[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 153



----------

Harry yên lặng khép cánh cửa sau lưng, sự lo lắng ngăn cậu không đùa cợt gì với Henry dù chỉ nhằm giảm bớt dự căng thẳng. Bây giờ hòn đá không còn ở trong tấm gương nữa, sức hút bí ẩn kia đã không còn, và Harry nhận ra rằng cậu không thực sự biết tấm gương được đặt ở đâu. May mắn thay, thần chú 'Dirige me Mirror of Erised (chỉ cho tôi chỗ của Tấm gương Ảo ảnh)' đã có tác dụng, dù Harry hơi lo rằng sẽ có một thần chú nào đó ngăn cản việc nó bị tìm thấy. Cậu nghi ngờ rằng thật sự tồn tại một thứ như thế, chỉ là nó không có tác dụng đối với kiểu phép thuật này.

Harry thở ra một hơi nhẹ nhõm khi cởi bỏ tấm áo choàng. Cậu vẫn chưa hoàn toàn quen được cách mà nó làm mờ đi cảnh vật xung quanh, kìm hãm phép thuật của cậu, nhưng đang dần quen với nó, và không còn phải liên tục nén xuống những cơn thở gấp.

Harry quay mặt về phía tấm gương. Khuôn mặt của Henry, vẫn tự mãn như thường lệ, chào đón cậu, khiến Harry nhíu lại đầy khó chịu và có chút bài xích. Một phần trong cậu đã quên đi dáng vẻ của Henry, vì đã quá tập trung vào những thay đổi lần trước. Cậu đã trông đợi, có lẽ là hi vọng, rằng sự thay đổi đó sẽ là cố định. Nhưng hiển nhiên đó không phải là cách tấm gương hoạt động, và Harry cảm thấy như đang bị chế nhạo vì đã nghĩ đến điều đó, dù nó có vẻ ngốc nghếch đến vậy. Cậu vừa mở miệng buộc tội Henry vì đã sớm biết về hòn đá, đã trêu đùa cậu, khi ở khoé mắt cậu bắt gặp một cảnh tượng khiến hô hấp của cậu đình trệ.

Màu trắng.

Một thứ phép thuật thuần tuý và trắng sáng một cách không tự nhiên, Harry cảnh giác quay phắt về phía góc phòng vẫn còn trống trải vài giây trước.

Mắt cậu chạm với Dumbledore, người cũng đang giật mình.

Harry gần như nín thở.

Họ đứng đó im lặng một lúc, rồi Dumbledore nhẹ nhàng mỉm cười. Ông đứng dậy từ chiếc ghế đẩu mình đang ngồi, chậm rãi chỉnh trang lại trang phục. Harry có cảm giác ông đang cố gắng tỏ vẻ vô hại nhất có thể, cứ như cậu là một chú hươu bị giật mình vậy. Cậu hiển nhiên là cảm thấy như thế rồi.

"Ta thấy là con đã sử dụng áo choàng của cha mình rồi nhỉ," Dumbledore nói. Nó dường như là một câu hỏi.

Harry cẩn trọng gật đầu. Cậu đã nghĩ Dumbledore sẽ buộc tội, sẽ hỏi vì sao cậu lại ở đây. Chứ không phải nói về tấm áo choàng. Đột nhiên cậu ngộ ra. "Thầy là người tặng nó cho em ư?"

"Đúng vậy. Cha con đã gửi nó cho ta rất nhiều năm về trước, nhưng ta thấy đã đến lúc nó được truyền lại cho con."

Harry hơi cúi đầu. "Cảm ơn, thưa thầy. Em rất vui khi có một món đồ của cha mẹ để lại. Em không có gì nhiều để nhớ đến họ." Đó không hẳn là một lời nói dối, nhưng Harry đang hơi nói quá lên với hi vọng rằng Dumbledore sẽ dễ dãi hơn vì lòng thương cảm.

Dumbledore chắp tay sau lưng rồi bước vài bước về phía tấm gương. "Nào, hãy nói cho ta biết, con trai, điều gì đã đưa con đến đây vào đêm nay?" Lời nói đầy hiền hậu và nhẹ nhàng. Không hề có một chút buộc tội, chỉ đơn thuần là tò mò. Nó khiến Harry lo lắng.

Cậu hơi đắn đo trước khi trả lời.

"Em tìm được tấm gương này vài ngày trước một cách tình cờ. Em không biết nó là gì, nhưng quá tò mò nên phải quay lại xem lần nữa," cậu nói, đưa ra biểu cảm 'vô tội nhưng đầy quyết tâm'. Đằng nào thì Dumbledore cũng đã biết về sự tò mò có chút thái quá của Harry rồi, chẳng lí gì cậu lại không lợi dụng nó chứ?

Dumbledore quan sát cậu một lúc. "Con có biết tấm gương này là gì không, Harry?"

Harry lắc đầu. "Không ạ, thưa thầy. Em chưa từng nghe gì về nó."

Dumbledore gật nhẹ đầu. "Nói cho ta biết, Harry. Con thấy gì khi nhìn vào tấm gương này?"

Harry hít một hơi sâu. Đây rõ ràng là một bài kiểm tra. Dumbledore hiển nhiên biết tấm gương này là gì, và biết điều Harry thấy sẽ thể hiện rõ nét tính cách của cậu.

Đây là cơ hội để gây tác động mạnh tới cách Dumbledore nhìn nhận cậu. Harry không thể nói thật, vì nhiều lí do. Một là, nếu Harry nói cậu chỉ nhìn thấy chính mình, Dumbledore sẽ ngay lập tức cho là cậu nói dối, rằng Harry đang cố tỏ vẻ như đây chỉ là một tấm gương bình thường. Mỉa mai thay sự thật lại bị coi như một lời nói dối tồi tệ, nhưng cậu đã quen rồi.

Một ý tưởng nảy ra trong đầu Harry. Nó là một sự lựa chọn tốt. Chắc chắn, đáng tin cậy, và sẽ làm cho ấn tượng của Dumbledore về cậu trở nên vô cùng tích cực. Nó chắc chắn là lựa chọn tốt nhất cậu có thể nghĩ được.

Nó để lại vị đắng trên đầu lưỡi.

"...cha mẹ của em," Harry đáp lại sau vài phút, quay người ném cho Henry ánh nhìn mà cậu hi vọng là đủ ao ước. Cậu phải kìm xuống cái nhăn mặt thường xuất hiện khi Henry cười vào mặt cậu. "Em thấy cha mẹ đứng bên cạnh, mỉm cười và ôm lấy em." Harry hít thở sâu, quay lại phía Dumbledore. "Nó có phải tác dụng của tấm gương không ạ? Cho chúng ta thấy cha mẹ mình?"

Cậu có thể thấy Dumbledore đã mắc lừa khi biểu cảm của ông trở nên trìu mến, hơi buồn bã, nuối tiếc. Phép thuật của ông hơi khựng lại, nhưng rồi cũng dịu xuống. "Không hẳn là thế, Harry à. Em thấy đấy," ông vẫy tay về phía nó. "Tấm gương này là một vật phẩm kì diệu. Nó không cho ta thấy gương mặt mình, mà là khát vọng của trái tim."

Harry giả vờ như rất kinh ngạc. "Khát vọng của trái tim ư? Nghĩa là sao ạ?" Hình như cậu cũng làm thế này lúc ở với Draco.

Dumbledore mỉm cười hiền từ. "Con nhìn thấy cha mẹ phải không? Vậy thì có lẽ đó là điều con mong muốn nhất, khát vọng sâu thẳm nhất từ trái tim con là gia đình của mình. Tình cảm của họ, sự ủng hộ của họ." Biểu cảm của ông trở nên đau buồn. "Họ sẽ rất tự hào về con, Harry ạ. Họ là những con người tuyệt vời."

Điều gì đó ở lời nói của Dumbledore làm Harry hơi nghẹt thở. Cậu nuốt khan, gật đầu khi nhìn xuống chân mình. "Cảm ơn, thưa thầy."

Họ đứng lặng rồi Harry ngẩng lên, dò hỏi. "Thưa thầy, thầy thấy gì trong đó ạ?"

Biểu cảm của Dumbledore vẫn rất bình thản, nhưng phép thuât của ông giật một cái rõ ràng. "Đó là một câu hỏi rất riêng tư đấy, con trai."

Harry chớp mắt. "Thầy hỏi em trước mà." Cậu nói, có gắng để giấu sự hoài nghi. Mặt dày đến thế là cùng.

"Đúng là vậy." Dumbledore đáp với một tiếng cười nhẹ, rồi ông quay sang nhìn tấm gương.

Chỉ rất nhanh chóng thôi, Harry nhìn thấy một nỗi buồn sâu sắc, mệt mỏi lướt qua khuôn mặt của Dumbledore. Phép thuật của ông, lần đầu tiên Harry được thấy, có vẻ ảm đạm; màu trắng xám đi, như làn sương mù vào buổi bình minh.

Trong khoảnh khắc ấy, Dumbledore trông thật kiệt sức và già nua.

Rồi nó trôi qua, và ông mỉm cười sáng lạn, phép thuật bừng lên xung quanh. "Ta thấy mình với vài đôi tất len tuyệt vời."

Harry không kìm lại được. Cậu sặc khí, không hề ngờ được câu trả lời ấy. "Tất ư, thưa thầy?"

"Một người không thể có quá nhiều tất đâu, con trai à!"

Harry bật cười trước sự lố bịch của lời nói ấy. Nhưng trong tâm khảm, cậu quan sát Dumbledore cẩn thận, và băn khoăn.

Sumus ambo mendacius.

(Cả hai ta đều đang nói dối.)

---------

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.