Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2337



Chương 2337:

 

Viên Nguyệt Hàn hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Cái gì mà thật với chẳng giả cuộc hai cậu đang nói gì thế Trương Hiểu Lộ lại tiến lên túm chặt lấy cổ áo của Mạnh Khả Phi.

 

“Hai người họ không phải anh em ruột sao?”

 

Nghe được ba chữ “anh em ruột” này, Viên Nguyệt Hàn cũng đã đoán được phần nào, trên mặt xuất hiện sự khiếp sợ, vừa giật mình lại vừa kinh ngạc, nhưng cũng có chút không thể tin được.

 

Tại sao lại như vậy?

 

“Anh em?” Mạnh Khả Phi cười lạnh ra tiếng: “Viên Viên gọi anh ấy là anh trai, nhưng anh ấy có bao giờ gọi cậu ấy là em gái đâu, vì sao lại biến thành anh em ruột rồi?”

 

Trương Hiểu Lộ không nói gì thêm, vẫn có chút không tin tưởng được.

 

“Cậu lừa tôi! Hai người họ sao có thể không phải là anh em ruột chứ?”

 

“Tin hay không thì tùy cậu thôi, dù sao chuyện cậu muốn biết cậu cũng tự đoán ra được rồi, đừng đeo bám lấy tôi để hỏi những chuyện như vậy nữa. Tôi chỉ muốn tập trung học tập cho tốt thôi, những chuyện đó chẳng liên quan gì tới tôi hết!”

 

Mạnh Khả Phi hất tay Trương Hiểu Lộ ra, sau đó cầm cặp sách của mình lên chuẩn bị rời đi.

 

“Mạnh Khả Phi!” Trương Hiểu Lộ gọi cô ấy lại, giọng nói lạnh lẽo: “Thật không ngờ đó, cậu cũng rất lợi hại.”

 

Nghe cô ta nói vậy, mặt Mạnh Khả Phi biến sắc nhưng không nói gì.

 

“Đường Viên Viên hẳn là không biết bản thân cứ như vậy.

 

đã bị chị em tốt của mình bán đứng nhỉ? Con nhỏ mập mạp giống đồ ngốc kia có lẽ còn tưởng rằng chị em tốt của cậu ta sẽ giúp cậu ta giữ bí mật mãi mãi đấy”

 

Những lời này khiến Mạnh Khả Phi rốt cuộc không nhịn được nữa mà quay đầu lại.

 

“Tôi không muốn giúp cậu ấy giữ bí mật hay sao? Là cậu, là cậu vẫn luôn chèn ép tôi!” Mạnh Khả Phi chỉ vào Trương Hiểu Lộ quát lên: “Trương Hiểu Lộ, có phải cậu cho rằng tôi sẽ không phản kháng lại đúng không? Tôi nói cho cậu biết, con giun xéo lắm cũng quản đấy, sau này cậu đừng tới tìm tôi nữa, bằng không tôi sẽ cá chết lưới rách với các cậu đấy. Dù sao tôi cũng chỉ có một đôi chân trần này mà thôi, việc gì phải sợ kẻ đi giày một chân như cậu?”

 

“Tôi hỏi cậu, hai người họ không phải là anh, vì sao lại gọi là anh trai?”

 

Mạnh Khả Phi lại không tiếp tục trả lời câu hỏi của cô ta, trực tiếp xoay người rời khỏi đó.

 

Hiện trường chỉ còn lại hai người Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn.

 

Rất lâu sau Viên Nguyệt Hàn mới tìm lại được giọng nói của mình.

 

“Người vừa nãy các cậu nói không phải là Viên Viên và anh trai cậu ta đấy chứ?”

 

“Trừ Uất Trì Diệc Thù, cậu cảm thấy còn ai vào đây nữa?”

 

“Hai người họ à? Hai người họ không phải anh em ruột sao? Còn nữa, chuyện này với việc hai người họ có phải anh em ruột hay không thì liên quan gì chứ? Vì sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này…”

 

Nói tới đây, trong đầu Viên Nguyệt Hàn đột nhiên lóe sáng: “Chẳng lẽ người Đường Viên Viên thích là?”

 

“Chính là người cậu đang nghĩ tới đấy” Trương Hiểu Lộ trực tiếp đi lướt qua người cô ta, Viên Nguyệt Hàn lập tức quay đầu lại: “Cậu đi đâu vậy?”

 

“Đường Viên Viên đã lừa chúng ta rồi, phải tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng chứ”

 

‘Viên Nguyệt Hàn sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại phản ứng, cuống quýt đuổi theo cô ta.

 

Lúc này, Đường Viên Viên đang cầm khay cơm và rau xanh tìm chỗ ngồi ở nhà ăn.

 

Cô ấy giống như một người đã rất lâu không được ăn thịt rồi, thật sự vô cùng nhớ cảm giác được ăn thịt lúc trước.

 

Đường Viên Viên vừa ăn một miếng cơm thì chiếc ghế bên cạnh đã bị người khác kéo ra, sau đó có người ngồi xuống.

 

Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai người bạn cùng phòng của mình là Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ.

 

“Ơ, Nguyệt Hàn, Hiểu Lộ, hai cậu cũng tới đây ăn cơm à?”

 

Đường Viên Viên còn đang nghĩ rằng bữa cơm này chỉ có thể ăn một mình cho nên vô cùng cô đơn, lúc này có hai bạn cùng phòng tới ăn chung thì có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.