[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 192



--------

Nghe xong, người Harry lạnh toát. "Gì cơ?" Chiếc nón Phân loại là một chuyện, nhưng việc một người có thể xâm nhập vào tâm trí của cậu, suy nghĩ, kí ức của cậu, và Harry không thể ngăn cản điều đó....

Khoé miệng Snape hơi vặn vẹo. "Phần lớn mọi người không biết sử dụng nó, và nó hiển nhiên là bị bài xích. Tuy nhiên, xét đến khả năng phép thuật độc đáo của trò, để trò chạy quanh mà không có chút phòng hộ nào trong tâm trí sẽ là một sai sót nghiêm trọng của ta, nếu nhỡ có người sử dụng thần chú này với trò. Có rất nhiều người sẽ khiến cuộc sống của trò trở nên...tồi tệ nếu họ biết được những gì trò có thể làm. Họ sẽ thử tuyển mộ, và nếu trò từ chối, họ sẽ coi trò là một mối đe doạ. Họ sẽ khiến cuộc sống của trò trở nên rất rất khó khăn." Ông ghim Harry với một ánh nhìn nghiêm trọng. "Ta đã không nhìn ra được mức độ thật sự của sức mạnh của trò, nếu không ta đã nói điều này sớm hơn. Dù ta rất mừng vì trò cảm thấy có thể tin tưởng vào ta hay những người bạn của mình, tốt nhất là trò hãy giữ kín khả năng của mình đến khi chắc chắc có thể bảo vệ bản thân an toàn."

Harry khó nhọc nuốt khan. Cậu chẳng biết gì hết. "Vâng, thưa thầy."

"Còn về Zabini...trò ấy chỉ mới thấy một thần chú thôi sao?"

"Chính xác là hai. Nhưng lúc đó em đang cầm đũa phép trên tay, nên em có thể nói là em đã giả vờ, và đó chỉ để lừa Blaise thôi," Harry đáp, ngay lập tức hiểu được điều Snape đang gợi ý. "Cùng lắm thì cũng chỉ chứng minh được là em thực hiện được Lumos một cách không lời, nhưng việc đó không quá hiếm lạ hay to tát gì."

Snape gật đầu. "Hãy giữ nguyên như thế. Trừ khi Zabini có những phòng hộ về tâm trí, trò ấy có thể dễ dàng trở thành một điểm yếu, nhưng với những hiểu biết hiện tại ta không nghĩ trò sẽ phải lo lắng quá nhiều. Nhưng còn trò thì khác, trò là một đứa trẻ đặc biệt và ta muốn chắc chắn trò được an toàn, nên trò sẽ phải học cách bảo vệ tâm trí của mình một cách nhanh chóng nhất có thể."

Harrry hơi thả lỏng trước lời nói của Snape, nhưng còn lâu mới hoàn toàn nhẹ nhõm được. Thành thật mà nói, cậu không chắc mình có thể hoàn toàn buông lỏng được khi mà đã biết một thần chú như thế tồn tại. "Vậy thì em có thể bảo vệ được bản thân mình."

"Đúng vậy," Snape khẳng định. "Chắc chắn là có thể. Tuy nhiên, muốn làm vậy đòi hỏi em phải có sự kiểm soát chặt chẽ đối với phép thuật và tâm trí của mình, và đó là một quá trình rất dài và cần sự quyết tâm."

"Em có thể làm được," Harry nói. Snape khịt mũi.

"Ta biết. Ta đang muốn giải thích thêm về chuyện này. Thường thì nó sẽ không được dạy cho trẻ em, vì nhiều lí do, nhưng ta không nghĩ trò sẽ gặp nhiều khó khăn. Sẽ không tệ nếu trò Zabini cũng được học kĩ năng này, nhưng còn hiện tại, giới hạn lại những điều trò ấy biết và đảm bảo rằng trò ấy sẽ không tiết lộ cho ai. Bây giờ, điều quan trọng trò cần biết đó là thần chú này đòi hỏi sự tương tác của ánh mắt, nên nếu em hay trò Zabini nghi ngờ có ai đó đang cố gắng đọc tâm trí của mình đơn giản chỉ cần không chạm mắt với họ là được. Biện pháp này không hoàn hảo, nhưng có còn hơn không."

"Em sẽ nói lại với cậu ấy," Harry đảm bảo với ông. "Giờ thì, em nên bắt đầu từ đâu?"

"Có một số cách," Snape nói. "Có vài cuốn sách ta sẽ đưa trò đọc, để có được cái nhìn chung về những điều trò có thể sẽ phải chống lại, và giúp đỡ trò trong việc xây dựng tuyến phòng thủ của riêng mình. Mỗi người đều có một cách riêng để bảo vệ tâm trí của mình, nên trò có được càng nhiều sự lựa chọn càng tốt. Có rất nhiều lý thuyết xoay quanh một tuyến phòng thủ tâm lý vững chắc, và trò càng thấu hiểu được cấu trúc của tâm trí, trò sẽ càng dễ dàng tạo được một thứ phù hợp với trạng thái tự nhiên của mình."

"Tuyến phòng thủ sẽ là một thứ em tự xây dựng để vừa vặn với bản thân phải không?"

"Chính xác. Càng tương thích thì nó sẽ càng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình." Snape hớp một ngụm trà. "Điều thứ hai, và đây sẽ là thứ ta sẽ cùng thực hiện với trò, đó là điều khiển suy nghĩ và cảm xúc để kẻ xâm nhập sẽ chỉ thấy được điều mà trò muốn cho họ thấy. Nếu có người xâm nhập tâm trí của trò, và thấy nó trống rỗng, thì họ sẽ biết ngay là trò đang che giấu. Nhưng nếu trò học được cách cho họ thấy một vài kí ức và suy nghĩ cụ thể, họ sẽ không nhận ra được có vấn đề gì."

"Em hiểu rồi," Harry gật đầu. "Làm sao để em biết được nó có hiệu quả hay không?"

Snape nhìn cậu. "Không may mắn thay, cách tốt nhất và nhanh nhất là để cho ta vào tâm trí của trò, và đánh giá trạng thái tự nhiên của trò. Dựa vào những gì ta tìm được, chúng ta sẽ thử những cách khác nhau." Ông hơi nhíu mày. "Điều này đồng nghĩa với việc ta có thể bắt gặp những kí ức mà trò không muốn ta thấy, vì trò chưa thể kiểm soát được tâm trí của mình. Ta sẽ cố gắng hết sức để tránh nhìn vào chúng, nhưng điều đó có thể là bất khả thi nếu ta muốn phân tích đúng trạng thái của trò."

Harry chớp mắt. Cậu không nghĩ mình sẽ phải cho Snape quyền tiếp cận toàn bộ những gì mình biết. Cậu đã chia sẽ phần lớn quá khứ của mình với Snape, nhưng chắc chắn vẫn còn rất nhiều điều cậu chưa nói cho ông, và nhiều thứ cậu muốn giữ cho chính mình. Tin tưởng một người khác với việc để họ biết tất cả mọi thứ về Harry.

"Không còn cách nào khác sao?" một lúc sau cậu hỏi.

Snape suy ngẫm. "Không còn cách nào khác chính xác và hiệu quả bằng, nhưng có một phương pháp sẽ chỉ cho phép ta nhìn những kí ức của trò là những khoảng trắng khi đi vào đó. Nhưng nó sẽ đòi hỏi ta phải chuẩn bị một độc dược trong vài tháng, và quan trọng hơn, nó có thể ảnh hưởng đến tâm trí và kí ức của trò."

Harry lắc đầu. Cậu sẵn sàng chờ đợi, nhưng không hề muốn một độc dược làm rối tung đầuóc mình lên. "Không ạ, em cảm ơn. Em thà không dùng đến nó thì hơn."

Snape gật đầu. "Vậy được rồi. Đương nhiên, ta hứa sẽ giữ kín mọi chuyện ta tìm được." Ông đứng dậy. "Ta sẽ đi lấy những cuốn sách đầu tiên mà trò cần đọc. Quay lại đây khi trò đã đọc xong hết, và chúng ta sẽ bắt đầu. Khi ta chắc chắn trò đã sẵn sàng, ta sẽ tiến hành kiểm tra và trò có thể bắt đầu luyện tập."

Ông ra khỏi căn phòng, và trở lại sau vài phút, mang theo ba cuốn sách. Harry hơi ngạc nhiên.

"Chỉ có thế thôi ạ?"

Snape buồn cười nhìn cậu. "Bây giờ là vậy. Nếu trò muốn tự đọc thêm, có vài cuốn sách nói về phép thuật tâm trí trong thư viện, nhưng những cuốn sách mà trò có thể tiếp cận được không đi vào chi tiết."

Mắt Harry híp lại. "Có những cuốn sách về chủ đề này trong Khu vực Hạn chế phải không ạ?"

Snape gật đầu. "Không may là, dù ta biết trò rất muốn vào đó, ta không thể cho phép trò vào đó trước năm tư. Đó là một quy định chung trong Hogwarts để tránh không cho học sinh gây ra nguy hiểm cho bản thân khi còn chưa đủ nhận thức. Dù ta biết trò sẽ ổn, ta không thể trình bày được với Hiệu trưởng mà không để lộ về phép thuật của trò, một việc mà ta cho rằng trò sẽ không muốn?"

"Vâng, em muốn càng ít người biết về phép thuật của mình càng tốt," Harry gật đầu. Hiện tại Dumbledore chỉ nghĩ Harry là một học sinh bình thường gặp xui xẻo vài lần, và Harry dự định giữ nguyên như vậy càng lâu càng tốt.

Snape gật đầu. "Phép thuật về tâm trí không đơn giản như nhiều người nghĩ. Những cuốn sách này trông không có gì nhiều, nhưng hãy đảm bảo đọc chúng thật cẩn thận và hiểu cặn kẽ. Trong quá trình đọc, hãy cố gắng tập thiền định và làm thoáng tâm trí của mình. Điều khiển tâm trí vô cùng quan trọng trong việc xây dựng nền tảng, và một nền tảng vững chắc là chìa khoá để có một hệ thống phòng thủ mạnh mẽ. Nó sẽ cho phép trò xây dựng một pháo đài vững vàng và lâu dài trong tương lai."

Harry gật đầu, ghi nhớ tất cả những gì Snape nói. "Em sẽ làm vậy, cảm ơn thầy," cậu nói, nhận lấy những cuốn sách và cẩn thận cất chúng vào túi sách. Rồi cậu đứng lên, đi về phía cửa. "Em sẽ trở lại sau khi đọc hết chúng."

"Chắc không quá một tháng đâu nhỉ?"

Harry mở cửa và quay về phía Snape với một nụ cười. "Gặp lại thầy vào tuần sau!" Rồi cậu đi khỏi.

Snape khịt mũi. "Thật kiêu ngạo," ông lẩm bẩm, uống thêm một ngụm trà.

-------

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.