"Bà nội, bà yên tâm, nhất định sẽ cho bà một cô cháu dâu vừa lòng hết ý." Phó Thịnh cố ý chặn ngang Tô Ảnh, vô hình như càng nhấn mạnh thêm thân phận của Tô Ảnh, lại như có như không không thích Tô Ảnh nói ra những lời kiểu như cô không liên quan đến anh.
Phó lão phu nhân cười gật đầu.
"Bà nội, lần này bà định ở nhà bao lâu?" Phó Thịnh hỏi.
Ít ngày trước, Phó lão phu nhân có đến nhà con gái ở vài ngày.
Không ngờ vừa về chưa được mấy ngày đã nhiễm cảm.
Phó lão phu nhân nói: "Không đi nữa, lớn tuổi rồi, lá rụng về cội, chỉ ở nhà thôi!"
Phó lão phu nhân gật đầu, bấy giờ mới thả lỏng tay.
Tô Ảnh vội vàng tiến lên đỡ lão phu nhân chầm rãi nằm xuống, cẩn thận đắp chăn lên cho bà.
Lão phu nhân vô cùng hài lòng vỗ vỗ mu bàn tay Tô Ảnh, bấy giờ mới nhắm mắt lại.
Tô Ảnh và Phó Thịnh ngồi một lúc nữa rồi rón rén rời khỏi phòng lão phu nhân.
Ra sân, Tô Ảnh lập tức tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, đưa ra trước mặt Phó Thịnh, ngượng ngùng nói: "Phó tổng, đây là đồ lão phu nhân vừa đưa, anh tạm thời giữ đi."
Phó Thịnh không nhúc nhích, im lặng cúi đầu nhìn Tô Ảnh.
Vòng tay ngọc bích nằm ngọn trong lòng bàn tay cô, dưới ánh mắt trời sáng chói toát lên vẻ ưu nhã tinh khiết không thể tả.
"Nếu bà nội đã cho thì cô cứ nhận đi." Phó Thịnh thản nhiên nói: "Đừng làm bà buồn."
"Nhưng đây là quà gặp mặt lão phu nhân muốn tặng cho cháu dâu tương lai. Sao tôi nhận được chứ?" Tô Ảnh nhíu mày: "Quá quý trọng."
"Không sao." Phó Thịnh nhìn về phái phòng của lão phu nhân, nhỏ giọng nói: "Bà nội hiểu lầm thì hiểu lầm đi, chỉ cần có thể khiến tâm trạng bà đỡ hơn, bệnh tình chuyển biến tốt là được."
Nói đoạn, Phó Thịnh liền xoay người rời đi.
"Hả?!" Tô Ảnh ngơ ngác đứng như trời trồng, mất một lúc sau mới phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo Phó Thịnh: "Nhưng, Phó tổng..."
"Bảo cô nhận thì cứ nhận đi, đâu ra lắm lời thế cơ chứ!" Phó Thịnh mất kiên nhận giơ tay gõ xuống đầu Tô Ảnh một phát, đau đến mức Tô Ảnh nhe răng nghiến lợi, không thể làm gì khác hơn là ấm ức nâng niu chiếc vòng tay kia, cất vào túi.
Tô Ảnh thầm nghĩ, chờ lão phu nhân khỏe lên, đến lúc đó cô trả lại rồi giải thích rõ cũng không muộn.
Ừ, cứ quyết định thế đi.
Phó Thịnh và Tô Ảnh rời đi, Phó lão phu nhân trong phòng bỗng từ từ mở mắt, Lý quản gia vội đến kê gối lên cao, để lão phu nhân tựa thoải mái hơn.
"Tiểu Lý, bà cảm thấy cô bé này thế nào?" Phó lão phu nhân hỏi.
Lý quản gia khựng lại suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Lão phu nhân làm thế nào mà nhìn ra thiếu gia đối xử đặc biệt với cô bé đó?"
"Thằng bé là cháu trai một tay tôi nuôi lớn, tôi còn cái gì mà không biết chứ? Chỉ là thằng nhóc này cứng đầu lắm, không chịu thừa nhận lòng mình thôi." Lão phu nhân khoát tay, tỏ ý Lý quản gia không cần kê thêm gối nữa, sau tiếp tục nói: "Từ năm thằng bé mười tám tuổi, bên cạnh liền không xuất hiện bất cứ cô gái nào. Tôi còn tưởng thằng bé này định đi làm hòa thượng nữa, nhưng ông cũng thấy đấy, từ khi cô bé kia xuất hiện, Phó Thịnh thay đổi bao nhiêu."
Lý quản gia yên lặng gật đầu.
"Hai đứa nó ấy à, giờ đứa nào cũng thích đối phương rồi, chẳng qua là đều không chịu thừa nhận thôi." Lão phu nhân cười gian: "Vậy bà già này đành phải cho chúng nó thêm vài mồi lửa mới được."