Tô Ảnh ngàn vạn lần không nghĩ tới hôm nay Phó Thịnh tắm rửa xong lại không mặc quần áo ngủ vào.
“Xin, xin lỗi! Tôi lập tức đi ngay!” Tô Ảnh nhắm mắt lại, xoay người cúi đầu chạy đi.
Ai mà biết xoay người quá gấp sau đó bị đụng đầu vào tường.
“Á!” Tô Ảnh kêu lên một tiếng, ôm đầu không dám động.
Phó Thịnh trơ mắt nhìn động tác ngu ngốc lại đáng yêu của Tô Ảnh tác, vẻ mặt bất đắc dĩ, anh thong dong đi lấy áo mặc vào, bình tĩnh nói: “Ngốc thành như vậy, dứt khoát đâm chết cho rồi.”
Tô Ảnh uất ức: “Phó tổng ——”
Phó Thịnh tức giận nhìn cô: “Như thế nào không ngủ? Không phải vừa rồi ngủ rất say sao?”
Tô Ảnh cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thấy anh đã mặc áo vào, lúc này mới dám xoay người đi qua, đứng cách x aba mét mới nói: “Phó tổng, tôi muốn nói một tiếng cảm ơn anh. Chuyện ngày hôm nay nếu không có anh chỉ sợ tôi rất khó giải thích. Tuy anh nói là không muốn làm tôi làm anh mất mặt nhưng tôi vẫn nhớ kĩ ân tình này của anh.”
Phó Thịnh trực tiếp ném khăn lông vào đầu cô, che khuất tầm mắt của cô.
“Được, vậy cô tính cảm ơn tôi thế nào đây?” Phó Thịnh nói.
“Sao cơ?!” Tô Ảnh mờ mịt ngẩng đầu, cách lớp khăn lông thấy không rõ biểu tình của Phó Thịnh.
Cô nói như vậy chỉ là vì khách khí một chút, thật đúng là không nghĩ sẽ thật sự cảm ơn anh.
Loại chuyện này, chẳng lẽ không phải khách khí một chút là được rồi sao? ——
Tô Ảnh đang vắt hết óc làm sao mà trả lời anh thì chỉ thấy một giây tiếp theo, vòng eo bị ôm lấy, thân thể cũng bay lên không trung.
Không chờ cô lấy lại tinh thần, sau lưng chợt mềm nhũn, sau đó cô cảm giác được thân thể Phó Thịnh đang đè lên người mình.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của anh: “Không bằng lấy thân báo đáp?”
Tô Ảnh ngây ngốc, hoàn toàn choáng váng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Cách lớp khăn lông, cô căn bản không biết ánh mắt lúc này của anh là nghiêm túc hay là hài hước hoặc là ý nghĩa khác.
Cô theo bản năng cầu sống mà nói: “Lấy thân báo đáp thật không thú vị chút nào, không bằng anh phạt tôi mỗi ngày làm ba bữa cơm cho anh?”
Nói xong, cô không nói gì nữa mà Phó Thịnh cũng không có hé răng.
Đáy lòng Tô Ảnh bắt đầu không ngừng bồn chồn, không biết chính mình trả lời như vậy có thể làm Phó Thịnh vừa lòng hay không.
Bỗng nhiên, khăn lông trên đỉnh đầu bị lấy đi, đập vào mắt Tô Ảnh chính là cơ ngực rắn chắc và hoàn mỹ của Phó Thịnh.
Cô hoảng sợ, nhanh chóng dời tầm mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Phó Thịnh nghiền ngẫm nhìn Tô Ảnh, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cô có biết hôm nay vì giúp cô làm sáng tỏ chuyện này đã phải trả giá gì hay không? một ngày ba bữa cơm mà muốn tống cổ tôi?”
“Vậy ngày 5 bữa nhé?” Tô Ảnh quay đầu, vô tội nhìn Phó Thịnh: “Nhưng mà Phó tổng, anh không sợ ăn béo sao?”
Phó Thịnh bị lời này của cô chọc giận, anh giơ tay đánh vào trán cô, xoay người ngồi dậy, bắt lấy khăn lông tức giận xoa mạnh đầu tóc: “Sao tôi lại có trợ lý ngu xuẩn như cô cơ chứ?”
Tô Ảnh nhanh chóng bật dậy, nhìn chằm chằm Phó Thịnh: “Tôi biết Phó tổng đùa tôi thôi mà, thời gian không còn sớm, Phó tổng, tôi phải về tắm rửa đi ngủ. Vừa nãy không biết tại sao mà trên người lại đắp hai cái chăn, thiếu chút nữa nóng chết tôi rồi.”
Chờ cô chạy đi không còn bóng dáng, Phó Thịnh ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn giường lớn của mình, phảng phất như nhớ tới cái gì, anh hung hăng vứt khăn lông ra ngoài.