Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2276: Chương 2276





Sau khi ăn xong thịt nướng, hai người Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong đưa hai cô gái trở về trường học, nhìn hai người an toàn đi vào.

“Cậu muốn làm gì?”
Giọng nói của Uất Trì Diệc Thù lạnh như băng, thuận theo gió đêm thổi lên người Chung Sở Phong, thổi tan một thân oi bức, đồng thời cũng thổi phai nhạt nụ cười trên khuôn mặt của Chung Sở Phong.

Cậu ta quay đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù, vẻ cưng chiều ở đáy mắt đối với Đường Viên Viên cũng chậm rãi nhạt đi.

“Không muốn làm gì cả, tớ chỉ muốn mời cô gái nhỏ này ăn chút gì đó, sao hả?”
“Cậu mời em ấy ăn thì cần gì phải lén lén lút lút như thế?”
n lén lút lút cái gì chứ? Không nhìn thấy tớ mời cả hai bạn học của em ấy sao?”
Uất Trì Diệc Thù không trả lời, cứ như vậy mà im lặng, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chăm chằm vào Chung Sở Phong.

Một lát sau, đôi mắt của Chung Sở Phong cũng đen nhánh đi mấy phần.


“Anh em với nhau, tớ cũng không định giấu giếm cậu, tớ chỉ muốn yêu thương cô gái nhỏ này, có được không?”
Nghe vậy, rốt cuộc lông mày của Uất Trì Diệc Thù cũng không nhịn được nhăn lại thật sâu.

“Cậu điên rồi à? Em ấy mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“Tớ có thể đợi được em ấy, lại nói học sinh cấp ba cũng không còn nhỏ nữa rồi, bây giờ cái gì em ấy cũng không hiểu, vậy tớ liền chờ đến thời điểm em ấy hiểu lại nói, hiện tại tớ chỉ mới làm quen, không được sao?”
Chung Sở Phong nhếch miệng, dứt khoát tìm một chỗ ở gần cửa trường học ngồi xổm xuống, nhìn qua đèn đường xa xa: “Ba năm, ba năm sau tớ sẽ thổ lộ.

Nói xong, cậu ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù.

“Cậu không cần lo lắng, tớ cũng không phải loại người thích làm loạn kia, tớ với cậu làm anh em nhiều năm như vậy, cậu còn không biết tớ là người như thế nào sao?”
Thật ra Uất Trì Diệc Thù cũng đã sớm nhìn ra, dù sao ý đồ của Chung Sở Phong đối với Đường Viên Viên thực sự quá rõ ràng, nhưng nhiều khi cậu đều nói với bản thân mình, đó chỉ là tình cảm yêu thương em gái, không có gì khác.

Ai biết thế mà hôm nay Chung Sở Phong lại tự mình thừa nhận, còn đau khổ thừa nhận như vậy.

Cậu mấp máy môi mỏng, hồi lâu mới nói: “Không thể”

Nghe vậy, suýt nữa thì Chung Sở Phong xù lông: “Vì sao?”
“Không vì sao cả”
“Uất Trì Diệc Thù, cậu nói rõ ràng cho ông đây, cái gì gọi là không vì sao cả, mặc dù Đường Viên Viên là em gái của cậu, nhưng em ấy lại không phải em gái ruột của cậu, cậu đừng để ý nhiều như vậy có được không hả?”
Thật ra Chung Sở Phong sợ nhất chính là nghe được câu không thể này của Uất Trì Diệc Thù, đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu ta đối xử tốt với Viên Viên.

“Không phải ruột thịt nhưng vẫn giống như ruột thịt, từ nhỏ tớ và em ấy cùng nhau lớn lên, cậu muốn theo đuổi ai cũng có thể, duy chỉ có em ấy là không được”
“Không” Chung Sở Phong buồn cười liếc nhìn cậu, mặc dù rất tức giận nhưng vẫn phải duy trì giáo dưỡng cơ bản nhất: “Chung Sở Phong tớ thế nào, không xứng với em gái của cậu hay là làm sao? Cũng đúng, tớ thừa nhận gia thế nhà tớ không tốt bằng gia thế nhà em ấy, nhưng tớ sẽ cố gắng, nhất định có thể để Viên Viên bữa nào cũng được ăn no thoải mái.”
Uất Trì Diệc Thù hoàn toàn không còn gì để nói, lười nhác không muốn nhiều lời với cậu ta, trực tiếp nện bước chân dài rời đi.

Chung Sở Phong chưa từ bỏ ý định, lập tức đứng dậy đuổi theo.

“Hôm nay cậu nói rõ ràng cho ông, làm sao ai cũng có thể mà em ấy lại không thể? Cậu xem em ấy như em gái ruột hả?
Đúng không?”
Uất Trì Diệc Thù không trả lời cậu ta.

“Uất Trì Diệc Thù, con mẹ nó.

Không phải cậu cũng giống như tớ chứ?”
Chung Sở Phong không nhịn được rống lên suy đoán từ tận đáy lòng mình..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.