Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 65: Triển lãm khai trương.



Hôm nay ở A thành là một ngày nắng rất đẹp.


Tại cửa trung tâm triển lãm mỹ thuật, một loạt đám phóng viên tụ tập ở bên ngoài, ánh đèn flash chớp nhoáng liên tục. Hôm nay là ngày Nguỵ San - tiểu thư Nguỵ gia lần đầu tiên ra mắt tác phẩm của mình, trái với gia tộc đều làm ăn kinh doanh thì cô lại chuyển hướng sang ngành nghệ thuật, điều này khiến đám giới trí vô cùng tò mò.


Hạ Dịch Phong nhìn đồng hồ quay sang nói với người thanh niên đối diện mình, "Em chắc chưa?"


Thanh niên gật đầu nói, "Chắc chắn, hai người cứ đi đi, em sẽ trở lại đúng giờ."


Anh gật đầu rồi hướng về phía cậu trai trẻ ngoại quốc đứng cạnh người thanh niên cười, "Đi thôi."


Cậu trai bĩu môi, mới vừa trải qua sinh nhật 19 tuổi tính tình vẫn còn ngang bướng, "Em sẽ báo cho nhà trường, thầy sẽ bị đuổi việc."


Hạ Dịch Phong nhướn mi, "Vậy sao? Nhưng là em dụ dỗ tôi trước mà?"


Vũ Thanh An đeo chiếc kính râm vào, cậu cằn nhằn bằng thứ tiếng Pháp trôi chảy, "Mau lên đi!"


Phải mất một lúc Rio mới ngoan ngoãn cất bước cùng Hạ Dịch Phong đi qua đường, thẳng hướng thảm đỏ đi lên cửa trung tâm.


Đám phóng viên rất nhanh liền nhận ra Hạ Dịch Phong, ống kính dịch chuyển, người đàn ông này đã rất lâu chưa xuất hiện trước công chúng, hiển nhiên cũng là một tin không thể bỏ qua.


Nguỵ San nhận ra được anh, nụ cười tươi nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp, "Rốt cuộc anh đã đi đâu vậy? 3 năm đó Hạ ca!"


Đôi mắt xanh chuyển hướng sang cậu thanh niên tóc xoăn nâu sáng bên cạnh, "Đây là...?" Ánh mắt cô xuất hiện vài tầng thâm ý.


"Bọn anh bên nhau đã 2 năm." Hạ Dịch Phong nghiêng một phần vai qua để Rio bước đến trước mặt cô.


"Tôi là học sinh của thầy, Rio." Rio dùng tiếng Anh giải thích, căn bản là không hiểu trước đó Hạ Dịch Phong nói cái gì, tay đưa lên cùng Nguỵ San bắt tay lịch thiệp chào.


Nguỵ San vẫn giữ nụ cười, "Thật tốt rồi, tôi còn tưởng không có ai muốn ở bên anh ấy. Nhân tiện, tôi là Rosita."


Cậu trai trẻ cứng người, ánh mắt nâu sáng trong quay sang nhìn Hạ Dịch Phong tỏ vẻ bối rối, "Thầy đã nói gì vậy?"


Anh lắc đầu, "Ý cô ấy nghĩ ngày hôm nay anh đến một mình."


Rio gật gù, nơi này cậu không quen biết ai, vẫn là mù mờ bỏ qua đi.


"Phải rồi, thứ này tặng em, chúc mừng." Hạ Dịch Phong đưa bó hoa lớn tặng cô.


Nguỵ tiểu thư ngày hôm nay mặc chiếc váy đỏ theo màu ưa thích của mình, trang điểm nhẹ nhàng lịch thiệp tôn lên vẻ đẹp tuổi 25.


"Còn một thứ nữa từ người bạn của anh, cậu ấy không tiện tới." Theo lời Hạ Dịch Phong, Rio đem một túi hộp giấy màu trắng nhỏ đưa tới.


Nguỵ San tuy rằng không nhớ ra được mình có quen người bạn nào chung với Hạ Dịch Phong song vẫn nhận lấy, đối hai người một cái ôm.


"Mau vào đi, kết thúc triển lãm chúng ta hẹn ra ngoài, xem rốt cuộc 3 năm anh đã ở đâu." Đôi mắt xanh nhìn qua Rio chứa ẩn ý.


"Nguỵ Âu Dương không ở đây sao?" Tác phẩm của em gái lần đầu ra mắt, anh trai tại sao vẫn chưa thấy xuất hiện.


Gương mặt Nguỵ San thoáng chốc hiện lên nét bối rối, "À... Anh ấy hiện công việc rất nhiều, không tiện cho lắm."


Anh gật đầu không hỏi gì thêm, có lẽ là nhìn ra được sự khác thường trong lời nói của cô, cũng lười vạch trần.


Đưa Rio dạo một vòng quanh mấy tác phẩm điêu khắc, cậu trai trẻ dường như rất hứng thú về mấy thứ này, cứ chọc chọc tay áo Hạ Dịch Phong chỉ vào nơi muốn đi. Bởi vì ở đây không phải Pháp, hơn nữa còn rất nhiều người lạ, Rio thừa biết nơi này không được thể hiện quá lộ liễu, bình thường đều là kéo ống tay anh giờ lại chỉ dám dùng tay len lén chọc.


Hạ Dịch Phong phì cười, vỗ vỗ bả vai Rio làm cậu an tâm.


"Dịch Phong." Vừa lúc định đưa cậu sang khu trưng bày thì có tiếng gọi sau lưng.


Là Leo cùng Văn Lam.


Bởi vì ngày trước xung đột với Nguỵ Âu Dương mà Hạ Dịch Phong tự tách biệt với bọn họ, mối quan hệ của anh và Leo cũng như vậy mà giãn ra. Năm đó tuổi trẻ bồng bột, lòng tự cao của đám thiếu niên 18 quá lớn, giờ nhìn lại cũng chỉ có thể tự cười bản thân.


"Ổn không?" Đáy mắt Leo hiện lên ý cười, bàn tay nắm lại thành quyền đưa ra.


Hạ Dịch Phong vốn từ lâu đã bỏ qua khúc mắc này, anh đưa tay cụng lại, hai người làm một động tác ôm chào nhau tựa như ngày còn trẻ.


Điều này chứng minh rằng giữa bọn họ không còn bất kỳ khúc mắc căng thẳng nào.


"Xem ra khẩu vị cậu nặng thật." Leo nhìn Rio.


"Cậu ấy đủ tuổi rồi." Hạ Dịch Phong đưa tay đẩy mắt kính, ánh mắt chứa hàm ý nói Leo nghiêm túc, Rio là một đứa trẻ nóng tính, cậu không thích bị trêu chọc.


"Đây là Leo, bên cạnh là Văn Lam, bọn họ là người yêu."


Rio nghe anh giới thiệu thì lễ phép cúi đầu chào, cậu biết ở đây ai cũng lớn tuổi hơn mình, "Chào hai anh Leo cùng Văn Lam, thứ lỗi nếu như phát âm của em có sai."


Bởi vì cậu không biết tiếng Trung, những năm cậu gặp Vũ Thanh An với Hạ Dịch Phong bọn họ cũng chẳng nói với nhau bằng câu tiếng Trung nào, cậu vốn dĩ không học được cái gì. Cái tên của anh Văn Lam kia không biết đọc có đúng hay không...


"Không sao. Lát nữa sẽ có buổi tiệc nhỏ, cậu tới đi, mọi chuyện đã như vậy rồi."


Hạ Dịch Phong gật đầu, nhìn qua ánh mắt chợt ảm đạm của hai người anh đều biết ý họ là gì.


Anh đem Vũ Thanh An kéo từ cửa môn quan trở về nhưng quyết định vẫn là ở cậu ấy, lần này trở về không biết có muốn xuất hiện hay không...


Mọi người lúc này tập trung hết ở sảnh lớn, ánh đèn cũng tắt, chỉ còn lại đèn flash chiếu lên bục sân khấu trên cao nơi Nguỵ San đang đứng.


"Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham dự buổi ra mắt này, tôi rất cảm kích." Nguỵ San nói một câu mở đầu.


"Tác phẩm này không phải là đầu tay, nhưng chính nó khiến tôi suy nghĩ muốn đưa ra công chúng, sở dĩ nó rất ý nghĩa đối với tôi, cũng như bạn bè tôi. Nó là sự hạnh phúc, cũng là niềm đau, là nỗi nhớ, là ánh nắng ban mai nhưng cũng là một cơn giông bão."


Tấm màn trắng được người từ từ kéo lên, cả khán phòng đều trầm trồ, tiếng xì xào bàn tán vang lên cùng tiếng vỗ tay.


Rio cứng người ngơ ngác quay sang nhìn Hạ Dịch Phong.


Bức hoạ kia... rõ ràng là vẽ anh Vũ.


Hình hoạ một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen bình thường đang ngồi trên ghế dài dựng ngoài bãi cỏ, trong lòng cậu là hai con mèo đang an tĩnh ngủ, dưới chân ghế nằm một chú chó đen lớn.


Mái tóc hơi xoăn dưới ánh nắng lộ một màu nâu đen cà phê, khuôn mặt tuấn tú rất khác biệt, sống mũi cao thẳng, cánh môi cười mà như không, đặc biệt khiến người ta kinh hãi nhất chính là đôi mắt.


Đôi mắt nâu nhìn qua dịu dàng đi vào lòng người, nhưng quan sát kỹ, ẩn sâu bên trong lại như là chứa đựng lạnh giá cùng kiêu ngạo, khiến người ta khó lòng mà đoán được tâm tư.


Một vẻ đẹp phi giới tính, có thần đến không thể tưởng được.


Người vẽ phải tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể đạt được kết quả như vậy?


_____


Ngày đó mở mắt tỉnh dậy Vũ Thanh An đang nằm trên chiếc cano nhỏ, ở bên cạnh cậu là thân thể của gã lái cano dính đầy máu, Hạ Dịch Phong đang ngồi ở ghế lái dùng tốc độ nhanh nhất đưa cậu vào đất liền.


"Em... chưa chết sao?" Cậu mơ màng hỏi.


"Là tôi cứu em một mạng, nếu không phải tôi thăm dò được bọn chúng tính dở trò như vậy thì giờ em đã chết thật rồi. Giờ thì em nên giữ sức đi, đừng nói gì."


Vũ Thanh An cũng chẳng còn sức mà nói thêm được, vết thương Arturto đâm không vào chỗ hiểm nhưng cậu mất máu quá nhiều, cộng thêm việc ngã từ trên vách đá xuống biển khiến nước tràn vào phổi, Hạ Dịch Phong phải vất vả lắm mới có thể đẩy nước từ trong người cậu ra với đè chặt miệng vết thương băng lại.


Sở dĩ là Arturto muốn chơi trò giả chết, gã đưa cho cậu khẩu súng đã được tính lượt đạn, ép cậu giở trò cò quay Nga rồi phải quay sang bắn người của gã, sau đó cậu bị xả súng ngã xuống biển, theo đó người cũng nhảy xuống theo, hoàn toàn lặn xuống biển rồi biến mất.


Lần này sự việc xảy ra không khác là bao, chỉ có điều gã liều mình để rồi chết, Hạ Dịch Phong vừa lúc cứu cậu.


Cậu nghĩ rằng, tại sao mọi việc có thể trớ trêu đến như vậy?


Arturo là một gã điên, gã bất chấp tất cả kể cả việc bán thân đổi lấy quyền lực để trả thù, trả thù một cách mù quáng, sát hại những con người không liên quan.


"Gã bắt cóc những cô gái trẻ có ngoại hình giống người tình ngày xưa rồi hãm hiếp họ." Hạ Dịch Phong sau này có nói với cậu như vậy.


Đến bây giờ cậu vẫn luôn giữ trong đầu câu hỏi "Tại sao?"


"Hành động suy nghĩ của gã không rõ ràng, gã bị điên mà." Mỗi lần như vậy, Vũ Thanh An đều nhớ lại câu Hạ Dịch Phong giải thích.


Ta không thể lý giải được những việc làm của kẻ điên.


Tâm trí mỗi người một khác, một người bình thường hay thậm chí là bản thân ta đôi khi còn làm những hành động bất thường huống chi là đoán suy nghĩ của kẻ điên.


Cha mẹ cậu bị tổ chức của gã hại chết, cha mẹ Nguỵ Âu Dương bị Lâm Tĩnh nghe qua lời gã hại chết, người của Hạo Thường cũng là do Lâm Tĩnh nghe qua lời gã hại chết.


Năm ngoái cậu nghe được Hạ Dịch Phong nói Lâm Tĩnh đã chết rồi.


Cậu không cần nghĩ cũng biết lý do, không dám hỏi lại, cũng không dám nghĩ.


Cuộc đời cậu thật giống như một đám tơ vòng, cứ rối rít đan xen nhau mãi chẳng thể lý giải hết được.


Đau đầu quá.


"A, là cậu sao?"


Trong lòng đánh một tiếng, cậu ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồng phục bảo vệ khu, có chút quen mắt.


"Không ngờ lại gặp được cậu ở đây. Còn nhận ra tôi không, ngày đó cậu suốt ngày hỏi xin tôi đi vào khu đó nhìn ngắm, đã quên hay chưa?" Bác bảo vệ cười hiền hậu, nét đồi mồi dưới đáy mắt biểu hiện cho năm tháng qua đi.


Vũ Thanh An nhận ra được ông là bảo vệ ở khu biệt thự Nguỵ Âu, "Cháu nhớ ra, thật sự đã lâu rồi haha."


"Vậy dạo này cậu thấy Nguỵ tổng chứ?" Ông hỏi.


Vũ Thanh An gật gù, "Dạ? Dạo này có lẽ anh ấy bận công việc chút."


Ánh mắt ông lộ vẻ nghi hoặc, "Nguỵ tổng ngay sau khi làm công trình sửa lại khu biệt thự, đổi tên xong cũng không thấy xuất hiện. Tính đến giờ đã hơn 2 năm rồi."


"Sao ạ?"


Hơn 2 năm chưa xuất hiện sao?


P/s: Các bạn bình tĩnh nha, nhiều chi tiết mọi người thắc mắc sẽ không ở phần chính truyện đâu :>

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.