Ngu Đình Huyên nghe vậy thì nở một nụ cười gian xảo, cô ấy nhích gần lại người Mẫn Chỉ, nhỏ giọng nói: "Mẫn Chỉ, cậu không cảm thấy, ‘câu cá’ là một chuyện rất thú vị sao?"
Ngu Đình Huyên nói câu cá, là câu cá thật, hay là...?
Tô Ảnh không thể nghi ngờ là người có quyền thế nhất hôm nay.
Bởi vì người người đều muốn tạo quan hệ với Phó gia, chính xác mà nói, là muốn tạo quan hệ với Phó Thịnh.
Nhưng Phó Thịnh là ai chứ, há có thể dễ dàng để họ tạo quan hệ như vậy.
Trước kia bên cạnh Phó Thịnh toàn là một đám đàn ông, những cô tiểu thư này muốn đến gần còn chẳng được, bình thường chỉ cần họ vừa có ý làm quen đã bị vệ sĩ của Phó Thịnh đóng gói ném ra ngoài.
Phải biết, Phó Thịnh được xếp hạng là người đàn ông phụ nữ trên thế giới muốn gả nhất, có quyền có thế có nhan sắc, mấu chốt là đời sống riêng tư trong sạch, từ trước đến nay chưa từng dính dáng đến bất cứ scandal nào.
Đây là hình mẫu người chồng lý tưởng mà phụ thế trên thế giới hằng mơ ước!
Khi đó, những tiểu thư khuê các này chỉ có thể đứng từ xa nhìn Phó Thịnh chảy nước miếng, không ai có thể đến gần.
Nhưng bây giờ bỗng có Tô Ảnh, tất cả sẽ không giống trước.
Tô Ảnh không khác gì đại diện của của Phó Thịnh.
Hơn nữa Tô Ảnh còn là phụ nữ.
Cô là hy vọng của vô số phụ nữ, không chỉ ở riêng đây.
Bọn họ không tiếc nỗ lực tâng bốc Tô Ảnh, chính là hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt Tô Ảnh, cuối cùng thông qua Tô Ảnh thu hút sự chú ý của Phó Thịnh.
Về phần Tô Ảnh, cô chỉ thấy vô cùng may mắn vì trước đó mình đã ăn no đến bảy tám phần, bây giờ đối phó với những người này cũng không lo bị chết đói.
Mà Điền Mỹ Hòa lẩn trong đám người, mặc đồng phục người giúp việc, chứng kiến từng người từng người vây quanh Tô Ảnh, ánh mắt cô tay dần trở nên cay nghiệt, tay vô thức siết chặt mảnh giẻ lau, kéo một cái, mảnh giẻ xé làm đôi.
Người làm bên cạnh thấy Điền Mỹ Hòa cứ nhìn về phía đám tiểu thư khuê các thì được nhắc nhở: "Nhìn cái gì đó? Nhìn nữa cũng không thay đổi phận làm người ở của mình đâu. Những người đó là ai chứ? Nói là con cưng của trời cũng không ngoa! Ai ai cũng là danh môn thế gia! Điền Mỹ Hòa, cô có hâm mộ đi nữa cũng không có cái phận đó!"
Điền Mỹ Hòa nghe vậy, sự căm ghét trong tim càng không kìm chế được!
Dựa vào cái gì!
Nếu như là những người khác thì thôi!
Dựa vào cái gì Tô Ảnh cũng có thể gia nhập vào đám người đó, thậm chí còn được bọn họ nịnh nọt!
Những vinh dự đó vốn nên thuộc về cô ta!
Cô ta mới là người nên được hưởng những hào quang đó!
Cô ta mới xứng có thân phận cao quý!
Nếu như không phải Tô Ảnh, bây giờ sao cô ta phải chui nhủi ở đây làm một con hầu gái? Cô ta nhất định phải trở thành người được cả thế giới này quan tâm, cô ta nhất định phải tỏa sáng, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mặc ăn dùng đều phải là thứ tốt nhất trên thế giới!
Nếu như không phải tại Tô Ảnh, cô ta sao có thể biến thành thế này?
Đúng, tất cả là tại Tô Ảnh!
Tô Ảnh cướp mọi thứ của cô ta!
Tô Ảnh, mày đợi đấy cho tao!
Tao tuyệt đối không bỏ qua cho mày!
Điền Mỹ Hòa từ từ thu mắt, chuyển tầm mắt về phía Ngu Đình Huyên.
Điền Mỹ Hòa không hề có chút biết ơn vì Ngu Đình Huyên đã thu nhận cô ta chút nào, ngược lại ánh mắt càng toát lên vẻ ác độc.