Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 297: Hẳng lẽ tôi nhìn lầm người?



“Thật sao?” Tiểu Nhan vui vẻ nhướng mày: “Phó Tổng Giám đốc Dạ, thật sự rất cảm ơn anh.”

“Nhưng mà…” Dạ Y Viễn đột nhiên đổi chủ đề, anh ta thăm dò nhìn chằm chằm Tiểu Nhan: “Nếu chỉ là chuyện đơn giản như vậy, vì sao Cửu Cửu lại không muốn tôi giúp đỡ?”

Tiểu Nhan hơi lúng túng, nhưng kiên quyết không thể tiết lộ, chỉ đành nói: “Vì từ trước đến nay anh đã giúp đỡ cậu ấy quá nhiều rồi, chuyện chín trăm triệu kia cậu ấy cũng có nói với tôi, Phó Tổng Giám đốc Dạ, Cửu Cửu là người chỉ cần anh giúp cậu ấy một chút cậu ấy đều nhớ kỹ trong lòng, sau đó sẽ luôn nhắc nhở mình đang thiếu ai đó, cho nên cậu ấy không muốn anh giúp đỡ, tôi nghĩ tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu ấy.”

Nghe vậy, Dạ Y Viễn ngẫm nghĩ thấy dường như cũng có lý, từ sau khi giúp cô cho mẹ mình chín trăm triệu, mỗi lần cô gặp mình đều tỏ vẻ rất khó chịu, có lẽ là vì chín trăm triệu kia.

“Chín trăm triệu kia, đến tận bây giờ tôi vẫn không nghĩ đến chuyện kêu cô ấy trả cho tôi.”

“Chính vì thế nên cậu ấy mới càng khó chịu hơn.” Tiểu Nhan nghiêm túc nhìn chằm chằm Dạ Y Viễn, thở dài: “Tuy tôi chưa quen Thẩm Cửu lâu, nhưng biết tính cách cậu ấy đơn giản, là một người tích cực, cố chấp, bướng bỉnh. Có lẽ anh có thể nhìn ra được, chính vì Phó Tổng Giám đốc Dạ chỉ muốn một lòng giúp cậu ấy, mới khiến cậu ấy càng áy náy hơn.”

Ánh mắt Dạ Y Viễn nhìn Tiểu Nhan nhiều hơn chút dịu dàng, nhưng không ngờ cô ấy lại hiểu Thẩm Cửu như thế.

“Có lẽ không phải cô ấy áy náy với tôi, chỉ là sợ thiếu tôi quá nhiêu, không có cách trả mà thôi.”

“Đúng vậy, thật ra tôi cũng hiểu, tôi vốn ngại làm phiền đến Phó Tổng Giám đốc Dạ, nhưng mà… tôi thật sự không biết nên nhờ ai giúp nữa cả.”

Nghe vậy, Dạ Y Viễn mỉm cười: “Có thể giúp đỡ cho hai cô là vinh hạnh của tôi.”

“Được rồi, chuyện cũng đã nói với anh rồi, tôi phải đi tìm Thẩm Cửu giải thích rõ ràng.”

Loading...

“Ừm, giao cho tôi đi.” Dạ Y Viễn gật đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng báo tin cho cô.”

“Cảm ơn Phó Tổng Giám đốc Dạ.”

Sau khi Tiểu Nhan đi, Dạ Y Viễn gõ nhẹ ngón tay thon dài lên mặt bàn, đăm chiêu nhìn hai bát mì chưa ăn bao nhiêu kia.

Chuyện này… không đúng lắm.

Xem ra anh ta phải điều tra kỹ càng xem, có lẽ... có thể điều tra ra điều gì đó.

Thẩm Cửu bắt một chiếc xe trực tiếp trở về biệt thự Hải Giang, cô vừa về đến không lâu, Chu Vân đã nói Tiểu Nhan đến tìm cô, sau đó còn khó hiểu hỏi cô: “Mợ chủ, không phải buổi sáng cô ra ngoài với Tiểu Nhan à? Sao…”

Vì tránh Chu Vân nghĩ nhiều, Thẩm Cửu đành phải nói: “Có lẽ cậu ấy quên lấy gì đó, cô dẫn cậu ấy vào đi.”

Sau khi Chu Vân dẫn Tiểu Nhan đến thì đi luôn, trong phòng yên tĩnh, dọc trên đường đi Thẩm Cửu đã dần bình tĩnh lại, Tiểu Nhan vừa nhìn thấy cô lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay cô: “Cửu Cửu, cậu còn đang giận tớ à? Chuyện đã được giải quyết rồi, cậu đừng tức giận nữa được không?”

“Chuyện đã được giải quyết rồi?” Thẩm Cửu cười chua xót: “Cho nên cuối cùng, cậu vẫn nói mọi chuyện cho anh ta sao?”

Sắc mặt Tiểu Nhan hơi tái đi, vội vàng giải thích với Thẩm Cửu: “Cậu đừng hiểu lầm, tớ bịa chuyện đấy, chắc chắn anh ta không biết chuyện này.”

“Cậu bị ngốc à, dù cậu có bịa chuyện thế nào, kết quả vẫn sẽ không thay đổi.”

“Nhưng mà…”

“Cậu tưởng người khác bị ngốc à? Chuyện này cậu nói cho người khác nghe chưa chắc người ta đã tin, càng khỏi nói là Dạ Y Viễn, một người thông minh như anh ta, đoán chừng không cần suy đoán cũng đã biết được chút chút rồi.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan không nhịn được mở to mắt: “Chắc là không đâu? Sao người bình thường có thể suy đoán đến chuyện kia được, huống hồ anh ta là anh em của cậu Dạ, có lẽ sẽ không nghĩ đến mới đúng.”

“Không thể nghĩ đến, anh ta sẽ điều tra không được sao?” Thẩm Cửu bất đắc dĩ nhìn cô ấy, thở dài: “Cậu không biết Dạ Y Viễn là ai, anh ta không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu đâu.”

Chủ yếu là anh ta ngụy trang quá tốt, nếu là người ngoài, chắc chắn không biết Dạ Y Viễn là loại người gì. Thẩm Cửu cũng vì ông cụ nói với cô những lời kia mới biết thì ra bọn họ đang lục đục với nhau. Còn có những lời Dạ Y Viễn nói với mình lúc trước, khiến cô hiểu Dạ Y Viễn tuyệt đối không dịu dàng như vẻ bề ngoài, hơn nữa anh ta cũng không phải người đơn giản như thế, lần này nếu Tiểu Nhan nói với anh ta, chắc chắn sẽ khiến anh ta cảm nhận được điều gì đó, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ điều tra.

“Chẳng lẽ tớ nhìn lầm người?” Tiểu Nhan cúi đầu lẩm bẩm: “Có lẽ tớ không biết rốt cuộc anh ta là loại người gì? Nhưng ánh mắt anh ta nhìn cậu không sai được, tớ biết anh ta sẽ không hai cậu.”

Thẩm Cửu cười nhạt: “Có lẽ sẽ tốt bụng làm chuyện xấu thì sao? Bỏ đi, chuyện đã đến nước này, tớ cũng không còn gì để nói nữa.”

“Vậy… Cậu không còn giận tớ chứ? Cửu Cửu, tớ thật sự chỉ suy nghĩ vì cậu thôi.”

Nhìn Tiểu Nhan trước mặt, Thẩm Cửu chợt hơi bất đắc dĩ, nói thật, Tiểu Nhan thật sự vì tốt cho cô, tuy trong quá trình cô đã cố hết sức ngăn cản, nhưng không ngờ kết quả vẫn giống thế.

“Đã xảy ra rồi, không có gì để tức giận nữa.” Thẩm Cửu nhẹ giọng nói.

Cô không nổi giận, nhưng điệu bộ này lại khiến Tiểu Nhan càng sợ hãi hơn, Tiểu Nhan tiến lên mấy bước kéo cô lại: “Cửu Cửu …”

“Hôm nay đã muộn rồi, cậu về trước đi.”

Tiểu Nhan: “Tớ…”

“Ngài mai tớ sẽ đến tìm cậu.” Lời Thẩm Cửu nói tiếp theo khiến Tiểu Nhan vui vẻ cười tươi: “Ngày mai cậu thật sự còn đến tìm tớ à? Cậu thật sự không giận tớ sao?”

Thẩm Cửu bất đắc dĩ: “Khi nãy là tớ kích động, biết cậu vì tốt cho tớ, tớ bảo chú Kim đưa cậu về.”

Sau đó Thẩm Cửu bèn kêu Chu Vân dẫn Tiểu Nhan đi tìm chú Kim, trước khi đi Tiểu Nhan ôm Thẩm Cửu một cái, bảo ngày mai cô nhất định phải đi tìm cô ấy, Thẩm Cửu bèn đồng ý.

Đợi sau khi Tiểu Nhan đi rồi, Thẩm Cửu nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, e rằng… sau này sẽ không còn yên tĩnh nữa.

Thật ra dù không tìm Dạ Y Viễn, sớm muộn gì ngày này vẫn sẽ đến?

Nhưng… không ngờ lại đến nhanh như thế.

Tin tức của Dạ Y Viễn rất nhanh, ngay hôm sau đó thông bảo cho Tiểu Nhan, nhưng lại hẹn thời gian, bảo buổi tối bọn họ cùng đi qua bàn chuyện.

Lúc Tiểu Nhan gọi điện thoại cho Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng không từ chối, đồng ý luôn.

“Vậy buổi tối chúng ta gặp, ban ngày cậu không cần đến tìm tớ nữa.”

“Được.” Thẩm Cửu đồng ý.

Lúc chạng vạng, Thẩm Cửu thay quần áo định ra ngoài, vừa khéo gặp Dạ Âu Thần trở về từ công ty.

Dạ Âu Thần nhìn thấy cách ăn mặc của cô thì dò hỏi: “Muốn ra ngoài à?”

Thẩm Cửu hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, rồi hỏi: “Sao hôm nay tan làm sớm thế?”

Dạ Âu Thần nhìn cô, mím môi, sau đó nói: “Phải đi dự tiệc.”

Dứt lời, Lang An tiến lên đưa cho cô một cái hộp.

“Đây là?” Thẩm Cửu hơi khó hiểu nhìn vào hộp: “Thứ gì vậy?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.