Tránh ánh mắt nửa giễu cợt nửa hứng thú ở Tài, tôi mấp máy môi:
– Vậy… anh muốn gì ở tôi?
– Tôi chưa từng gặp kẻ nào kỳ quặc như cô!
Lời Tài vừa dứt, bất ngờ Hoàng bước vào phòng. Anh ta gãi đầu gãi tai nói:
– Tổng giám đốc, ban nãy em có chút việc riêng cần giải quyết, anh ăn xong rồi ạ?
Có phải mọi điều chỉ là suy diễn của tôi? Nếu Hoàng không bận việc riêng thì anh ta đã vào đây, chẳng phải chỉ mình tôi ngồi lại cùng Tài khiến bầu không khí khó xử thế này.
Tài cau mày:
– Còn phải chờ cậu sao?
– Tổng giám đốc thông cảm, anh cứ về trước ạ.
Tài đứng dậy, đôi chân dài sải bước. Tôi cũng đành bước nhanh theo Tài, để mặc Hoàng còn ở lại. Trở lại phòng 2801, lúc này lại chỉ còn mình tôi và Tài. Cứ nghĩ anh ta quên chuyện ban nãy, nào ngờ cánh cửa phòng vừa đóng sập, bàn tay cứng rắn liền kéo cổ tay tôi giật một lực. Cơ thể mềm mại áp vào khuôn ngực vững chãi… chẳng phải lần đầu nhưng vẫn gây cảm giác kinh hãi hệt như lần đầu! – Sếp tổng… anh buông tôi ra!
Tôi lúng túng đẩy người trước mặt. Tài không chịu buông, cúi xuống:
– Tại sao em lại khó hiểu như vậy, em vẫn còn chưa giải thích!
– Có… có gì khó hiểu?
– Tôi chẳng nói rồi sao… Tôi không làm việc không công! Trả công tôi từng chút… như thế này!
Tài nâng cằm tôi lên, nụ hôn anh ta đặt lên môi tôi không chút ngập ngừng. Mím chặt môi không chịu, tôi lắc đầu cúi mặt.
– Đừng… xin anh…
– Em muốn tôi làm cha đỡ đầu cho con em, nhưng lại không cho tôi yêu em! Có thể nào vô lý như thế?
– Anh yêu tôi… Tôi không tin. Làm sao có thể?
– Nếu không yêu em… tôi đã không tìm cách để em ở bên tôi, cũng đã không để mẹ con em ngủ trên giường của tôi.
– Nhưng… chúng ta không thể nào… Anh là tổng giám đốc Hoàng Long ở trên đỉnh cao muôn trượng, còn tôi chỉ là một người mẹ đơn thân chẳng có gì, làm sao có thể xứng đôi với anh? Gia đình anh cũng sẽ không chấp nhận. Tìm lý do thoái thác tôi cúi xuống tránh ánh mắt đỏ lửa tình của người trước mặt. Ngón tay thon dài giữ chặt cằm tôi, để đôi mắt đỏ hoe của tôi nhìn sâu vào mắt anh.
– Chỉ cần biết tôi có thể lo cho mẹ con em là đủ.
Nhếch nhẹ khóe miệng, tôi hừ nhạt, đôi mắt đỏ hoe chuyển thành vẻ cay nghiệt long lên chất vấn:
– Anh đã nói câu này với bao nhiêu người? Và cả những người mà anh không nói, thậm chí không nhớ mặt… chỉ đơn giản là lên giường?
Tài có chút sững lại, nghi hoặc hỏi:
– Em biết gì về tôi mà nói vậy?
Tôi muốn nói… Tôi biết… biết rất nhiều. Tuti chính là bằng chứng. Vậy mà đôi môi cứ mấp máy chẳng thể nói gì.
– Ở bên tôi. Con gái em sẽ có một người cha tốt.
Trên đời này tôi có thể có vô số suy nghĩ điên rồ, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ Vương Tuấn Tài sẽ là “cha dượng” của Tuti. Vậy mà mọi điều tôi làm lại dẫn đến một kết quả hiển hiện ra trước mắt. Dù con đường thế nào… thì kết quả đã là như vậy. – Nếu… tôi không đồng ý?
– Em không được phép từ chối.
Đây chính là phong cách của kẻ có tất cả. Nếu lão Chung có thể ép bất cứ người đàn bà nào, ngoại trừ người của Tài, thì anh ta lại có thể làm nhiều hơn thế. Không ai có thể ngăn cản một khi anh ta thích!
– Tại sao lại là tôi? Tôi là mẹ của một cô con gái, và tôi không yêu anh.
Bình tĩnh tránh ánh mắt Tài nhưng trái tim tôi vẫn cứ đập loạn không cách nào ngăn được.
– Tôi biết.
Tài chọn tôi là may mắn hay xui xẻo, tôi chẳng biết, cũng chẳng thể vì điều này mà làm ảnh hưởng đến Tuti. Vì Tuti… tất cả những gì tôi làm phải vì con!
Da mặt thêm một lần dày bịch tôi đưa ra đề nghị:
– Cảm ơn sếp tổng đã ưu ái… Vậy thì… nếu anh cho tôi niềm tin anh sẽ yêu thương con gái tôi thì… tôi sẽ cho chúng ta cơ hội. Anh biết đấy, với tôi… con gái luôn là ưu tiên hàng đầu.
Nong nóng hai gò má tôi biết mình muốn lừa anh ta. Tài đâu dễ bị lừa, anh ta nheo nheo hai mắt nhìn vẻ đắc ý của tôi:
– Em chẳng nhờ tôi sao? Đã thành điều kiện từ lúc nào?
– Vậy thôi… không nhờ anh nữa.
Tôi tự biết mình cơ hội, không dám nhìn Tài. Anh ta siết cơ thể tôi sát lại, cúi xuống bất lực lắc đầu:
– Coi như thua em.
Khẽ rùng mình, tôi có cảm giác mọi chuyện mơ hồ như trong một giấc mơ kỳ ảo nào đó. Điều kiện đã được trao đổi. Nếu Tài yêu thương Tuti, tôi sẽ “chấp nhận” ở bên anh ta. Đó cũng là cơ hội để Tài gần gũi với con, để một ngày biết được sự thật, anh ta sẽ dang rộng vòng tay che chở cho con, cũng là lúc xác lập ranh giới không cách nào bước qua giữa tôi và anh ta.