Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 127



Năm nay Tô Ảnh 21 tuổi, không khác gì các cô gái khác, nhìn đến thần tượng của mình cũng sẽ khẩn trương, kích động.

Diệp Tự không hề ra vẻ đại thần, anh luôn mỉm cười ấm áp trò chuyện với cô, một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Cô đã hoàn thành các ca khúc cho Đại đế nuốt trời hay chưa?”

Tô Ảnh dùng sức gật đầu: “Ngày hôm qua đã gửi đi rồi. Đạo diễn Dương nói không thành vấn đề, hậu kì chế tác một chút nữa là được.”

Ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày này, Tô Ảnh cũng không nhàn rỗi.

Cô lên tinh thần thu xong toàn bộ ca khúc.

Hôm nay Dương Chính chuyển khoản tiền cho cô.

Tô Ảnh đếm con số trong thẻ ngân hàng sau đó vui vẻ muốn nhảy nhót.

“Cô rất có thiên phú, không cần lãng phí.” Diệp Tự dịu dàng nói.

“Tôi sẽ nỗ lực! Đúng rồi, Phong Nguyệt đại đại, lần này anh trở về sẽ tổ chức buổi biểu diễn cá nhân hay không?” đôi mắt Tô Ảnh lóe sáng nhìn Diệp Tự: “Anh có nhiều fans như vậy, có rất nhiều người kiểng chân chờ đợi đấy.”

Diệp Tự cười nhìn Tô Ảnh: “Cô cũng chờ đợi sao?”

Tô Ảnh dùng sức gật đầu: “Đương nhiên! Tôi cũng là fans của anh mà! Tôi dẫn thân vào vòng luẩn quẩn này cũng là vì anh mà.”

Diệp Tự bật cười, gật đầu nói: “Vậy phải làm cô thất vọng rồi. Tôi sẽ không tổ chức buổi biểu diễn cá nhân.”

Quả nhiên Tô Ảnh không giấu được thất vọng: “Không sao hết! Cũng không phải tất cả mọi người thích xem biểu diễn trực tiếp. Mặc kệ thế nào tôi đều ủng hộ anh!”

“Cảm ơn.” Diệp Tự nhìn ánh mắt tràn ngập hi vọng của Tô Ảnh, đáy lòng anh mềm mại.

Tô Ảnh biết Diệp Tự chờ người ở nơi này nên không dám ngồi lâu, cô lập tức tạp biệt: “Vậy Phong Nguyệt đại đại, tôi không quấy rầy anh nữa, hẹn gặp lại!”

“Ừ, gặp lại!” Diệp Tự mỉm cười gật đầu.

Tô Ảnh vui vẻ chạy đi.

Đại khái năm phút sau, Sầm Yến Hành từ bên ngoài đi tới, lúc nhìn thấy hail y trà đặt trên bàn, anh ta nhướn mày: “Vừa nãy uống trà với ai ở đây hả?”

“Một cô gái vô cùng đáng yêu.” Diệp Tự mỉm cười trả lời: “Là một fans của tôi.”

Sầm Yến Hành nghẹn họng nhìn anh: “Này a Tự, cậu đường đường là đại thiếu gia Diệp gia còn chen chân vào giới âm nhạc làm gì? Đám người đó còn không xứng xách giày cho cậu có được không?”

Diệp Tự liếc Sầm Yến Hành một cái: “Tôi tự có chừng mực. Mấy năm nay có bao giờ tôi tiết lộ thân phận của mình ở trước mặt mọi người không hả?”

Sầm Yến Hành thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi. tôi sợ cậu mệ muội mất cả ý chí!”

Nói xong, Sầm Yến Hành cầm lấy ly trà mới tự rót trà cho mình: “Tôi đã nói với Phó Thịnh rồi. Chờ cậu trở về,b a chúng ta cùng nhau làm gì đó như vậy ông nội Diệp cũng yên tâm hơn không phải sao?”

Diệp Tự không nói chuyện, chỉ là ánh mắt lóe lóe.

“Cậu an tâm đi, tam kiệt đại viện chúng ta ra tay, tuyệt đối sẽ không lỗ đi đâu được.” Sầm Yến Hành cho là Diệp Tự lo lắng đến chuyện làm ăn nên cười nói: “Ở nước ngoài tôi không dám vỗ ngực nói nhất định sẽ kiếm được tiền nhưng ở trong nước có xem có ai có thể áp được ba gia tộc chúng ta?”

Nói xong, Sầm Yến Hành uống hết nước trà trong ly.

Diệp Tự liếc xéo anh ta một cái: “Trâu nhai mẫu đơn.”

Sầm Yến Hành cười ha ha, nói: “Lần này cậu trở về xem như hoàn toàn kết thúc việc học hả?”

Diệp Tự gật đầu.

Anh đã cầm hai bằng tiến sĩ, đúng là nên kết thúc rồi.

Anh nên đảm đương mọi thứ trong gia tộc rồi.

Thân là trưởng tôn của Diệp gia dòng chính, trách nhiệm của gia tộc chính là bụng làm dạ chịu.

Chỉ là ít nhiều vẫn có chút không cam tâm.

Diệp Tự như nhớ tới gì đó, anh hỏi: “Đúng rồi, chuyện giữa Phó Thịnh và Ngu Đình Huyên là sao vậy? Hai gia đình đã định hôn ước rồi sao?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.