Đường Mạnh Thu rót rượu ra, thêm vài cục đá vào, tự mình uống một ngụm, chép miệng nói: "Đào Tiểu Khương hôm nay hào phóng khác thường đấy."
Trần Phi Dự cười cười, không đáp lại Đường Mạnh Thu.
Du Bạch bị tiểu sử tình trường một thời kia của Đường Mạnh Thu làm sợ đến ngơ luôn, Đường Mạnh Thu đẩy ly rượu sang cho cậu, cậu cũng nhận lấy.
Đường Mạnh Thu tấm tắc: "Năm tháng thật sự không buông tha một ai mà. Cậu bạn nhỏ, chờ cậu trưởng thành sẽ rõ, Life is a bitch, so learn to fuck it."
"Anh Tiểu Đường! Có người gọi anh!" Tiểu Vương đang bưng khay lên, tiện đường ghé sang gọi Đường Mạnh Thu.
Đường Mạnh Thu uống cạn ly kia, chốc ngược xuống, vỗ nhẹ bả vai Trần Phi Dự, vẫy tay chào Du Bạch "Đi đây." Đi đâu hai bước, lại quay lại nói với Trần Phi Dự, "Tới cũng tới rồi, hơn 10 giờ còn chưa đi phải lên hát một bài cho anh đấy, lâu quá làm anh đây quên luôn cả giọng cậu rồi."
Trần Phi Dự nhìn Đường Mạnh Thu, không gật đầu đồng ý, nhưng ngữ khí cũng không cứng nhắc như lúc nãy nữa, "Đến lúc đó nói sau."
Đường Mạnh Thu đi rồi, Du Bạch thở phào nhẹ nhõm, cốc rượu Đường Mạnh Thu rót cho cậu vẫn để đấy không động tới, bị cậu đẩy hẳn sang một bên. Nhiệt độ trong quán khá cao, Du Bạch giơ tay cởi áo đồng phục mùa đông cồng kềnh ra, bên trong đang tròng áo hoodie của Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự giục Tiểu Vương: " Cơm no rượu say, em gọi nhiều thế này còn chưa được à, cả trưa nay không có gì bỏ bụng đây, sắp chết đói tới nơi rồi."
" Ý trời, cưng thông cảm chút, người ta đây là bán rượu, đâu phải quán cơm ven đường mà muốn gọi gì là có đó được, phải cho nhà bếp người ta chút thời gian chuẩn bị chứ, không nói lí gì hết à."
Tiểu Vương càm ràm đôi ba câu, đưa một mâm trái cây cắt tỉa đẹp đẽ lên, rất nhanh đã lủi mất.
Trần Phi Dự lẫn Du Bạch không một ai chủ động bắt chuyện, mãi đến khi đồ ăn lên, hai người vẫn trầm mặc ăn xong phần mình, chốc lát đã chén sạch sành sanh.
Trần Phi Dự đẩy rượu mình gọi tới trước mặt Du Bạch, nói: "Uống không?"
Đèn trong quán bar lờ mờ huyền ảo, ở nơi không sáng không tối như thế, mặt Trần Phi Dự như bị phủ thêm lớp phim nhựa, Du Bạch cảm giác chính mình giống như cách đối phương càng xa.
Trần Phi Dự đợi trong chốc lát, không chờ Du Bạch trả lời, đã bắt đầu giới thiệu rượu mình gọi: " Cốc có màu nhạt này là Martini, miệng cốc có một viền muối là Margarita, cốc màu đỏ này là Manhattan, màu đỏ cam này là Tequila Sunrise, màu champagne này là Death In The Afternoon, màu hồng phấn này là Shirley Temple. Tôi gọi đều là cocktail, chai ông chủ Đường vừa khui là Tequila, còn có Whiskey."
Tầm mắt của Du Bạch quét qua các cốc rượu có màu sắc đẹp đẽ trước mặt, sau đó dừng lại trên mặt Trần Phi Dự, cậu không hiểu cũng không có hứng thú: "Cậu có ý gì?"
Trần Phi Dự nâng má, ánh mắt có chút mơ hồ, như không biết mình phải nhìn vào nơi nào: " Ông chủ Đường nói, chờ cậu trưởng thành, trải qua càng nhiều chuyện tự nhiên sẽ cảm thấy phiền não hiện tại của mình chẳng là gì cả-- Nhưng tôi lại cảm thấy tiêu chuẩn này không đúng lắm. Nếu chưa từng trải qua, không thể dùng góc nhìn của người từng trải để tự an ủi mình được. Tôi sẽ không vì những đau khổ dằn vặt mà mình chưa từng nếm phải kia để nói bản thân, đau khổ hiện tại kia không đáng là gì đâu, đúng không? Ít nhất cái đau của hiện tại, là thật."
Trần Phi Dự đẩy một chén rượu đến trước mặt Du Bạch, Tequila Sunrise, Tequila mặt trời mọc, màu cam bắt mắt tách riêng với tầng rượu kia giống như mặt trời đang ló dạng vậy.
Trần Phi Dự cũng tự lấy một cốc cho mình, Death In The Afternoon, cái chết vào buổi xế trưa, màu sắc bình thường, trắng đục như sữa.
Trần Phi Dự quen thuộc thưởng thức ly rượu trong tay: "Thậm chí có đôi khi, chúng ta sẽ làm những chuyện thế này, tỉ như sau khi cậu nghe xong chuyện của ông chủ Đường, lại phát hiện mình so ra vẫn đỡ hơn nhiều, sau đó lại từ trong đau khổ của người khác tự tạo ra hạnh phúc nhỏ nhoi cho chính mình, rồi lại tự cảm thán' À, hoá ra mình không phải người thảm nhất'."
"Sẽ không." Du Bạch bưng cốc rượu kia lên, nhấp một ngụm, là vị cam, Du Bạch đoán thế, độ cồn hẳn không cao.
" Ông chủ Đường là ông chủ Đường, tôi là tôi." Du Bạch lại nhấp ngụm thứ hai, "Nếu không thể lấy tương lai để an ủi mình của hiện tại được, thì lấy nỗi đau của người khác để tạo niềm vui cho chính mình cũng thế cả thôi."
Du Bạch không thích Trần Phi Dự thế này, dưới ánh đèn mờ ảo, người kia giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan biến.
Trần Phi Dự cười nói: " Tôi sẽ làm thế."
Du Bạch kinh ngạc: " Cậu thì cần gì phải lấy đau khổ của người khác để an ủi mình chứ?"
Trần Phi Dự nhấp rượu, không nói lời nào.
Một lát sau, cậu hỏi Du Bạch: "Hôm nay tại sao lại muốn đi một mình?"
Du Bạch trầm mặc trong chốc lát, mãi đến khi uống cạn cốc rượu trong tay mới nói: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy ở lại đó không có ý nghĩa gì cả."
Trần Phi Dự chớp chớp mắt, lại đẩy một cốc khác sang, Manhattan đỏ, nhìn kỹ, Du Bạch mới phát hiện, bên trong còn có một viên anh đào.
Du Bạch nhấp một ngụm, mùi thơm tỏa ra, ngòn ngọt dễ chịu, nhưng độ cồn hẳn cao hơn cốc trước.
" Cậu thường ghé bar à?"
Trần Phi Dự gật đầu: "Như cậu thấy đấy, hút thuốc đi bar uống rượu, nhưng mọi người lại tự cho rằng tôi là học sinh ngoan hiền."
Du Bạch nghe thế, không khỏi có chút lo lắng: "Có phải việc học gần đây áp lực quá không, hay là......"
"Không phải đâu." Trần Phi Dự cong môi cười vô cùng ngọt ngào, nhưng bên trong lại không có cảm giác đối phương đang vui, " Tôi không có áp lực việc học nào đâu, đừng nói chuyện của tôi nữa, nói chuyện của cậu đi, chuyện cô Phương là sao?"
Du Bạch hỏi Trần Phi Dự: " Cậu tính từ niềm đau của tôi nếm chút mật ngọt đấy à?"
Đối Trần Phi Dự mà nói, phải, nhưng cũng không phải hoàn toàn. Thậm chí từ một mức độ nào đó mà nói, sự tò mò về Du Bạch, đã vượt qua hết thảy mặt khác.
Trần Phi Dự không phải người hay thích đi tọc mạch chuyện của người khác, nhưng từ lúc ở trung học phụ thuộc đến khi về phòng trọ, lần đầu tiên chứng kiến mâu thuẫn giữa sếp Du và Du Bạch, Trần Phi Dự đã bắt đầu tò mò về cậu.
" Để tôi nghĩ xem nên nói thế nào."
Du Bạch không phải một người thích tâm sự, cũng không phải người giỏi đi tâm sự.
Chỉ cái kiểu không có hứng thú với chuyện gì hết kia của cậu, người ngoài nhìn vào sẽ không hiểu được, người trong câu chuyện, đã đau đến mức nào.
"Phương Tri Trúc là vợ sau của ba tôi"
Cồn, ánh đèn mờ ảo, tiếng nói cười ầm ĩ, đều là chất xúc tác dễ dàng để bộc bạch tâm sự. Quán bar là nơi mọi người có thể mang mặt nạ cho mình, đem hết những cảm xúc tiêu cực, phiền muộn trong lòng giãi bày ra.
" Ừ." Trần Phi Dự lên tiếng, cổ vũ Du Bạch nói tiếp.
Du Bạch bắt đầu uống cốc thứ ba trong đêm nay, không cần Trần Phi Dự đưa cho cậu nữa, cậu tự lấy cho mình một cốc Martini, màu nhạt nhất kia.
"Phương Tri Trúc và Du Duy Minh là người yêu lúc còn học đại học, tuy sau khi tốt nghiệp hai người đã chia tay, nhưng tình cũ không rủ cũng tới mà, hơn mấy chục năm qua đi cả hai lại hàn gắn như trước, ở mức độ nào đó mà nói đúng là một câu chuyện đẹp."
" Mẹ tôi qua đời cách đây tám năm trước, bà phúc khí mỏng, bạn sĩ chẩn đoán bà mắc ung thư vòm họng giai đoạn cuối. Sau khi trải qua nhiều lần điều trị đau đớn, vẫn không qua khỏi. Khi đó tôi vẫn đang học tiểu học, rất không hiểu chuyện, không có khái niệm về sinh ly tử biệt, không rõ vì cái gì mọi người lại nói mẹ mất rồi, thì sẽ không còn mẹ nữa. Mãi cho đến một ngày, tôi nhìn thấy Thím Tường Lâm khóc thương cho con trai A Mao của bà trong sách Ngữ Văn, sau một thời gian rất dài sau khi mẹ mất tôi mới bật khóc nức nở, mới hiểu được cái chết đáng sợ và tàn nhẫn đến mức nào."
"Người đã chết rồi không thể cứu vãn được nữa."
" Tôi mãi mãi đã mất đi mẹ rồi."
Trí nhớ của Trần Phi Dự rất tốt, cậu nhớ kia là nhân vật thím Tường Lâm trong tác phẩm "Chúc Phúc".
" Tôi thật khờ, khờ quá. Tôi chỉ biết lúc tuyết rơi thú rừng ở trong khe núi không có thức ăn, nó mới vào làng. Tôi đâu biết mùa xuân tới nó vẫn xuống kiếm mồi. Sáng sớm tôi dậy mở cửa, xách một giỏ nhỏ đầy đậu bên trong, gọi A Mao nhà tôi ra ngoài ngạch cửa bóc vỏ. Thằng bé ngoan lắm, tôi bảo gì nó cũng vâng. Thằng bé bèn đi ra, tôi ở nhà sau bổ củi vo gạo, trút gạo vào nồi, tính hấp đậu. Tôi gọi A Mao, nhưng không thấy thằng bé ừ hử gì, đi ra xem, chỉ thấy đậu rải đầy đất, không thấy A Mao đâu cả. Nó sẽ không sang nhà khác chơi đâu, đi hỏi thử mấy nơi, quả nhiên không có. Tôi lo lắm, mượn người trong làng giúp tìm thằng bé. Cho đến tận xế chiều, mọi người chia nhau tìm đến tận khe núi trong này, thấy trên cành gai mắc một chiếc giày nhỏ của trẻ con. Mọi người đều nói, thôi hỏng rồi, e là bị sói tha đi rồi. Lại đi vào thêm một khúc nữa, quả nhiên thằng bé nằm trong bụi cỏ, ruột gan trong bụng đã bị sói moi ăn sạch, trên tay thằng bé vẫn còn khư khư nắm lấy chiếc giỏ con..."
Trần Phi Dự bỗng không muốn Du Bạch rạch vết thương của mình ra nữa--
Nhưng Du Bạch đã mở khoá miệng van rồi, nước cứ liên tục cuồn cuộn đổ ra, đâu thể dừng lại được.
" Mẹ tôi qua đời chưa tròn hai năm, Du Duy Minh đã rước Phương Tri Trúc về, tôi không biết bọn họ như thế từ khi nào, nhưng tôi mãi mãi cũng không quên được, thanh minh năm thứ hai còn chưa tới, Du Duy Minh đã dắt một người phụ nữ tới, còn nói tôi phải có thêm em rồi."
" Tôi lúc đó vô cùng tức giận."
"Sau đó tự mình dọn ra ngoài, cuộc sống sau này không tốt cũng chẳng tệ, chỉ cần tôi không nghĩ đến chuyện làm sao để nhận được chút tình thương từ Du Duy Minh thì không có gì là không tốt cả. Tôi thật ra rất ngưỡng mộ Du Duy Minh và con gái Phương Tri Trúc, con bé là công chúa nhỏ được hai người họ vô cùng cưng chiều, có rất nhiều rất nhiều người thương con bé."
" Còn tôi ấy à, Du Duy Minh không nhớ được sinh nhật của tôi, không sao hết, Du Duy Minh không nhớ được ngày đi họp cho tôi, cũng không hề gì. Nếu một nhà ba người họ sống tốt phần họ, đừng đến quản chuyện của tôi, chỉ thế là đủ rồi, rõ ràng...rõ ràng cũng không có ai để ý tới. Du Duy Minh không muốn làm ba tôi, chả lẽ tôi phải muốn người ba như ông ta sao?"
" Tôi là một người bị thừa ra. Hôm nay lúc rời đi, tôi đã nghĩ rất nhiều, thế nhưng vẫn không tìm được chút liên hệ nào giữa tôi với thế giới này, nếu cứ như vậy biến mất, cũng chẳng có ai phải buồn cả."
Trần Phi Dự đứng lên, cúi người tới gần Du Bạch, cách cái bàn, cậu duỗi tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt rơi trên khóe mắt Du Bạch.
Lòng bàn tay ấm áp ấy, nhẹ nhàng xoa đuôi mắt Du Bạch, lau sạch giọt nước đọng lại trên đó, tay cũng không có lấy xuống.
"Sẽ không đâu." Trần Phi Dự tựa đầu vào trán Du Bạch, tư thế cả hai vô cùng thân mật, " Nói cho cậu một bí mật. Thật ra cũng không một ai nhớ tới sinh nhật của tôi, tôi vẫn luôn tính theo ngày âm, khác xa với ngày dương, sinh nhật trên căn cước chỉ là ngày của năm đó, không phải ngày sinh thật sự của tôi. Từ... lúc đó về sau, không có ai còn nhớ chính xác sinh nhật thật sự của tôi nữa."
"Bọn họ đều cho rằng thứ bảy tuần sau mới đến sinh nhật tôi, thật ra không phải thế, sinh nhật tôi là hôm nay, không một ai nhớ rõ, cũng không có người nào biết."