[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 232



--------

<<Để xem nào, điều đầu tiên ta sẽ nói với ngươi là những lời ta nói trước bức tượng không chỉ đơn giản là để giải phóng con tử xà; nó là để kích hoạt một nghi lễ mà ta đã sắp xếp từ rất lâu trước đây dành cho chính dịp này đây. Thông qua nghi lễ đó, ta có thể kết nối phép thuật của mình với con rắn trong giây lát và giao tiếp với nó. Và ta đã đưa ra những mệnh lệnh rất cụ thể.>>

Harry cau mày. Thì ra đó là lý do cho sự dâng lên đột ngột trong phép thuật của cuốn nhật ký khi ấy. <Mệnh lệnh để giết ta.>

Phép thuật của Tom táp một cái về phía cậu, lần này tỏ rõ sự thích thú. <<Ngươi thực sự không biết gì nhỉ? Ta sẽ không để con rắn giết ngươi, không đâu, điều đó thực sự quá lãng phí. Không, tại sao ta lại để nó giết ngươi trong khi ta có thể để nó xé toạc hết chân tay của ngươi ra?>>

Harry sững người. Xé toạc...chân tay của cậu ra? Cái gì cơ...?

<<Chúng rõ ràng là không cần thiết, và đương nhiên ta không muốn ngươi bỏ chạy hoặc chống trả lại rồi, phải không?>> Tom tiếp tục, đầy tàn nhẫn, phép thuật của y xoay quanh với một sự vui sướng đáng sợ. <<Và nếu ngươi nghĩ mình sẽ chết vì mất máu, đừng lo lắng, ta cũng không ngu ngốc để điều đó xảy ra. Ngươi thấy đấy, nọc độc của tử xà có một chất đông máu rất mạnh, có nghĩa ngươi sẽ mất vài phút để chết chỉ vì mất máu, ngay cả khi bị thương nặng. Không, ta đã có thể dễ dàng lấy đi tất cả lượng phép thuật thông qua máu của ngươi trong khoảng thời gian đó bằng cách hấp thụ nó, giống như mực viết vậy; và một khi ta đã giết chết ngươi bằng cách rút hết sức mạnh của ngươi, ta sẽ có thể tạo ra một cơ thể cho chính mình.>> Phép thuật của y vặn vẹo đầy ác độc. <<Vì vậy, ngươi thấy đấy, Harry, việc mất đi phép thuật sẽ là thứ giết chết ngươi, chứ không phải con tử xà. Ta sẽ biến ngươi trở thành một cái xác trống rỗng, và chỉ khi ngươi đã chết hẳn ta mới để con rắn ăn thịt ngươi. Hoặc phải nói là...>> Phép thuật của Tom xoay vần với vẻ thích thú sâu sắc. <<...những gì còn lại của cơ thể ngươi.>>

Thì ra là vậy.

Có lẽ sự trung thực của Tom không đáng mong đợi như Harry đã kỳ vọng.

Hơn nữa, Harry đột ngột nhận ra rằng, trong khi Tom rõ ràng thấy rất thích thú khi kể cho cậu tất cả những chuyện này, chắc chắn là y cũng sẽ thích thú nếu những chuyện đó thực sự xảy ra, và điều đó khiến Harry sốc đến nỗi không biết phải phản ứng như thế nào.

Tuy nhiên, Harry nhanh chóng thoát khỏi cú sốc khi nhận thấy phép thuật của Tom đột nhiên cố gắng tiếp cận cậu. Gần như một phản xạ, cậu nhanh chóng yểm một thần chú Obice quanh cuốn nhật ký, quan sát đầy cảnh giác khi phép thuật của Tom đập vào kết giới của cậu vài lần rồi nằm im.

Harry hơi mơ hồ đoán được điều Tom vừa cố gắng làm, nhưng nó không thực sự quan trọng so với tất cả những điều khác mà Harry vừa biết được về Tom.

Harry nuốt khan trước suy nghĩ đó.

Đây là những gì Tom đã lên kế hoạch từ lâu, phải không? Khi y đã nói chuyện rất vui vẻ với Harry về việc hợp tác cùng nhau để mang Chúa tể Hắc ám trở lại? Tất cả những lúc họ dành để thảo luận về lý thuyết Độc dược, về chữ Rune, hay Thảo dược học...đây là những gì Tom đã dự định làm, đã muốn làm, suốt thời gian qua.

Và Harry đã tin tưởng Tom.

Tệ hơn nữa, Harry đã thích y. (Thích ở đây không phải là thích theo nghĩa đấy đâu :)))))

Rõ ràng là cậu đã biết Tom không phải là một học sinh tốt bụng, người được đặt vào một cuốn nhật ký để giúp đỡ các thế hệ tương lai. Cậu biết rằng có khả năng Tom rất nguy hiểm. Nhưng vấn đề là Harry cũng vậy. Bạn bè của cậu cũng thế. Việc Tom có nguy hiểm hay không không phải là vấn đề ở đây.

Nhưng Tom không chỉ đơn thuần là có khả năng nguy hiểm, y đã chủ động lên kế hoạch giết Harry trong suốt quãng thời gian vừa qua.

Không, đó cũng phải là vấn đề. Lên kế hoạch giết Harry là một chuyện; cậu hoàn toàn sẵn lòng hiểu rằng cần phải hy sinh một mạng sống để hồi sinh Voldermort, nó có vẻ là một cái giá hợp lý. Cậu sẽ không đồng tình với việc đó, nhưng ít nhất cậu sẽ thấu hiểu được lý do của Tom. Nhưng chuyện này...

Harry biết chính xác cái chết của mình sẽ kinh hoàng và khủng khiếp thế nào. Chậm rãi và đau đớn đến tột cùng, một địa ngục ác mộng khiến cậu ước mình chết đi một cách nhanh chóng. Hơn nữa, dù Harry nghi ngờ rằng nó sẽ không đau đớn trực tiếp như khi dùng Reformo, việc bị giật đứt tay chân bởi một con rắn khổng lồ rồi nằm đó bất lực khi Tom chậm rãi rút sạch phép thuật qua máu cho đến khi nó giết chết cậu sẽ khiến toàn bộ quá trình đó trở nên khủng khiếp hơn nhiều về mặt tinh thần.

Nhưng điều còn tệ hơn là, từ những gì Harry hiểu được, Tom không chỉ nhận thức rõ ràng rằng cái chết của Harry sẽ khủng khiếp và đau đớn như thế nào, mà đối với y nó chỉ là một trò vui dã man. Không một chút tội lỗi hay hối hận, không có một chút cảm xúc nào giống như sự đồng cảm. Không, chỉ từ cái cách mà phép thuật của Tom vờn quanh khi y giải thích cách mà Harry sẽ chết, cậu biết Tom sẽ thật sự tận hưởng điều đó. Đó thậm chí là sự hài lòng nhất mà cậu từng thấy phép thuật của Tom thể hiện, và không phải điều đó thật đáng sợ sao? Đó là điều mà Tom mong muốn nhất là việc Harry bị con tử xà cắn đứt tay chân?

Tom đã hoàn toàn mất trí rồi.

Harry cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào người. Vậy đến đây là hết. Cậu phải giết Tom, vì Tom đã trở nên điên cuồng.

Trừ việc...điều đó không hoàn toàn đúng. Harry sẽ không giết Tom vì y đã mất trí; đó chắc chắn là một vấn đề, nhưng không quá rắc rối. Cũng không phải bời vì y đã lên kế hoạch giết Harry; việc đó có lẽ là thứ ít điên rồ nhất trong tất cả chuyện này.

Không, Harry sẽ phải giết Tom, vì Tom không thể tự kiểm soát bản thân.

Y đã có một đồng minh hoàn hảo là Harry, không có lý do phải phản bội cậu như thế này, nhưng y đã muốn làm vậy. Rõ ràng là y đơn giản không thể kìm được muốn làm tất cả những chuyện này, dù đó rõ ràng là một việc làm ngu ngốc.

Tom là một tên ngốc tàn bạo, thích đâm lén sau lưng và không thể kiểm soát bản thân, và bây giờ Harry sẽ phải giết y.

Harry cẩn thận đưa tay vào trong kết giới, phủ Obice lên tay khi thấy phép thuật của Tom cố gắng tiếp cận một lần nữa. Khá khó khăn để duy trì một kết giới hoàn hảo, nhất là khi phép thuật của Harry đang yếu và phải đồng thời gây tê cho bản thân. Nhưng lúc này điều đó là hoàn toàn cần thiết.

<Rõ ràng là chúng ta không thể hợp tác thêm nữa.> Harry dừng lại một chút, cố gắng diễn đạt thành lời những suy nghĩ của mình. Một phần trong cậu muốn cảm thấy tức giận, có thể là sợ hãi, nhưng thật sự mà nói, tất cả những gì cậu đang cảm nhận được là sự thất vọng. Thất vọng vì đã lãng phí thời gian, vì tất cả những thứ phải thay đổi trong kế hoạch, tất cả những việc cậu phải làm khi không có sự hỗ trợ của Tom, đồng nghĩa là hợp tác với Voldermort cũng không còn khả thi. Kế hoạch của Harry đã trở nên khó thực hiện hơn rất nhiều, tất cả chỉ vì Tom thật ngu ngốc. Tất cả mọi thứ quá ngu ngốc. <Ta...tức giận vì những gì ngươi đã làm, nhưng ta muốn ngươi biết ta không đưa ra quyết định này vì lý do đó. Ta làm điều này vì ngươi đã phản bội ta, và quá nguy hiểm nếu như ta không thể tin tưởng ngươi. Ta muốn ngươi biết rằng mọi chuyện là do chính ngươi tự chuốc lấy.>

Phép thuật của cuốn nhật ký đã ngừng chuyển động và chỉ còn nhìn được một chút ở mép. Tom rõ ràng đang vô cùng bất an trước những lời của Harry, và y cố gắng phá vỡ kết giới của cậu lần nữa, nhưng không thành công. Sự kiểm soát của Harry rất mong manh, nhưng Tom đang vô cùng suy yếu, và đó là lí do duy nhất khiến Harry liều lĩnh nói chuyện với y vào thời điểm này.

Thú thực là, Harry còn không biết tại sao mình còn nói chuyện với Tom thêm một câu nào nữa; có lẽ cậu thấy sẽ công bằng hơn nếu cho y một lời giải thích trước khi thực sự giết y.

Sự trung thực đổi lấy sự trung thực.

<<Ngươi không thế gây hại đến ta. Cuốn nhật ký này không thể bị phá hủy.>>

Một sự thích thú vặn vẹo đột nhiên dâng lên trong Harry trước lời nói của y.

<Thật không may, ta đã đọc qua khá nhiều ghi chú của người, và ta biết rằng điều đó không đúng.>

Từ cái cách mà phép thuật của Tom đột ngột phản kháng mãnh liệt hơn, rõ ràng là Tom không đánh giá cao sự thành thật của cậu.

Tom có vẻ không thích chuyện này lắm nhỉ?

Harry cảm giác được khóe miệng của mình dần nhếch lên thành một nụ cười sắc bén, vặn vẹo và xấu xí.

Vậy thì đổi sự tàn nhẫn lấy sự tàn nhẫn thì sao?

<Ngươi muốn cá cược không, Tom?>

Phép thuật của Tom hoàn toàn đông cứng lại.

<<Ý ngươi là gì?>>

<Chà, lúc trước ta đã nghĩ mình có thể dành thời gian tìm ra một điểm yếu của cuốn nhật ký này khi đã có cơ hội vào thư viện của Slytherin, với những cuốn sách của ông ấy và những nghiên cứu của ngươi. Nhưng phải nói thật, chuyện đó có vẻ hơi nhàm chán. Ngươi thấy đấy, Tom, nói chuyện về con tử xà làm ta nhớ đến một ý tưởng vô cùng thú vị cho một thí nghiệm.> Phép thuật của Harry rung lên đầy đe dọa. <Ngươi vẫn luôn rất thông minh, Tom, và rõ ràng là ngươi rất thích xem mọi thứ bị xé toạc, vậy ngươi có thể cho ta một giả thuyết không? Ngươi có nghĩ mình sẽ sống sót nếu từng nguyên tử nhỏ tạo nên cuốn nhật ký này bị xé nát không?>

Lại phải nói, Harry biết rằng Tom có thể cảm nhận được sự chân thành của cậu, nhưng ngay cả khi y không thể làm vậy, Tom biết rất rõ rằng Harry không phải là loại người sẽ mang tính mạng người khác ra làm trò đùa. Y cũng đủ thông minh để nhận ra rằng Harry không nhắc đến con tử xà chỉ vì mục đích hài hước; việc cậu nói thí nghiệm được thực hiện trong lúc chiến đấu với con tử xà có nghĩa là nó bây giờ đã chết, và cũng đồng nghĩa Harry thực sự đủ khả năng để giết chết một sinh vật như vậy. Hơn nữa, dù có lẽ Tom không biết nhiều về vật lý, y vẫn hiểu rằng việc từng phân tử của cuốn nhật ký bị phá hủy sẽ không mang đến kết quả tốt đẹp gì cho mình, đặc biệt là khi một con tử xà đã bị giết chết bằng chính cách đó.

Tom sẽ hiểu được nguyên lý đằng sau Iugo và Fies một cách dễ dàng, y sẽ hiểu được cách thức hoạt động của phép thuật của mình; bọn mình đã có thể làm việc rất tốt cùng nhau. Harry cay đắng nghĩ.

Thành thật mà nói, Harry đã nghĩ Tom sẽ ném cho cậu những lời lăng mạ, hoặc tiếp tục phản kháng với một sự phủ nhận đầy giận dữ và bạo lực.

Nhưng thay vào đó, phép thuật của Tom co rúm lại, một hành động mà Harry chưa từng thấy nó thực hiện trước đây. Tom có vẻ như đang cố gắng làm cho bản thân nhỏ bé nhất có thể, phép thuật của y run lẩy bẩy rúc vào những trang giấy, cứ như thể y đang cố gắng lẩn trốn vào vật chứa của mình.

Sợ hãi. Tom đang cảm thấy sợ hãi.

Không, chưa đúng lắm.

Đó là nỗi kinh hoàng.

<<Tôi đang bị ép buộc phải phản bội cậu, tôi không hề muốn làm điều đó! Tôi có thể giải thích, làm ơn đấy!>>

Harry chớp mắt.

Cậu không ngờ sự việc lại diễn ra theo chiều hướng này.

Sau tất cả những gì đã xảy ra, bây giờ y lại muốn nói chuyện ư?

Việc này lố bịch đến mức buồn cười. Những điều Tom đã định làm, những điều y đã muốn làm thật đáng sợ và kinh khủng, và rõ ràng là Tom không hề có chút hối hận hay tội lỗi nào. 'Hãy gửi lời chào của ta đến con tử xà nhé', những lời cuối cùng mà y dành cho Harry, một trò đùa nhỏ đáng yêu trước khi đẩy cậu vào chỗ chết. Không, không chỉ là cái chết. Chờ đợi Harry là một cái chết khủng khiếp, chậm rãi theo cách mà cả Tom và Harry đều biết sẽ vô cùng kinh khủng và đau đớn. Vì thế, đây là một trò đùa tồi tệ, thảm hại, thực sự đấy, và Harry sẽ cười vào mặt Tom nếu y thực sự thành công. Trừ việc...

...Harry đang hơi lưỡng lự trước việc bác bỏ những lời nói của Tom.

Vấn đề là, Harry nhớ lại cảm giác giận dữ cách đây vài phút, cậu đã muốn cho Tom nếm trải những điều mà y đã gây ra. Cậu cảm thấy y xứng đáng bị như vậy. Cậu muốn Tom phải chịu đau khổ, vì y đã khiến cậu đau khổ. Harry đã muốn trả thù.

Và chính vì biết điều đó nên Harry mới do dự.

Nếu Harry có thực sự phải giết Tom, cậu muốn đó là vì y không có tác dụng và gây ảnh hưởng cho kế hoạch của mình chứ không phải để trả thù. Trả thù là để làm tổn thương ai đó vì họ đã làm tổn thương bạn, để bạn cảm thấy tốt hơn, chứ không phải vì nó thực sự mang đến bất cứ điều gì hữu ích cho mục tiêu của bạn. Phải, đó là một mong muốn hoàn toàn chính đáng, nhưng...

Nhưng nếu Harry giết Tom trước khi nghe lời giải thích thì đó sẽ là hành động trả thù, một hành động phi lý, phi logic, và quá bốc đồng.

Trả thù đồng nghĩa với việc mất kiểm soát.

Và hơn bất cứ điều gì, Harry không muốn đánh mất quyền kiểm soát.

Không phải lúc này. Không phải khi cậu đã tiến xa đến thế này.

Không, với tất cả những kế hoạch của mình, Harry phải có càng nhiều thông tin càng tốt trước khi đưa ra quyết định, vì đây không phải một hành động có thể làm lại được. Giết Tom vì y đã mất trí và không thể điều khiển bản thân là một lí do Harry chấp nhận được. Nhưng nếu Tom có một lời giải thích hợp lý cho hành động của mình, dù khả năng đó có nhỏ đến thế nào...

Ít nhất Harry nên nghe nó.

-------

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.