Hiện tại cô đã leo lên bên cạnh Ngu Đình Huyên, chỉ cần tìm đúng thời cơ, mượn Ngu Đình Huyên là có thể leo lên đến những phú hào khác. Đến lúc đó... Vinh hoa phú quý tất cả đều chờ cô!
Cô sẽ không để cho Vương Nhạc Đông trở thành chướng ngại vật của mình!
Chỉ có điều, những lời này, cô đường nhiên không nói.
Dù sao, dưới mắt Vương Nhạc, cô sẽ tự mình phá hủy Tô Ảnh.
Tô Ảnh vội vàng chạy tới một khách sạn bốn sao, chưa kịp nghe quản lý ở đại sảnh chào hỏi, cô đã chạy như bay về phía cầu thang thoát hiểm để đi lên tầng ba.
Cô sợ mình không có ở đây, Vương Nhạc Đông sẽ khiến cho mẹ cô gặp khó khăn.
Mẹ cô tính tình vô cùng mềm yếu, nếu không, cũng sẽ không bị nhiều người khi dễ như vậy.
Trước kia là do bản thân tuổi còn nhỏ chưa bảo vệ được mẹ, nhưng hiện tại, đừng ai nghĩ tới chuyện khi dễ mẹ cô.
Ai cũng đừng nghĩ!
Tô Ảnh tìm được phòng, gõ cửa đi vào: "Mẹ..."
Trong phòng trống rỗng, không có một ai.
Tô Ảnh ngẩn ra.
Không đúng, Vương Nhạc Đông rõ ràng bảo gặp mặt tại đây.
Vương Nhạc Đông đâu?
Tô Ảnh vừa muốn đi tìm, đúng lúc đó, một cánh tay từ phía sau đưa tới trước mắt, Tô Ảnh nhất thời kinh hô một tiếng, nhưng một giây sau, mọi âm thanh cô cố tạo ra đều bị chặn lại trong chiếc khăn của người đứng đằng sau áp vào mặt cô.
Tô Ảnh lập tức ngửi thấy một mùi nồng nồng, theo bản năng bắt lấy tay đói phương, cố gắng tránh thoát.
Tô Ảnh trong nháy mắt hiểu được, cô đã rơi vào bẫy rồi.
Mẹ cô căn bản không có tới!
Vậy tại sao…
Là ai? Rốt cuộc là người nào lại làm như vậy?
Chỉ vài giây sau, Tô Ảnh cảm thấy đầu óc mơ hồ, thân thể như nhũn ra trong nháy mắt, không tự chủ được tựa vào người đằng sau.
Một giọng nói quen thuộc đến chán ghét, mang theo vẻ buồn bã vô cùng vang lên phía sau cô: "Tô Ảnh, lần này tôi xem cô trốn thế nào!"
Đôi mắt Tô Ảnh mở lớn!
Vương Nhạc Đông!
Tên khốn kiếp!
Tô Ảnh vô lực bám lấy cánh tay Vương Nhạc Đông, vài giây sau, cô hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.
Trước lúc ngất đi hoàn toàn, Tô Ảnh vô thức kêu tên một người: "Phó Thịnh, cứu tôi..."
Vương Nhạc Đông thấy Tô Ảnh hoàn toàn ngã vào trong ngực mình thì vui mừng quá đỗi, thân thủ nhanh chóng muốn cởi nút áo của Tô Ảnh.
Lúc này, Điền Mỹ Hòa sải bước tới đây, thấy Vương Nhạc Đông gấp gáp như khỉ, nhất thời giễu cợt nói: "Nơi này người đến người đi không an toàn, dù sao em cũng thuê một phòng rồi, anh muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, có cần phải gấp đến thế không?"
Vương Nhạc Đông nghe thấy Điền Mỹ Hòa nói như vậy, lúc này mới lưu luyến buông lỏng tay ra, nói với Điền Mỹ Hòa: "Vậy tất cả nhờ em."
Điền Mỹ Hòa nhận lấy Tô Ảnh đã bị hôn mê, khó khăn vịn cô ra ngoài, làm bộ như có người bạn đang say rượu, từng bước đi tới thang máy.
Điền Mỹ Hòa đưa Tô Ảnh vào thang máy, cà thẻ vào phòng ở tầng sáu, nhìn Tô Ảnh cạnh người mình, đáy mắt Điền Mỹ Hòa không khỏi hiện lên vẻ ghen ghét cực độ.
Tô Ảnh, hôm nay tao phá hủy tất cả của mày, xem mày còn gì là băng thanh ngọc khiết nữa không!
Kể từ khi mày tới đến Điền gia chúng ta, tất cả những tiếng vỗ tay cùng lời khen ngợi, tất cả đều bị mày cướp đi!
Kể từ khi mày trở thành em gái tao, không còn ai công nhận tao nữa, tất cả đều chỉ thấy mày thông minh xinh đẹp lại hiểu chuyển!
A, đúng là chẳng vui chút nào hết!
Chỉ có điều, không sao.
Qua hôm nay, mọi điều không vui, đều biến thành vui vẻ!