Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2202: Chương 2202





Nói đến đây, Tiêu Túc rũ mắt xuống, bất đắc dĩ kéo kéo môi: “Mà con hẳn là nên tôn trọng lựa chọn của cô ấy, con không muốn miễn cưỡng chuyện của cô ấy nữa”
“Cái gì gọi là miễn cưỡng?” Lương Nha Hoà thực sự nghe không rõ ý của cậu ta, bà không nói gì thúc bờ vai của cậu ta: “Con là ba đứa bé, con phải tranh thủ, đừng có miễn cưỡng hiểu không?”
“Mẹ, đừng nói nữa”
Tiêu Túc đẩy tay bà ra, xoay người trở về phòng.

Cậu ta khóa mình ở trong phòng, nhắm mắt suy tư, nửa năm qua mỗi ngày cậu ta đều yên lặng không đi quấy rối Giang Tiểu Bạch, kết quả thì sao? Sau khi Tiểu Bạch trở về, cô ấy trực tiếp ôm con đi, nói thật nếu điều này là quyết định của cô ấy, cậu ta cũng không thể đi ngăn cô ấy.

Dù sao trước thời điểm ở cữ, tuy Tiểu Bạch ở bên cạnh cậu ta, nhưng trong thời gian đó cô ấy vẫn luôn không vui.

Có thể, hai người vốn không thích hợp đi đến hôn nhân.

Quả nhiên câu kia của thây tướng số rất chuẩn, không phải sinh ly thì là tử biệt.

Tiêu Túc che mặt, cậu ta cười khổ ra tiếng.


Một lúc lâu sau, có dòng nước trong suốt tràn ra từ trong kế ngón tay.

Sau khi Giang Tiểu Bạch ôm con về, cô ấy gọi điện thoại cho Đỗ Tiêu Vũ, Đỗ Tiêu Vũ ở bên kia sắp tìm đến phát điên, đột nhiên bà phát hiện ra Giang Tiểu Bạch chủ động gọi điện thoại qua đây, thì vội tiếp máy.

“Tiểu Bạch?”
“Mẹ, con đã đón được đứa bé rồi”
Đỗ Tiêu Vũ kinh ngạc rồi một lát, mới hỏi cô ấy: “Con bây giờ ở đâu?”
Giang Tiểu Bạch nói địa chỉ, sau đó cô ấy ôm con ngồi ở ven đường đợi, đợi không bao lâu, Đỗ Tiêu Vũ chạy tới.

Ngay từ đầu bà không thể tin được, sau lại thấy đứa bé Giang Tiểu Bạch ôm trong tay chính là cháu ngoại bà thì kinh ngạc không ngờ.

“Tiểu, Tiểu Bạch, con đã gặp Tiêu Túc rồi?”
Giang Tiểu Bạch ngồi ở chỗ kia, cả người cô ấy như bị rút hết hồn, Đỗ Tiêu Vũ nói cùng cô ấy hơn nữa ngày thì cô ấy mới phản ứng lại, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên nhìn bà.


“Ừm, vừa mới gặp “
Đỗ Tiêu Vũ nhìn nét mặt của cô ấy, trong lòng bà đã cảm thấy vô cùng không ổn, chỉ có thể vươn tay với cô ấy: “Nào, mẹ giúp con bế cháu”
“Không cần, lâu rồi con không gặp nó, để con tự bế”
Giang Tiểu Bạch đứng lên, sau đó hỏi: “Mẹ, trong nhà có đồ của trẻ con không? Con muốn đưa nó về ở nhà vài ngày”
“Đương nhiên là có.” Đỗ Tiêu Vũ gật đầu, từ sau khi có đứa cháu ngoại này, nhà bà thường xuyên có đồ cần dùng dự sẵn cho cháu, mỗi cuối tuần Tiêu Túc đến cậu ta đều sẽ đưa con qua đây, cho nên trong nhà không lo ăn dùng, tất cả đồ đều còn mới.

“Tốt quá, không thành vấn đề, chúng ta đi thôi”
Ở trên đường về, Đỗ Tiêu Vũ nhiều lần muốn hỏi Giang Tiểu Bạch trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào, nhưng cuối cùng bà vẫn nhịn được, bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng.

Còn hỏi cái gì nữa? Mặc kệ con gái nghĩ như thế nào, thì bà là người làm mẹ đều sẽ đồng ý vô điều kiện, nếu đã như vậy, thì không có gì để hỏi nữa.

Chỉ là lúc sắp vê đến nhà, Giang Tiểu Bạch lại đột nhiên chủ động mở cửa nói với bà: “Mẹ, con dự định ly hôn với Tiêu Túc.”
Nghe vậy, Đỗ Tiêu Vũ hít một hơi, cảm thấy thẫn thờ.

“Rời đi, ly hôn?”
Thẳng đến khi xuống xe, Đỗ Tiêu Vũ mới kéo tay áo Giang Tiểu Bạch.

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Con ở nước ngoài ngây người nửa năm, thứ nghĩ ra được chính là kết quả ly dị?
Tiểu Bạch, cái này… là kết quả con muốn thật sao?”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.