Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2191: Chương 2191





Cuối cùng bà chỉ có thể dùng những lời khác lấp, cười ha ha với cô ấy rồi bỏ qua đề tài này, Giang Tiểu Bạch mỉm cười lễ phép gật đầu.

Sau khi xuống xe, Giang Tiểu Bạch ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Tiếp đó cô ấy đặt phòng khách sạn ở gần đấy, sắp đặt hành lý xong mới bắt đầu suy nghĩ, phải làm thế nào để gặp đứa nhỏ.

Dù sao bây giờ con trai cô ấy vẫn còn rất nhỏ, đến nhà gặp nó là chuyện bất khả thi, nhưng phải làm sao để nó đi ra chứ? Lúc trước Giang Tiểu Bạch chưa ngẫm kỹ chuyện này thì đã liều lĩnh chạy về nước.

Nếu đến nhà gặp đứa bé, vậy có khi nào Tiêu Túc sẽ cho rằng cô ấy trở về gặp cậu ta hay không?
Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa rõ kết quả lòng mình nghĩ thế nào, dẫu cho từng giây từng phút cô ấy đều thấy nhớ cậu ta, nhưng nhiều hơn cả là những lúc nhớ đến hình ảnh cậu ta vứt bỏ cô ấy.

Nỗi đau của những vết thương kia còn chưa qua, vậy nên căn bản cô ấy không cách nào quên đi được.

Lần này trở về là định len lén ngắm nhìn rồi lại lập tức rời đi.

.


truyện đam mỹ
Phải nghĩ biện pháp.

Trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ cô ấy? Dù sao cái này cũng nghe như cách xử lý thẳng thắn nhất.

Nhưng để mẹ biết rồi, bà sẽ không nói cho Tiêu Túc chứ?
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, Giang Tiểu Bạch vẫn không nghĩ ra cách gì tốt, một mình ngồi trong khách sạn ngây người hai ngày, đói thì chọn món, tiếp đó vẫn không đi đâu, cuộc sống cứ quanh quẩn cứ trôi qua như thế.

Cuối cùng cô ấy uống một chút rượu, sau đó mới gọi điện cho Đỗ Tiêu Vũ.

Khi điện thoại thông, Giang Tiểu Bạch không nhịn được thầm cười nhạo mình một chút.

Không ngờ bây giờ cô ấy chỉ muốn gọi điện thoại cho mẹ mình mà lại còn cần phải uống rượu mượn lá gan, bằng không thì thật gọi không được.

Ngẫm lại một chút liền thấy thật đáng buồn.

Rõ ràng trước kia cuộc đời cô ấy rất tùy ý tiêu sái, nhưng thế nào mà trong khoảng thời gian này lại biến mình ra bộ dạng như vậy.


“A lô?
Đỗ Tiêu Vũ hơi rung động, âm thanh run rẩy kéo tâm trí cô ấy về lại hiện thực.

Giang Tiểu Bạch phục hồi tỉnh thần, kéo khóe môi, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng mình.

“Mẹ…
Nghe được một tiếng mẹ này, ở đầu dây bên kia, Đỗ Tiêu Vũ đã thiếu chút sụp đổ khóc ra thành tiếng, bởi vì kể từ lúc Tiểu Bạch quyết định phải rời đi, cô ấy cũng chưa từng liên lạc lại với bà.

Trái lại, Đỗ Tiêu Vũ rất muốn liên lạc với cô ấy, thế nhưng mỗi lần gọi đi, điện thoại cô ấy đều báo không thông.

Không ngờ thế mà hôm nay Tiểu Bạch lại chủ động gọi điện cho bà, vậy nên Đỗ Tiêu Vũ đặc biệt kích động.

“Tiểu, Tiểu Bạch”
Hai người cùng nghe tiếng hít thở của nhau, nói xong cả hai lại cùng đỏ cả mắt, giọng đều có chút nghẹn ngào.

“Chịu gọi điện thoại cho mẹ rồi?
Mẹ còn tưởng rằng, cả đời này con cũng sẽ không quan tâm đến mẹ nữa”
Hốc mắt Giang Tiểu Bạch đã đỏ hết cả lên, nhưng cô ấy vẫn cố nén không để nước mắt rơi xuống, vậy nên chỉ có thể mở mắt thật to, nhẹ mím môi một cái rồi mới chậm rãi nói: ‘Không mà, sao con có thể cả đời không quan tâm được, chẳng qua là đoạn thời gian trước con không dám liên lạc với mẹ mà thôi, chỉ sợ lúc đó mẹ sẽ khuyên ngăn con”
“Đứa nhỏ ngốc.”
Đỗ Tiêu Vũ nhỏ giọng trách cứ cô ấy: “Lựa chọn do con tự quyết lấy, sao mà mẹ có thể trách con được? Mẹ chỉ sợ con không vui mà thôi, cũng đã nửa năm rồi, con có suy nghĩ rõ ràng hết chưa?”
Nhắc đến vấn đề này, Giang Tiểu Bạch liền trầm mặc..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.