Dạ Y Viễn nhìn Thẩm Cửu với nụ cười dịu dàng và tia kích động trong mắt, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi cô.
Có vẻ như cô gái này không bất lực như anh tưởng tượng.
Anh lên tiếng đúng lúc: “Trưởng phòng Hứa, anh cứ nói năng lực cô ấy không đủ, nhưng không ngờ anh còn không cho cô ấy có cơ hội giải thích nữa. Nếu tôi cũng hấp tấp như anh mà đặt câu hỏi về năng lực của anh thì sao hả?”
Hứa La bắt đầu run lên, phó chủ tịch đã lên tiếng rồi, anh ta phải làm sao đây?
Hứa La nhìn về phía Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn Thẩm Cửu, cô vẫn đang in tài liệu ra, làm từng bước một, bình tĩnh vô cùng.
Ánh mắt Dạ Âu Thần vô thức liếc nhìn Dạ Y Viễn, khi thấy ánh mắt nghiêm nghị mang ý cười của anh ta nhìn về phía người phụ nữ đó, trong lòng anh bùng lên một ngọn lửa, rồi anh cười lạnh: “Ngày đầu tiên bị giáng chức đã giở trò khôn lỏi. Rõ ràng là có cơ hội giải thích mà lại còn ngụy biện. In tài liệu không tốn thời gian sao? Vì lỗi của của mà năm phút đã bị mất rồi đấy.”
“Âu Thần, đây cũng là tình huống khẩn cấp, anh cứ …”
Mấy chữ đừng chấp nhặt kia còn chưa kịp nói ra thì đã bị Dạ Âu Thần cắt ngang.
“Cắt tiền thưởng quý I.”
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng tàn nhẫn nhìn về phía Thẩm Cửu và Hứa La.
“Dạ Thị không cần những người giở trò khôn lỏi hay thủ đoạn trước mặt tôi, nếu còn có lần sau thì sẽ đá thẳng ra khỏi Dạ Thị.”
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của Dạ Âu Thần, Hứa La không thể duỗi thẳng thắt lưng được nữa, cộng thêm với những lời nói cuy hiếp của anh khiến anh ta toát mồ hôi hột.
Anh luôn có thái độ như vậy kể từ khi cô lấy anh tới giờ, cô cũng gần như quen rồi nên so với khuôn mặt nhợt nhạt của Hứa La, cô trông vẫn điềm tĩnh hơn nhiều.
Lúc nói chuyện, cô ấy đã in tài liệu ra xong hết, sau đó cho vào tập hồ sơ và đưa đến cho từng người một.
“Tài liệu mà tôi gửi cho mọi người bây giờ là tài liệu dự án mà tôi đã xử lý xong cả rồi. Mời mọi người xem.”
Mặc dù Thẩm Cửu không hiểu tại sao vị trí nhân viên bình thường nhất lại có thể lo tới cả thông tin quan trọng như vậy, nhưng … cô không đủ tư cách hỏi nhiều!
Có lẽ đây là rào cản mà Dạ Âu Thần cố tình đặt ra, cố tình để làm khó cô!
Ngoại trừ mười phút bị gián đoạn lúc đầu, cuộc họp sau đó vẫn được diễn ra suôn sẻ. Thẩm Cửu dường như đã quen với những việc trước đó, sau khi làm xong tài liệu còn pha cà phê cho mọi người, toàn bộ quá trình đều diễn ra rất trôi chảy.
Đợi khi cuộc họp kết thúc và mọi người dần giải tán, Thẩm Cửu cũng không hề vội vàng rời đi.
Hứa La thấp giọng nói: “Ra ngoài với tôi!”
Thẩm Cửu không nói, cô nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Dù đã bị giáng chức nhưng cô vẫn muốn giải thích với anh rằng những gì cô nói ngày đó thật sự chỉ là vô tâm mà thôi!
“Người mới đến, cô có nghe thấy không hả?” Giọng nói đe dọa của Hứa La vang lên sau tai, Thẩm Cửu nhận ra anh ta đang ở rất gần, liền giật mình tránh qua vài bước: “Trưởng phòng, anh đi trước đi. Tôi vẫn còn chút việc.”
Hứa La vừa nghe thế: “Cô muốn làm gì? Ở lại kiện tôi à?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu bất lực: “Tôi sẽ không làm mấy chuyện mất phẩm chất như vậy đâu. Tôi ở đây chỉ vì chuyện cá nhân.”
Chuyện cá nhân? Hứa La nghiến răng: “Trong giờ làm việc không được phép làm chuyện riêng tư. Bây giờ cô đã là người trong bộ phận của tôi thì phải nghe lời tôi.”
Nói xong, anh ta siết mạnh tay Thẩm Cửu, khi chạm đến cánh tay cô liền phát hiện thấy da tay cô mềm mại, mỏng manh như em bé, anh ta sửng lại một lúc rồi bất giác liếc nhìn cô.
“Buông tôi ra!” Thẩm Cửu mạnh mẽ hất tay Hứa La ra, Hứa La bị cảm động một chút vì sự mượt mà ban nãy, lúc này mới ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, tôi ra ngoài đợi cô, cô nhanh lên cho tôi một chút.”
Hứa La nói xong rời đi.
Thẩm Cửu đợi những người khác đi gần hết thì sải bước về phía Dạ Âu Thần.
“Chuyện đó … chuyện hôm qua …” Thẩm Cửu thấp giọng.
Lúc này điện thoại của Dạ Âu Thần vang lên, anh thờ ơ cầm lên: “Chuyện gì?”
Thẩm Cửu nhìn anh trả lời điện thoại, lời sắp nói ra khỏi miệng đành phải dừng lại.
Rồi cô thấy anh gật đầu nói được, sau khi cúp điện thoại, anh nói với Lang An: “Đi.”
Lang An lúng túng liếc nhìn Thẩm Cửu, ra hiệu chào bằng với cô, sau đó đẩy Dạ Âu Thần rời đi.
Từ đầu đến cuối, anh không nhìn cô lấy một lân.
Thẩm Cửu tìm anh để nói chuyện, giờ hoàn toàn giống như một kẻ ngốc.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng, Thẩm Cửu quay lại nhìn Dạ Y Viễn.
Anh ta vẫn chưa đi?
Thẩm Cửu đã hoàn toàn chỉ chú ý đến Dạ Âu Thần, căn bản là không nhận thấy sự tồn tại của Dạ Y Viễn.
Dạ Y Viễn nhận thấy vẻ kinh ngạc trong mắt cô, cũng có thể đoán được cô đang suy nghĩ điều gì, không khỏi nở nụ cười: “Anh không có chút cảm giác tồn tại nào trong mắt em đến vậy sao hả?”
“Xin lỗi anh cả, em còn có việc phải làm, em đi trước đây!” Nói xong Thẩm Cửu trực tiếp thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng họp.
Lúc rời đi, cô vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt dõi theo mình đằng sau lưng, trong lòng Thẩm Cửu vô cùng phức tạp.
Sau khi trở lại bộ phận, cô nhìn thấy ánh mắt ai oán của Triệu Mẫn Lệ và Cao Vi ngay khi vừa bước vào cửa.
Rõ ràng là đã không còn cái vẻ hả hê lúc cô ra khỏi phòng trước đó, có vẻ như họ thất vọng vì mục tiêu của mình đã không đạt được.
Thẩm Cửu bình tĩnh đi về chỗ ngồi, nhưng khi cô định ngồi xuống thì phát hiện chỗ ngồi của mình bị nước bắn tung tóe, suýt chút nữa cô không để ý.
“Quả không hổ là người phụ nữ có thể trèo lên được giường của chủ tịch. Tâm cơ sâu thật đấy. Giả vờ tạo cơ hội cho chúng ta rồi làm bộ đi vệ sinh, rốt cuộc thực chất thì lại sao lưu mọi thứ vào ổ USB.”
“Đúng thế! Người không biết còn tưởng cô là người đơn giản lắm!”
“Cô cố tình làm vậy! Phải không?”
Thẩm Cửu rút khăn giấy ra, bình tĩnh thấm nước từ trên ghế ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói: “Tôi cắm ổ USB vào máy tính. Mấy người mù không nhìn thấy, làm không tới nơi tới chốn. Trách tôi sao?”
“Cô!” Cao Vi nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta tiến lên, tư thế như muốn đánh cô.
Triệu Mẫn Lệ nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản: “Cao Vi, đừng hấp tấp, lần trước chị Tư Dung đánh cô ta còn không làm gì được, chúng ta vẫn là đừng nên ra mặt xông lên thế!”
Cao Vi kìm lại cơn tức, lạnh lùng nói: “Ngày tháng còn rộng, chỉ cần cô còn ở bộ phận này một ngày thì tôi sẽ không cho cô sống dễ dàng đâu!”
Thẩm Cửu nhếch môi: “Được, chờ xem.”
“Hừ.”
Cả hai lắc đầu bỏ đi.
Buổi trưa ăn cơm xong, Tiểu Nhan trực tiếp đến bộ phận tìm cô, Thẩm Cửu vẫn cảm thấy có chút kỳ quái: “Không phải cô bảo tôi tránh xa cô sao? Làm sao…”
Tiểu Nhan chớp chớp mắt: “Tôi tùy tiện nói thế mà cô tin thật à? Chúng ta không phải bạn bè hả? Tôi thật sự có thể bảo cô tránh xa tôi được hả? Đi thôi, đi ăn cơm.”
Nói xong, Tiểu Nhan đi thẳng đến nắm lấy tay cô và kéo cô về phía nhà ăn, mặc kệ ánh mắt của những người khác.
Thẩm Cửu sững sờ, lúc này … trái tim cô thật ấm áp.