đúng là vịt chết mạnh miệng, rõ ràng là quan tâm người ta lại ra vẻ.
Chỉ là ai cũng không biết, cú điện thoại vừa rồi, là điện thoại cầu cứu.
Phó Dịch Xuyên đi ra ngoài, gọi cho Cố Yến Tang, nhưng bên kia lại bấm tắt cuộc gọi của hắn.
Hắn nhíu mày, sau đó lại nhếch môi cười, bây giờ còn học được cái trò giận dỗi.
Hắn tự nhủ, giận dỗi lại càng tốt, hắn cũng không cần theo ý ông nội mà quay về Cảnh Uyển, mặc kệ cô ta.
Nghĩ vậy, Phó Dịch Xuyên xoay người đi vào bên trong phòng bao tiếp tục tụ họp.
Hắn không hề biết xoay người một cái, người yêu thương liền trở thành người xa lạ.
Cố Yến Tang thừa dịp còn tỉnh táo, run rẩy muốn gọi cấp cứu, trước mắt lại xuất hiện một đôi giày da thủ công tinh xảo.
“Anh nghĩ rằng em đang sống tốt, không nghĩ tới lần đầu gặp lại là trong trường hợp này.”
Ba ngày sau, Cố Yến Tang xuất hiện ở Phó trạch, cứ ngỡ như đã cách mấy đời.
Phó lão gia tử nhìn chằm chằm thỏa thuận ly hôn mười mấy phút, cho đến khi Cố Yến Tang gọi một tiếng ông nội, ông mới bỏ kính lão xuống, vuốt vuốt mi tâm, như là đã già đi mười mấy tuổi.
“Tang Tang, con đã nghĩ kỹ chưa. Dịch Xuyên tuy lớn nhưng vẫn như một đứa trẻ, có thể tha thứ cho nó sao.” - Phó lão gia tử nhìn về phía cô, đáy mắt mang theo hy vọng.
Cố Yến Tang buông thõng mắt, hai tay quấn quanh một chỗ, thanh âm khẩn cầu nói: “Ông nội, con muốn buông tha Dịch Xuyên, cũng là buông tha chính mình.”
Đã nói đến mức này, đã không còn có thể quay đầu.
Nhìn đứa trẻ chỉ vài ngày không gặp đã gầy đi trông thấy, đáy mắt Phó lão gia tử nổi lên một tia lệ quang, ngàn vạn lời khuyên chỉ còn lại một tia thở dài: “Được rồi, là ông nội có lỗi với con.”
Cố Yến Tang vội đáp: “Ông nội, đây không phải là lỗi của người, là do chính chúng con không sống tốt, mười mấy năm qua, ân tình ông nội đối với con như cha mẹ tái sinh, con suốt đời không quên.”
Phó lão gia tử thương tiếc nói: “Đừng nói như vậy, chính là ông nội muốn mối hôn sự này. Cũng là Phó gia không có phước có được cháu dâu ngoan này. Không biết sau này là thằng nhóc nào có phúc, có thể lấy được một người vợ hiền lành và thông minh như con.”
“Sau này nếu con tìm được người chăm sóc con, đừng quên gửi thiệp mời cho ông nội, ông nội nhất định sẽ chuẩn bị hồi môn cho con, sẽ không khiến người ta xem nhẹ con.”
“Vâng…”
Rời khỏi Phó trạch, cái gì cô cũng không mang theo, quản gia Lưu và dì Thẩm đều tiễn cô ra tận cổng.
Đi xuống bậc thang, cô không nhịn được nước mắt rơi xuống.
Lần từ biệt này, không biết đến khi nào mới có cơ hội gặp lại.
Khi cô mở cửa một chiếc xe đậu ở ven đường, một chiếc xe thể thao quen thuộc dừng ở cổng Phó trạch, từ bên trong xe bước xuống một người.
Thân hình quen thuộc, gương mặt quen thuộc.
Nhưng người kia không chú ý đến xe của Cố Yến Tang đang đứng, nhanh chân bước vào cổng Phó trạch.
Nhìn bóng lưng của anh, cô có thể tưởng tượng gương mặt anh có bao nhiêu là hờ hững.
Nhưng tất cả hiện tại, đã không còn liên quan đến cô.
Phó Dịch Xuyên, từ nay về sau, không cần gặp lại.
“Có cần anh giúp em xả giận?”
“Không cần, đã gặp nhau cũng sẽ có lúc phải chia tay. Anh cả, lái xe đi thôi.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái cong môi: “Được, anh mang em về nhà.”
Cửa sổ nâng lên, hết thảy đều kéo về phía sau.
Phó Dịch Xuyên bị Lưu quản gia gọi điện thúc giục trở về, hắn ngỡ có chuyện gấp gì, thế nhưng đi vào đại sảnh liền thấy ông nội ngồi êm đẹp, trong lòng thở phào một cái: “Ông nội, tìm con có chuyện gì sao?”
Hắn ngã xuống ghế sô pha, liếc nhìn văn kiện trên bàn, mấy chữ ngoài bìa liền bị thu vào tròng mắt.
“Con xem phần văn kiện này đi.”
Phó Dịch Xuyên cả người cứng đỡ tại chỗ.
“Vốn là định giữ Tang Tang lại cho đến khi con trở về, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng đáng thương của con bé nhìn ta cầu khẩn, ta chỉ đành không thể lưu lại bên cạnh con.”
“Dịch Xuyên ơi là Dịch Xuyên, con và Tang Tang vì cái gì lại đi đến một bước này.”
Phó lão gia tử thở dài đứng lên, không thèm liếc nhìn đứa cháu trai của mình, chống gậy lên, cứ như vậy bước đi.
Phó Dịch Xuyên như bất động nhìn chằm chằm vào thỏa thuận ly hôn cùng chữ ký của Cố Yên Tang.
Không ai hiểu được cảm xúc của hắn hiện tại, chỉ sợ chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ được cảm xúc của bản thân mình.
Cố Yến Tang!
Tang Tang!
Người từ bé vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn, muốn làm Phó phu nhân, cứ như vậy muốn ly hôn.