Tổng Giám Đốc Truy Thê Vô Độ

Chương 2: Em Là Vợ Của Anh



Nhớ tới ông nội trước kia vì cô mà nhiều lần đánh Phó Dịch Xuyên, Cố Yến Tang vội xua tay: “Không có, gần đây anh ấy đi công tác, anh ấy lại vừa tiếp nhận công ty rất bận rộn.”

“Tang Tang, con đừng có luôn kiếm cớ cho thằng nhóc đó. Ông nội tuy tóc bạc nhưng vẫn có thể hiểu được, hôm nay chẳng phải nó đã về sao, vậy mà có nhập viện nó cũng không đến chăm sóc con, thằng nhóc này nhất định là ngứa da.” - Phó lão gia tử tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, cái gậy nên ầm ầm dưới sàn, giống như xem sàn nhà là cháu trai ông ấy.

Cố Yến Tang nhớ đến người phụ nữ nghe điện thoại của Phó Dịch Xuyên, trong lòng đầy thất lạc, nhưng lại cố gắng như không sao: “Ông nội, cái này cũng trách Tang Tang, là con không có gọi nói với Dịch Xuyên chuyện con bị ngất xĩu.”

Phó lão gia tử thở dài: “Tang Tang, từ nhỏ đến lớn, bất luận thằng nhóc Dịch Xuyên có làm sai chuyện gì, con đều kiếm cớ giải vây cho nó. Nếu như nó cảm kích con, ông nội liền mắt nhắm mắt mở. Nhưng nhiều năm như vậy, nó như là một đứa trẻ không chịu lớn, luôn ức hiếp con, ông nội nhìn thấy rất đau lòng.”

“Ông nội…” - Đôi mắt Cố Yến Tang ửng đỏ: “Cũng may là có ông nội nuôi dưỡng và chăm sóc Tang Tang, con rất cảm kích người, nếu không có ông nội con đã trở thành đứa bé lưu lạc bên ngoài, cả một đời lẻ loi trơ trọi lớn lên.”

“Nói ngốc cái gì, dù trước kia ông nội con lâm chung không giao phó con cho ta, ông nội cũng sẽ đón con về nuôi dưỡng. Là đứa cháu mà ông nội yêu thương nhất, bây giờ ông nội may mắn có con ở bên cạnh, là tri kỷ của ông nội.”

“Cảm ơn ông nội.” - Cố Yến Tang nức nở nói, mười mấy năm qua, ông nội Phó đối với cô rất tốt.

“Đứa trẻ ngốc này, khóc cái gì, hôm nay con mệt rồi, mau lên lầu nghĩ ngơi đi. Thằng nhóc kia con yên tâm, ông nội sẽ giúp con dạy dỗ nó thật tốt.” - Phó lão gia tử hối thúc cô đi lên lầu.

Cố Yến Tang không muốn ông nội vì cô mà ra mặt, nhưng nhìn vẻ mặt đã quyết của ông, cô cũng chỉ có thể thuận ý ông.

“Vậy con lên lầu trước, ông nội cũng nghĩ ngơi sớm một chút.” - Cô đứng lên, quay đầu nhìn dì Thẩm: “Ông nội gần đây ho khan, di đừng quên hầm tuyết lê đường phèn cho ông nội uống.”

“Thiếu phu nhân yên tâm, lần trước cô đã dặn dò, một lát nữa tôi liền bưng cho lão gia.” - dì Thẩm hiền tử mỉm cười, thiếu phu nhân luôn từng li từng tí quan tâm đến lão gia, có được cháu dâu hiếu thuận như vậy, là phúc khí của Phó gia.

Cố Yến Tang gật đầu: “Cảm ơn dì Thẩm hằng ngày đều chiếu cố ông nội.”

“Con khách khí với mọi người làm gì, mau đi ngủ đi, thân thể của con yếu ớt, nếu còn ngất một lần nữa, liền chuyển về Phó trạch ở bên cạnh ta.” - Phó lão gia tử bắt đầu đuổi người.

Cố Yến Tang cũng không dám nói thêm, lập tức đi lên lầu.

Phó lão gia tử đưa mắt nhìn cháu dâu lên lầu, nụ cười trên môi lập tức thu lại, sắc mặt chìm xuống xấu xí.

“Phó Dịch Xuyên, thằng nhóc thối tha này, lăn xuống đây cho ta.”

Phó lão gia tử rống lên, làm cho căn biệt thự như muốn run lên.

Cố Yến Tang suýt thì trượt chân, lão gia tử vẫn là mười phần khí thế không giảm chút nào.

Nếu là trước kia, cô sẽ ra sức bảo vệ Dịch Xuyên, nhưng hôm nay, cô sờ bụng mình, trong lòng chợt lạnh, không muốn bảo vệ hắn.

Cô vừa rời khỏi bật thang cuối cùng, một thân ảnh bao phủ lấy cô.

Cố Yến Tang ngửa đầu, đối diện với ánh mắt mang theo trào phúng.

Ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống rơi trên người hắn, tựa như thiên thần hất lên hào quang, thần bí và mị hoặc.

Đôi mắt hắn đẹp không tưởng nổi, cô nhớ rõ, khi hắn cười, cô như nhìn thấy bầu trời đầy sao trong ánh mắt kia.



Nhưng mà rất lâu rồi, cô cũng không biết từ khi nào, hắn đã không còn cười với cô nữa.

“Cố Yến Tang, cô thật phiền, mỗi lần đều đến đây tố cáo, cô nên nhận rõ ràng, tôi và cô không còn cái tuổi chơi nhà chòi nữa.”

“Dịch Xuyên, vậy anh cũng nên rõ ràng chúng ta hiện tại không phải là trẻ con chơi nhà chòi.”

Cô là vợ của hắn, là pháp luật công nhận.

Hừ, Cố Yến Tang cũng biết tức giận!

Phó Dịch Xuyên sờ sờ cái cằm, chẳng lẽ là cú điện thoại đêm nay khiến mọi ngụy trang của cô ta đều gỡ bỏ xuống.

Cô ta tức giận, tâm tình hắn liền tốt hơn.

Đôi môi Phó Dịch Xuyên lộ ra ý cười đắc ý cùng khinh bỉ, trái tim Cố Yến Tang như chìm xuống.

Dựa theo sự hiểu biết cô của về hắn, những gì hắn nói sẽ chẳng có gì tốt đẹp.

“Cố Yến Tang, cô đừng quên hôn nhân của tôi và cô không phải là tôi tự nguyện, cho nên cô không có tư cách khoa chân múa tay với tôi, tôi hi vọng cô cách xa tôi ra một chút, vừa nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy không có khẩu vị.”

Lời nói này, khiến sắc mặt cô tái đi, đáy mắt luống cuống khó xử.

Cũng không phải lần đầu nghe, những mỗi lần nghe đều cảm thấy đau lòng.

“Dịch Xuyên, chúng ta đã đăng ký kết hôn, em là vợ của anh.” - Cố Yến Tang cúi thấp đầu, đè nén toàn thân run rẩy, lời nói luôn ôn nhu.

Chỉ là ông trời chỉ cho Phó Dịch Xuyên một cái nhan sắc hơn người, không cho hắn một trái tim thương hoa tiếc ngọc.

“Vợ?” - Hắn cười lạnh, bức cô lui lại vách tường, một tay chóng tại bên tai cô, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đùa cợt, thanh âm lại nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ tôi nói còn chưa rõ ràng là không muốn nhìn thấy cô, cô không nghe rõ tiếng người à, có cần tôi lặp lại không?”

Đây chính là Dịch Xuyên ca ca của cô, hắn có thể đối với cô ôn nhu, cũng là đâm vào ngực cô một nhát dao.

“Thằng nhóc thối này, tai điếc hay sao còn chưa lăn xuống đây.”

Dưới lầu, Phó lão gia tử lại lần nữa rống giận, cây gậy đập ầm ầm dưới sàn.

Phó Dịch Xuyên nhún vai, lùi ra khỏi người cô, hai tay đút túi quần chậm rãi đi xuống, liền liếc cô một cái cũng cảm thấy phiền.

Ngay khi Phó Dịch Xuyên đi xuống cầu thang, Cố Yến Tang rốt cuộc không chống đỡ nổi, từ vách tường chậm rãi trượt xuống.

Hai tay cô ôm đầu gối, rõ ràng trong nhà khí hậu luôn ấm áp, nhưng cô cảm giác như rơi vào hầm băng.

Cô hy vọng mình không thể nghe thấy, để không nghe thấy những lời kia của hắn.

Cô đã rất cố gắng, tại sao mọi thứ càng ngày càng lệch  ra khỏi tương lai mà cô mong đợi.



Nước mắt lạch cạch rơi xuống, chỉ khiến cô cảm giác toàn thân băng lãnh.

Không bao lâu, dưới lầu truyền ra tiếng cãi nhau kích liệt.

“Thằng nhóc thối tha này, ta để cho con ăn hiếp Tang Tang sao, thằng khốn nạn này.”

Sau đó là tiếng gậy đánh vào da thịt, sau đó là tiếng Phó Dịch Xuyên phản bác.

“Ông nội, ông có phải ông nội ruột của con không, vì sao luôn bênh cô ta, cô t ta họ Cố, không phải họ Phó, vì sao ông luôn bảo hộ cô ta.”

“Con bé làm sao có thể họ Phó, con bé là cháu dâu của Phó gia, thằng nhóc ngu xuẩn này còn dám nói con bé không phải họ Phó.”

“Vâng, vâng, cô ta là cháu dâu Phó gia do ông nội cưới, không phải là do Phó Dịch Xuyên con cưới, cùng với con không có chút quan hệ nào cả.”

“Mẹ kiếp, ta hôm nay liền đánh chết mày, cái thằng nhóc bất hiếu.” - Phó lão gia tử rống giận.

Rất nhanh dưới lầu liền hỗn loạn, người hầu Phó gia đều chạy đến khuyên can.

Cố Yến Tang đóng cửa phòng lại, không mở đèn, cứ như vậy bước đi trong bóng đêm, đem mình vùi vào trong chăn.

Chỉ là ngủ một giấc, sẽ trốn tránh được hết mọi chuyện.

Không ngờ lúc cô đang mơ màng, cửa phòng liền mở ra, kéo chăn ra, lôi cô dậy.

Cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến Cố Yến Tang bừng tỉnh, vừa mở mắt, căn phòng ngập ánh sáng, khiến cô có chút choáng váng.

“Cố Yến Tang, cô đã dùng biện pháp gì để ông nội lúc nào cũng đứng về phía cô.”

Thân ảnh cao lớn nửa quỳ trên giường chặn cô lại, cô không cách nào cử động, đành phải nhìn thẳng hắn.

Nhìn kỹ, liền hắn gương mặt Phó Dịch Xuyên sưng vù đáng sợ, nhịn không được lo lắng hỏi: “Mặt của anh…”

“Bớt ở đây mèo khóc chuột, đây không phải là do cô ban tặng.”

Ông nội biết hắn luôn không về nhà liền đánh hắn, hắn là gào lên đừng đánh mặt, ông nội lại càng nhắm vào mặt đánh, còn nói xem đánh hắn hủy dung xem về sau còn cô gái nào dám bám lấy hắn.

“Để em bôi thuốc cho anh.” - Cô như không muốn nghe lời khiêu khích kia, dùng dằng muốn đi lấy gương thuốc.

Lúc còn nhỏ, Phó Dịch Xuyên rất hay đánh nhau, Cố Yến Tang luôn để sẵn gương thuốc ở bất cứ nơi nào trong Phó Trạch. Để khi hắn quay về, không dám đi vào cửa chính là trốn ở góc nào của Phó trạch, cô đều sẽ thuận tiện bôi thuốc cho hắn.

Nhưng sau này khi trưởng thành, hắn đối với cô càng ngày càng lạnh nhạt, ông nội không nhịn được đánh hắn một trận như hôm nay.

Chỉ là hắn không cho cô đụng vào người hắn.

Trừ một lần hai tháng trước, nhưng cô cũng là bất đắc dĩ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.