Không chỉ là liếm láp hạ thể, Hổ Tử còn nhét chân Thịnh Dư vào trong miệng, một hơi ăn hết hơn phân nửa, ngậm trong miệng vừa mút vừa liếm, động tác thô lỗ cuồng dã, Thịnh Dư cảm giác hắn giống như là dã thú đói bụng rất nhiều ngày, muốn đem mình ăn sống nuốt tươi, thật là đáng sợ.
Hổ Tử cũng chỉ là rất yêu thích Thịnh Dư mà thôi, nếu thật sự hỏi hắn thích là gì, Hổ Tử không trả lời được, bởi vì không có ai dạy cho hắn thích là gì, hắn chỉ biết mình muốn ăn Thịnh Dư, toàn thân trên dưới đều muốn ăn một lần, hắn muốn Thịnh Dư ở lại bên cạnh hắn, luôn đồng hành cùng hắn.
Hổ Tử thô bạo lưu lại dấu răng của mình trên chân thịnh dư, đầu lưỡi cuồng dã xuyên qua kẽ chân Thịnh Dư, mỗi kẽ chân đều muốn liếm, vừa hút vừa liếm.
Thịnh Dư lần đầu tiên tiếp nhận liếm láp cuồng dã như vậy, anh không chút nào phản cảm, đồng thời còn rất thích, anh có thể cảm nhận được tình cảm cuồng nhiệt của Hổ Tử đối với anh, anh không biết lý giải của mình có đúng hay không, tóm lại anh cảm giác Hổ Tử hẳn là thích anh.
"Ưm a......" Thịnh Dư cũng dần dần trở nên cuồng dã, đầu lưỡi bên trên côn th*t Hổ Tử liếm thành vòng tròn lớn, rất nhanh một cỗ tinh dịch nồng hậu dày đặc phun vào trong miệng, anh không chút suy nghĩ nuốt mất tinh dịch đậm đặc giống như là sữa chua ở trong miệng.
Bất tri bất giác hai người bọn họ đều trở nên cuồng nhiệt, nhiệt độ trong huyệt động đang lên cao, Thịnh Dư từng chút một ăn côn th*t của Hổ Tử, hút tinh dịch ra ngoài ăn đến sạch sẽ, dù là tinh dịch mùi tanh rất nặng khó mà nuốt xuống, thế nhưng anh vẫn có thể lộ ra biểu cảm rất hưởng thụ đem tinh dịch nuốt vào.
Mà Hổ Tử càng không cần phải nói, chỉ cần là từ trong thân thể Thịnh Dư ra, cho dù là vật bài tiết hắn cũng có thể miệng lớn ăn hết.
Dục vọng của Hổ Tử đã bị triệt để kích phát, con ngươi cũng biến thành màu tinh hồng, tất cả lý trí đều giống như cao ốc sụp đổ, trong khoảnh khắc biến thành phế tích, hắn thô bạo gặm cắn trên người Thịnh Dư, mặc dù hắn hiện tại vô cùng đói khát, nhưng hắn cũng không giống như đối đãi con mồi tổn thương Thịnh Dư.
Hổ Tử chỉ lưu lại một dấu răng trên người Thịnh Dư, từ lòng bàn chân đến hạ thể, một đường tràn lan.
Thịnh Dư cảm nhận được Hổ Tử mất khống chế, anh hơi thanh tỉnh, có chút sợ hãi, thế nhưng lúc này anh không có cách nào chạy trốn, nếu anh dám chạy trốn, Hổ Tử khẳng định sẽ cắt đứt chân của anh, trói giống như là trói con mồi.
"Ưm... Đau... Ô ô..." Hổ Tử giờ phút này đang cắn xé thịt môi của anh, khiến Thịnh Dư cảm giác được rất đau, nhịn không được khóc lên, mang theo nồng hậu dày đặc giọng nghẹn ngào nói một câu đau, nhưng như vậy vẫn không gọi lại được lý trí của Hổ Tử.
Hổ Tử dùng sức liếm láp thịt môi của anh, thẳng đến khi mép thịt bị liếm đến trầy da, mới chuyển dời đến cúc huyệt đằng sau.
Hổ Tử đem đầu lưỡi của mình cực nhanh cắm vào bên trong cúc huyệt quấy làm, tựa như là bị điên, động tác vừa nhanh vừa vội khuấy ruột Thịnh Dư, Thịnh Dư cảm giác thấy ruột của mình sắp bị quấy đến xáo trộn, bên trong tựa hồ cũng có thứ gì sắp bị ép ra.
Thịnh Dư biết mình sắp không tự chủ mà đại tiện, lúc này tiếng khóc của anh cũng biến thành càng lúc càng lớn: "Ư... Không muốn... Ô ô... Không muốn, thả ra...... A... Thật là khủng khiếp......"
Tại sao Hổ Tử lại đột nhiên mất kiểm soát như vậy, cảm giác sắp phát điên.
Thịnh Dư không chịu nổi điên cuồng như vậy, anh muốn trốn.
Nhưng khi Thịnh Dư muốn bò về phía trước, động tác này, trực tiếp để Hổ Tử trở nên càng thêm điên cuồng.
Hổ Tử một tay túm Thịnh Dư trở về, hắn không cho phép Thịnh Dư rời khỏi hắn, mặc kệ là lý do gì muốn rời khỏi cũng không được.
Hổ Tử vững vàng cố định Thịnh Dư trong ngực của mình, đầu lưỡi càng phát ra gấp rút bắn vọt vào trong tràng đạo.
Thịnh Dư ruột bị làm đến cảm giác muốn xấu đến đồng dạng, dịch ruột non đã bài tiết rất nhiều ra, hắn không biết là có hay không còn có khác đồ vật cũng đi theo dịch ruột non đi ra cùng với, nhưng là hắn không nhìn thấy, bởi vì Hổ Tử đã đem những vật kia đều cho nuốt lấy, Hổ Tử đói khát nuốt ăn lấy hắn dịch ruột non, thẳng đến sắp đem hắn ruột làm hỏng rồi, mới đem đầu lưỡi rút ra.
Tiếp theo Hổ Tử nhắm ngay côn th*t nhỏ trước mặt Thịnh Dư.
côn th*t nhỏ sắp không kiềm chế được, bên trong chính tích táp chảy nước tiểu.
Hổ Tử há miệng đem ngậm toàn bộ côn th*t nhỏ của Thịnh Dư vào trong miệng, dùng sức khẽ hấp, tiểu côn th*t vẫn đang tích táp chảy nước, không kịp nhịn xuống, trực tiếp dâng trào trong miệng Hổ Tử.
Thịnh Dư nghiêng đầu đi, chỉ thấy hầu kết của Hổ Tử đang nhấp nhô lên xuống, từng ngụm từng ngụm nuốt nước tiểu, quá dâm đãng, sao có thể dâm đãng như thế, Hổ Tử, Hổ Tử... Ưm... Thả ra đi...
Thịnh Dư sau khi trong nội tâm hò hét xong, liền hôn mê bất tỉnh.
Hổ Tử như phát điên bú liếm, đối với hắn kích thích quá lớn.
Sau khi Thịnh Dư ngất đi, Hổ Tử mới thanh tỉnh lại, Hổ Tử tựa hồ cũng nhận ra mình đã quá mức, hắn nhẹ nhàng ôm Thịnh Dư, dùng bàn tay to thô ráp của mình lau đi mồ hôi trên mặt Thịnh Dư.
Thịnh Dư lần nữa tỉnh lại, bên ngoài hang động mặt đã là hoàng hôn, dưới người anh được đệm một chút cỏ khô, nằm coi như dễ chịu.
Mà Hổ Tử đang học nướng thịt, bất quá Hổ Tử tay chân vụng về, thịt đều bị nướng khét.
Thịnh Dư đứng lên, nói cho hắn biết: "Phải nhớ trở mặt, nếu không một mặt bị nướng khét, một mặt không được nướng chín."
Hổ Tử thấy anh ngồi dậy, mừng rỡ ôm anh vào trong lồng ngực của mình.
Thịnh Dư thuận thế ngồi trên đùi Hổ Tử, nhìn xem thịt trên đống lửa.
Bữa tiệc cuồng nhiệt dâm đãng trước đó, khiến thân thể Thịnh Dư lưu lại một chút bóng ma, hiện tại trong lòng anh còn có chút sợ.
Thịnh Dư một bên xoay tròn thịt nướng, một bên nói với Hổ Tử: "Lần sau không thể như vậy..."
Trên người Thịnh Dư lúc này khắp nơi đều là dấu răng Hổ Tử để lại, nhìn thấy mà giật mình đáng sợ cực kỳ.
Hổ Tử hai tay ôm lấy eo nhỏ của anh, trên xương bả vai chỗ hôn một chút: "Thơm..."
Cũng là bởi vì quá thơm, cho nên khiến hắn dừng lại không được.
Hổ Tử hiện tại còn không biết thích là gì, hắn ngây thơ mà nhìn Thịnh Dư.
Thịnh Dư cũng quay đầu nhìn hắn: "Anh chỉ thích huyệt của tôi, hay thích con người tôi."
Thịnh Dư không biết là bởi vì thân thể nửa giống cái của mình, khiến Hổ Tử có phản ứng sinh lý, cho nên Hổ Tử mới có thể đói khát như vậy mà nhìn chằm chằm vào huyệt thịt của anh, hay là Hổ Tử thật sự thích con người anh.
Bất quá nhìn trước mắt, Thịnh Dư cảm thấy Hổ Tử chính là xem mình như nữ nhân, trong khu rừng này không có những nữ nhân khác, cho nên Hổ Tử mới như thế trân trọng anh, nghĩ như vậy, Thịnh Dư khó chịu.
Nếu trở lại hiện đại, nữ nhân đầy đường, Hổ Tử còn không phải sẽ đường cũng không đi được.
Thịnh Dư cảm giác nơi ngực vừa chua vừa chát, anh chán ghét loại cảm giác này.
Mình cũng thật sự là, tại sao phải cùng một dã nhân nói chuyện yêu đương, một dã nhân sao có thể biết gì tình tình yêu yêu.