Tổng Giám Đốc Truy Thê Vô Độ

Chương 14: “Cố Yến Tang, tại sao em rời đi mà không từ biệt?



Hai người giao lưu vài câu, buổi chiếu thử bắt đầu.

Buổi chiếu thử chỉ là một đoạn nhỏ, mọi người nghiêm túc xem và đánh giá.

Loạt phim chiếu xong, Lục Lăng Hiên dẫn đầu vỗ tay, ngay sau đó phòng họp vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức ốc.

Cố Yến Tang: “...”

Chỉ là một đoạn demo mà thôi, cô có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.

Sau đó là thời gian thảo luận của đội thiết kế và chế tác, nhưng vì có Lục Lăng Hiên, các thành viên đều rất câu nệ.

Lục Lăng Hiên nhìn ra điều đó, mặc dù rất muốn lưu lại nhưng hắn vẫn đứng lên.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Cố Yến Tang liền đi ra khỏi phòng họp, hướng thang máy đi đến.

Lục Lăng Hiên ngồi trong phòng làm việc, đứng trước mắt là những quản lý muốn báo cáo, hắn có chút không quan tâm, lúc này thư ký Lưu đi đến bên cạnh hắn, nói vào tai.

“Cô ấy rời đi rồi.” - Thư ký Lưu nhỏ giọng: “Lục tổng, tôi vừa thăm dò được, cô ấy ở công ty chúng ta chỉ là hợp tác cải biên, chờ xong việc, cô ấy sẽ trở về.”

Lục Lăng Hiên im lặng, ngón tay nhẹ động trên mặt bàn, ánh mắt rơi vào quyển sổ tay hoạt hình trên bàn, nhìn hai chữ A Ly, ánh mắt ngập tràn ấm áp.

Tang Tang, hóa ra là em thích vẽ tranh, lúc trước tôi nên đoán ra.

Hắn thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn người phụ trách: “Lần này cải biên truyện tranh của họa sĩ A Ly tiến độ thế nào.”

“Lục tổng, thanh viên tổ thiết kế đã xác định, đạo diễn cũng đã mời đến, đây là bộ truyện tranh khá nổi trên mạng, hiện tại chỉ thiếu phía đầu tư.”

Lục Lăng Hiên gật đầu: “Đem tin tức này lan rộng ra ngoài, tôi tin sẽ có công ty đầu tư.”

Người phụ trách liên tục gật đầu: “Vâng, Lục tổng, tôi sẽ làm ngay.”

Lục Lăng Hiên dùng ngón tay mơn trớn tập tranh, đáy mắt loé lên ánh sáng: “Tôi sẽ lưu lại Chu thành một thời gian để theo sát dự án này.”

Cố Yến Tang rời khỏi tòa cao ốc, chuẩn bị đón xe về nhà.

Tầm mắt cô dừng lại trước một cỗ xe Rolls-Royce sáng bóng dừng ở ven đường, càng chói mắt hơn chính là, một cổ thân thể thon dài dựa vào thân xe, hai tay đặt trong túi quần, bộ dáng hững hờ.

Cho đến khi đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thấy cô, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt cô..

Cố Yến Tang sửng sốt, hắn ta… làm sao lại ở đây.

Phó Dịch Xuyên đã đứng dưới ánh nắng thiêu đốt rất lâu.

Nếu không phải bị tắc đường, sáng sớm nay anh đã chặn cô trước khi cô đi vào.

Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa cho đến khi bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của anh, và cuối cùng anh cũng thấy trái tim mình đã sống lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Cố Yến Tang vừa chạm vào mắt Phó Dịch Xuyên liền rời đi, khiến cô bỏ lỡ nỗi niềm đoàn tụ, ủy khuất và không muốn bị bỏ lại.

Cố Yến Tang không biết vì sao anh ta lại xuất hiên ở đây và cũng không muốn biết, cô đi về hướng khác, như thể Phó Dịch Xuyên chỉ là một kẻ qua đường tầm thường.



Phó Dịch Xuyên thấy cô xa cách, sự vui vẻ trong ánh mắt anh chợt tắt, nổi lên sự tức giận.

Anh đi về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, buộc cô phải nhìn vào mắt ánh.

“Cố Yến Tang, lần này em muốn trốn đi đâu?”

Cố Yến Tang sửng sốt, không biết anh ta tức giận cái gì, tại sao lại tức giận như vậy.

“Tôi không trốn, tôi đi về nhà.” - Cố Yến Tang bình tĩnh trả lời.

Về nhà!

Hai chữ này xuyên thấu trái tim Phó Dịch Xuyên.

Đêm qua khi nhận được tin tức cô đến đây, cả đêm anh không thể ngủ được, mỗi giây mỗi phút nóng lòng đợi đến sáng.

Nhưng khi cô nhìn thấy anh, vẫn muốn chạy.

Phó Dịch Xuyên nheo mắt, ngón tay vô thức siết chặt: “Lần trước ở Túy Sinh, tôi bảo em ngoan ngoãn đứng sau tôi, vậy mà vừa quay người lại, em đã bỏ chạy, Cố Yến Tang, em còn nói là không trốn tôi.”

Cố Yến Tang có chút khó hiểu, anh ta vì sao lại kiên trì đi tìm cô.

Trước kia, cô sẽ cho rằng là do anh thích cô.

Nhưng sau một số việc, sau khi bạn tự lừa dối chính mình một lần, bạn sẽ không bao giờ lặp lại nữa.

Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ lịch sự nói: “Phó tiên sinh, vui lòng buông tôi ra.”

Phó tiên sinh! Đây là cách người ngoài gọi anh, người quen gọi bằng tên, trước kia cô hay gọi anh là Dịch Xuyên ca ca, A Xuyên…

Đây là lần đầu tiên anh nghe được danh xưng xa lạ từ miệng của cô.

Anh nhìn Cố Yến Tang, cô không còn hiền lành như trước, cũng không còn nhìn anh cười như trước.

Mái tóc đen của cô đã dài hơn những năm trước rất nhiều. Mái tóc cô luôn mềm mại, anh vẫn còn nhớ cảm giác mỗi lần ngón tay luồn qua tóc cô. Nhưng lúc này, cô không còn hiền lạnh mềm mại như trước, toàn thân đầy gai, phòng thủ và xa cách.

Những thay đổi này khiến Phó Dịch Xuyên hoảng sợ.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông tay, không bao giờ.”

Cố Yến Tang lạnh lùng nhìn anh: “Phó Dịch Xuyên, anh muốn gì?”

Phó Dịch Xuyên nhẹ giọng tiến lại gần: “Cố Yến Tang, tại sao em rời đi mà không từ biệt?”

Không từ biệt?

Cô nhớ mình đã đến Phó trạch để từ biệt ông nội Phó rồi.

Lúc đó anh ta nói không muốn nhìn thấy cô và không cho cô chút kiên nhẫn nào, vậy tại sao cô phải bận tâm về anh ta?

Cố Yến Tang muốn thoát khỏi anh, lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Chúng ta đã không còn liên quan đến nhau nữa, phải không?”

Không còn liên quan!



Phó Dịch Xuyên cảm thấy cơn tức giận trong lòng ngực đang bùng lên.

Đôi mắt anh đỏ hoe vì tức giận: “Cố Yến Tang, em tưởng rằng mấy năm nay cánh em cứng rồi sao? Năm đó là ai dùng thủ đoạn leo lên giường của tôi? Em đã quên tất cả rồi sao?”

Những lời này giáng mạnh vào Cố Yến Tang không thương tiếc, buộc cô phải nhớ lại quá khứ mà cô đã cố gắng quên đi.

Cô nhìn Phó Dịch Xuyên. Ông trời vẫn ưu ái cho anh ta một dáng vẻ cực kỳ tuấn tú, mê người. Anh ta còn lạnh lùng hơn trước, khó nắm bắt hơn trước, chỉ là tính tình vẫn như cũ kiêu ngạo, độc đoán, không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Trong mắt anh ta hiện lên vẻ mỉa mai sắc bén, khiến cô nhớ lại tình yêu của cô ngày xưa khiêm nhường và lố bịch đến mức nào.

Bây giờ nghĩ lại, cô thậm chí không nhận ra cô lúc đó.

Có lẽ cô chỉ yêu thích chàng thanh niên đã yêu thương cô khi cô còn bé.

Thời gian thật tàn nhẫn, thay đổi mọi thứ không thể nhận ra.

Ngay lúc này, trước mặt cô, Phó Dịch Xuyên lại giễu cợt cô bằng những chuyện đã qua, anh chỉ dựa vào tình yêu trong quá khứ của cô.

Mùa hè nóng bức nhưng toàn thân cô lạnh giá, một tầng buồn bã tràn ngập trong lòng.

Cô kìm nén cảm giác trong lòng, cố gắng coi Phó Dịch Xuyên là người không quan trọng.

Cố Yến Tang nâng cằm, giọng điệu bình tĩnh: “Phó Dịch Xuyên, tôi và anh không có gì để nói. Tôi hy vọng anh có thể buông tôi ra trước khi tôi hét lên.”

Nghe thấy lời nói lạnh lùng và thái độ xa cách của cô. Phó Dịch Xuyên tức giận cười, muốn ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, anh siết chặt ngón tay, bước lại gần cô, rút ngắn khoảng cách của hai người, trầm giọng: “Cố Yến Tang.”

Cố Yến Tang cảm thấy nguy hiểm: “Phó Dịch Xuyên, anh định làm gì?”

“Không phải em đang muốn nói tôi không đứng đắn sao? Phó Dịch Xuyên tôi không thích nhất là bị oan, cho nên tôi phải thực hiện sự không đứng đắn với em.”

Phó Dịch Xuyên đến gần cô, áp vào dái tai cô, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm, khiến toàn thân cô run lên.

Khi cô nói hai người không có quan hệ gì, Phó Dịch Xuyên như mất đi lý trí.

Anh kéo cô đến xe mà không nói một lời.

“Phó Dịch Xuyên, buông tôi ra.”

Phó Dịch Xuyên không chút lưu tình gia tăng sức mạnh, giọng điệu âm trầm như quỷ dữ từ địa ngục: “Cố Yến Tang, tôi đã nói, tôi sẽ không buông em ra.”

Tại sao anh ta luôn bỏ qua suy nghĩ của người khác?

Tại sao anh ta luôn thích làm theo ý mình?

Tại sao anh ta luôn làm rối loạn tâm trạng của cô.

Trái tim Cố Yến Tang như rơi xuống đáy…

Khi hai người tiến gần đến cửa xe, cô lơi dụng lúc anh xoay người mở cửa, dùng lực giằng tay mình khỏi tay anh.

“BỐP.” - Cố Yến Tang giơ lòng bàn tay đánh về phía gương mặt tuấn tú kia.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.