Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 62: Biển lặng trước bão giông.



Tin tức một người tên Vũ Thanh An đột nhiên xuất hiện kế thừa tài sản Vũ gia đóng băng sau gần 15 năm đã lan khắp các trang báo đài truyền hình. Mọi người đều đổ dồn về tin tức đã rất lâu, người thanh niên này từng được đồn đại là con trai thứ của Nguỵ gia.


Tin chấn động hơn nữa, lần này giúp đỡ người họ Vũ ấy chính là chủ nhân trẻ tuổi Nguỵ gia.


Trên mạng rất nhiều bài viết diễn đàn bắt đầu nghi vấn mối quan hệ giữa hai người, những tấm ảnh chụp bắt gặp hai người này đi riêng tới nhà hàng, siêu thị không hề ít.


Khoảng thời gian này phải nói là rất căng thẳng, Nguỵ Âu Dương hầu như đều ở nhà chính với cậu không đi đâu hết, đến cả Văn Lam cùng Leo, Nguỵ San cũng vậy, Văn Lam cùng Nguỵ San có công việc và trường học, bọn họ xong việc cũng về.


Có thể nói phía bên kia mục đích là nhắm vào Vũ Thanh An, nhưng mà khi nghe A Báo thuật lại mọi việc rằng nhiều sự cố nhỏ xảy ra, hắn biết được có những thế lực khác nghe tin tìm tới hắn gây chuyện.


May mắn lần này Hạo Thường đã im hơi lặng tiếng, thậm chí ngày qua còn chủ động liên lạc với hắn.


Phần này cũng là nhờ vào Vũ Thanh An cùng Văn Lam.


Vũ Thanh An một tay giúp gã bắt được kẻ sát hại người yêu mình, Văn Lam đưa lại cho gã cuốn nhật ký album ảnh thời còn đi học của cậu trai trẻ ấy.


Phải biết rằng khi Hạo Thường nhận cuốn album đó, hai mắt gã rướm tia đỏ, bàn tay đầy vết chai sạn nâng niu nó, đây chính là nơi cất giữ mọi suy nghĩ tâm tư của người gã yêu, là mặt mà gã chưa được nhìn tới.


Là những kỷ niệm mà người ấy trân trọng nhất.


Bất kỳ thứ gì quan trọng liên quan tới người ấy đều là bảo vật đối với gã.


Hạo Thường cảm kích, năm đó Nguỵ Âu Dương cũng còn trẻ kích động muốn bảo vệ người yêu mình nên nhắm mắt tai ngơ, hắn cũng không có can thiệp vào, chỉ là không đủ chứng cứ kết tội Lâm Tĩnh nên toà án bác bỏ, gã để mọi chuyện qua đi.


Hạo Thường quy ẩn không gây khó dễ cho Ngụy Âu Dương, ngược lại hắn cũng vậy, không còn ai liên quan tới ai.


Về phần Lâm Tĩnh, ngày sau hôm đó bởi vì Ngụy Âu Dương hành cậu đến không thể rời đi, cậu vốn dĩ cũng không nghĩ được mình bị hắn tóm về, cuối cùng để Hạo Thường phải chủ động liên lạc lại trả người về, y cũng chịu đủ rồi.


Tuy rằng mình là muốn cái chết của y đổi lại, nhưng mà y còn hại chết nhiều người thêm như thế, lại còn có cả cha mẹ Ngụy Âu Dương, e là mạng này không phải nằm trong tay gã. Gã tin tưởng được một điều rằng cho dù y không phải chết thì nửa đời sau cũng khó mà yên ổn.


Khi đón Lâm Tĩnh, y vừa nhìn thấy Ngụy Âu Dương liền vội lao tới, nhưng mà cái ôm y mong đợi không còn như trước, hắn ôm người thanh niên đứng bên cạnh vào lòng, ánh mắt băng lãnh biểu hiện rõ ràng ý bảo vệ che chắn người kia.


Hắn không có lùi lại, không có bất cứ hành động gì ở bản thân, chỉ đơn giản là theo trực giác ôm Vũ Thanh An vào trong lòng, là sự bảo vệ ẩn sâu trong tiềm thức.


Lâm Tĩnh chỉ đơn độc đứng ở đó trơ mắt nhìn mọi người xung quanh, Nguỵ San coi như không thấy mình, Leo thì đang tựa bên đầu xe nói chuyện với một nam nhân lạ mặt, còn Nguỵ Âu Dương...


Nguỵ Âu Dương chủ động ôm một người khác không phải y.


Không phải là y.


"Em chỉ muốn tốt cho anh thôi... không nghĩ mọi chuyện xa đến như vậy." Y nói, "Nó rồi cũng phải chết thôi."


Nguỵ Âu Dương cau mày định tiến tới thì người trong lòng đã vùng ra bổ thẳng vào người Lâm Tĩnh.


Vũ Thanh An thúc y ngã xuống nền đất, khoá ngồi trên người y vung nắm đấm nện xuống liên tục.


"Cho dù tao có chết, cũng phải trả thù cho cha mẹ mình." Ánh mắt cậu lạnh đi, hai chân đưa lên giữ lấy cổ y, tay ôm lấy cánh tay phải dùng sức một lần.


Nguỵ Âu Dương lại gần bọn họ nên nghe rõ tiếng xương gãy, Lâm Tĩnh hét toáng lên đau đớn.


Vũ Thanh An thở dốc đứng dậy, bên khoé môi còn hơi hướng nhếch lên mang theo một nụ cười không rõ ý tứ, cả người toát ra một cỗ hơi thở nguy hiểm còn có thêm phần điên dại, đặc biệt là đôi mắt kia.


Có bao nhiêu phần giống Nguỵ Âu Dương?


"Cánh tay của mày phế rồi."


Nguỵ Âu Dương liếc sang bên A Báo nhìn một cái, rảo bước chân tiến lại gần ôm Vũ Thanh An, đem mặt cậu xoay vào lòng mình để không nhìn được thấy.


"Không sao đâu, anh ở đây."


Vừa rồi bản thân Vũ Thanh An không kiểm soát được hành vi của mình, giống như là trong thoáng chốc nhân cách An Vũ đã quay trở lại, song ngay sau đó cậu lại an tĩnh ở trong lòng người đàn ông cũng không quay đầu lại nhìn xem chuyện gì.


Nguỵ Âu Dương vuốt mái tóc người thanh niên nhẹ giọng nói, đối đãi vẫn như bình thường ngay cả khi hành động khủng bố của cậu lúc nãy, "Trước hết để y yên được không, ta cần tìm người phía sau."


Vũ Thanh An đưa tay hẩy hẩy mũi, nhăn mày nói, "Em muốn ăn đồ nướng."


Suy nghĩ của Vũ tiểu miêu cũng khác người, cậu không bận tâm chuyện gì xảy ra xung quanh, thèm ăn gì liền ăn muốn làm gì thì làm, cậu không có câu nệ.


Nguỵ Âu Dương hôm đó bỏ mọi việc ra sau đầu đưa tiểu tổ tông nhà hắn đi ăn thịt nướng.


"Nói với mọi người cùng đi ăn luôn đi." Cậu kéo mũ áo lên trùm đầu, xoa xoa cánh mũi hơi khô đỏ.


Tiết trời vẫn còn lạnh lắm.


Vũ Thanh An không muốn qua nhà hàng sang trọng ăn, cậu cùng Văn Lam kéo nhau đến một quán đồ lẩu nướng bình thường giữa lòng trung tâm thành phố. Nguỵ San bởi vì có việc đột xuất bên trường nên không đi, còn lại có hai người Leo và Nguỵ Âu Dương sóng vai đằng sau nhìn hai người đằng trước cười nói vui vẻ, lông mày đều nhíu cả lại không biết đang nói về điều gì.


"Vậy Thanh An, gần đây tâm trạng cậu thế nào, không có gặp bất cứ điều gì buồn hay căng thẳng chứ?" Văn Lam là bác sỹ tâm lý, khi nói chuyện đều khiến người ta rất thoải mái, mỗi lời của y không nặng cũng chẳng nhẹ.


Vũ Thanh An lắc đầu cười, "Cũng không có đâu, em không suy nghĩ gì nhiều lắm."


"Vậy còn..."


"An Vũ sao?" Cậu biết được ý của y, nụ cười vẫn giữ trên môi không có sai lệch, "Em là Vũ Thanh An, em cũng là An Vũ."


Văn Lam nhìn biểu tình thản nhiên điềm tĩnh kia trong lòng cũng an tâm không ít, Vũ Thanh An dạo gần đây cũng không có tái phát bệnh. Có lẽ khúc mắc lớn nhất trong lòng cậu là kẻ sát hại cha mẹ mình.


"Thật ra em có ý định trả thù từ nhỏ, nhưng mà phải lúc 18 tuổi rời cô nhi viện mới có thể thực hiện kế hoạch bao nhiêu năm dựng lên."


Số tiền cậu dùng để mở quán ăn nhỏ kia là tiền phi pháp, là tiền bẩn trộm được từ những tên tay to mặt lớn trong thành phố trong lúc chúng đang quá trình rửa tiền. Vài công việc làm thêm nhỏ thì có tới vài năm thì khó mà lo được một phần đống súng đạn trong căn phòng đó.


Sự đời lại không rõ được, đột nhiên có một Nguỵ Âu Dương từ đâu đi tới nằm ngoài ý định của An Vũ, và trớ trêu hơn chính là Vũ Thanh An lại phải lòng hắn.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải nhờ Nguỵ Âu Dương cậu cũng không gặp được nhiều người như thế, từ đó mới vận dụng được vài chiêu trò lấy được thông tin tìm ra được Lâm Tĩnh.


Cậu muốn Lâm Tĩnh chết, nhưng vướng bận lớn nhất là Nguỵ Âu Dương.


Cậu không rõ hắn muốn làm gì với Lâm Tĩnh, người mà hắn từng yêu, muốn chết hay muốn sống..


Không ai rõ cả.


Cậu đã lún quá sâu không có cách nào thoát khỏi.


Vũ Thanh An ngoái lại nhìn phía sau, hình ảnh cao lớn của người đàn ông anh tuấn đi giữa đám đông thật nổi bật làm sao.


Nguỵ Âu Dương, không biết anh sẽ thế nào nếu...


"Sao vậy?" Văn Lam hỏi.


Cậu giật mình lắc đầu, "Không có, em định nói họ đi nhanh một chút, đã đến nơi rồi."


Bởi vì tay của Vũ Thanh An bị thương, vừa rồi còn xung đột với Lâm Tĩnh, cánh tay trái kia dùng sức nên bắt đầu thấy đau lại, chính vì thế Nguỵ Âu Dương ngồi một bên bồi cậu thanh niên này ăn, cậu ngồi trên bàn vung tay phải chỉ bên này chỉ bên kia, hắn ngồi chỉ lật thịt, cắt thịt rồi đưa tới, thậm chí còn ngồi cuốn thêm gỏi cho cậu.


Văn Lam nhìn động tác cuốn với cách thêm đồ ăn kèm vào thì thắc mắc, "Anh biết nấu ăn sao?"


Nguỵ Âu Dương thừa nhận, "Có một chút."


Vũ tiểu miêu liếc mắt nhìn miếng thịt ở trên đũa của hắn vẫn chưa tới miệng mình, trực tiếp nghiêng người qua gặm lấy.


Hắn xoa đầu người này dặn dò "Em giữ ý một chút", ai cũng biết Vũ Thanh An đói bụng sẽ xấu tính tới mức nào.


Quả nhiên, đổi lại là cái trừng mắt, trông chẳng đáng sợ chút nào, trái lại hắn thấy càng đáng yêu, hôn nhẹ lên môi một cái.


Leo chen miệng kéo sự chú ý của Văn Lam, "Anh cũng biết nấu ăn, sao em không hỏi anh?"


Y ra vẻ ngạc nhiên, "A? Người yêu em biết nấu ăn sao? Em không biết đấy."


Nam nhân mái tóc vàng nổi nhất ở bàn ăn chợt gãi đầu, bình giấm chua đổ nhấc lên đặt lại một góc, "Tại vì anh bận quá mà thôi, anh vẫn luôn muốn nấu ăn cho em."


Văn Lam nhếch mày, hai mắt nheo lại ánh lên ý nghi ngờ, y biết rõ nam nhân này biết nấu ăn hay không, hắn nấu dở tệ, miệng vẫn luôn nói muốn làm đồ ăn cho em nhưng lại không có chút thành ý nào.


Vũ Thanh An nhìn Leo bối rối trước y, hai mắt to tròn ngồi đối diện quan sát hệt như con mèo hiếu kỳ, Nguỵ Âu Dương đưa tới một thìa cơm rang cậu liền há miệng ăn, bồi vào một câu, "Em biết một lớp dạy nấu ăn, anh có thể đến đó."


Leo như bắt được phao cứu sinh, tinh thần lập tức phục hồi nở nụ cười tươi, "Được! Tôi sẽ thu xếp lịch để tới!"


Vũ Thanh An nheo mắt cười vui, chỉ vào bên miếng thịt hơi cháy cạnh nói "Em muốn ăn cái kia".


"Nó cháy." Cậu bị thương hắn đưa đi ăn đồ nướng đã là chiều chuộng rồi, bây giờ thì không thể quá giới hạn được nữa.


Đối diện với bộ dáng mặt nghiêm của Nguỵ Âu Dương, Vũ tiểu miêu không phục, tay phải không bị thương nhanh chóng gắp lấy miếng thịt thậm chí còn chưa cắt nhỏ một miệng lớn nhồi đầy. Bởi vì thịt vẫn còn nóng, miệng cậu mở ra thổi hơi liên tục, hai mắt đỏ cả lên, nhìn vừa buồn cười vừa thương.


"Bướng." Nguỵ Âu Dương bị cậu chọc cười mắng một tiếng, ngón tay búng lên trán cậu để lại thêm một vết đỏ.


Văn Lam lặng yên ngồi quan sát, có lẽ đây là lần hiếm hoi y chứng kiến khoảnh khắc yêu thương tình cảm của hai người này ngoài lúc Vũ Thanh An bị biệt lập, sở dĩ từ khi y nhận biết được thì cậu đã gặp chuyện, bọn họ ở gần nhau rất ít.


Cảm giác vô cùng bình yên, nhưng ai cũng biết sẽ có chuyện lớn tìm tới.


Mọi chuyện chưa chấm dứt được.


Đây chỉ như mặt biển lặng bình yên chuẩn bị đón nhận cơn bão giông lớn.


P/s: Xin lỗi mọi người do chương này đăng chậm, thời gian tới mình lại có việc bận nên sẽ đẩy lịch up truyện 2 chương/ tuần.
Và truyện hiện tại đến thời điểm này tiến độ là 60% nhé các bạn, mình biết nhiều bạn thúc mình hoàn truyện nhanh nhưng thực sự thì mình không muốn vì nó sẽ rất cụt và chẳng khác nào là đổ hết công sức tâm huyết của mình đi.


Thêm việc nữa là liệu các bạn có hứng thú với câu chuyện của Leo và Văn Lam hay bất kỳ cặp đôi nào không ạ? Mình sẽ viết thêm và chỉ giới hạn 10 chương thôi.


Mình cảm ơn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.