Trên màn hình người đàn ông đẹp trai trong mắt toàn là nhu tình nhìn vị hôn thê của hắn, môi mỏng mở miệng, "Anh yêu em."
Làn đạn nháy mắt điên rồi.
*Làn đạn là cái phần bình luận nỗi trên màn hình của bên Trung
"A a a a a ca ca ta có thể!!!"
"Mời hai người kết hôn tại chỗ!!!"
"Ta là Cục Dân Chính, ta chân dài đang tới đây."
"Awsl awsl awsl!!"
*Awsl = 啊我死了 = a wǒ sǐle = a ta đã chết
......
Thiệu Đường ôm ipad, hai mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình, yết hầu không tự giác lăn lộn một chút.
A, người đàn ông đáng chết này vì sao lại đẹp trai như vậy!
Dù là làn đạn đầy ắp cũng ngăn không được vẻ đẹp trai của hắn đập vào mắt nhìn!. 𝙽ha𝔫h 𝓶à khô𝔫g có quả𝔫g cáo, chờ gì 𝘁ì𝓶 𝔫ga𝐲 ~ TrU𝓶𝘁ru𝐲ệ 𝔫.V𝔫 ~
Thiệu Đường liếm liếm môi, ai thán một tiếng ngã vào trên giường, tưởng tượng đến người đàn ông đẹp trai như vậy không thể thuộc về cậu cậu liền vô cùng đau lòng, đau lòng đến không nghĩ đến nghe điện thoại.
Hả?
Nghe điện thoại?
Thiệu Đường ý thức được cái gì, luống cuống tay chân ngồi dậy, nhìn quanh giường tìm điện thoại của mình.
"Alo......?"
Ngữ khí vô cùng cẩn thận.
"Alo cậu nha ông lớn! Cậu có còn nghĩ mình còn đang lăn lộn không?!" Lưu Triệt táo bạo rống lên một tiếng: "Cậu có phải đã quên tôi nhắc nhở chuyện của cậu rồi không!"
"Cái, chuyện gì nha?"
Thiệu Đường một bên điên cuồng đem iPad lay đến dưới giường, một bên nhỏ giọng hỏi: "Tôi nhớ rõ tôi không có công việc gì mà......."
"Thiệu! Đường!" Lưu Triệt nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu nếu không muốn mang đến chút hào quang cho tôi, tôi bảo đảm không tới phiền cậu!"
"Không không không," Thiệu Đường vội vàng nói: "Sao có thể làm Lưu ca anh làm lụng vất vả quan tâm loại việc nhỏ này đâu? Tôi hiện tại, lập tức liền đi ngay!"
Sau đó nhanh chóng tắt điện thoại, kịp thời chặn lời mắng tức giận muốn hộc máu của đối phương.
Click mở Weibo, Thiệu Đường thuần thục vào tài khoản chính của mình, mặt vô biểu tình chuyển phát Weibo chính chủ của đoàn phim: Thiệu Tiểu Đường xông lên đi!!
Hoàn thành nhiệm vụ xong cậu lại lần nữa với lấy ipad của mình, vui sướng hài lòng tiếp tục xem kịch.
......
Thiệu Đường là tiểu minh tinh ở tuyến 18 không có hơn, trừ bỏ lớn lên đẹp còn lại chẳng làm được gì, tục xưng -- bình hoa.
*Bình hoa: không biết làm gì, diễn đơ, chỉ có gương mặt đẹp
Cậu vẫn là một phú nhị đại không lớn không nhỏ, ba mẹ yêu chiều, anh trai che chở, cho nên không bao giờ nhiễm chút gì không tốt ở giới giải trí này. Cậu lại không có lòng cầu tiến, đại minh tinh không quan tâm cậu, tiểu hoa tiểu thảo không cue cậu, ngay cả cùng đẳng cấp tuyến mười tám như cậu đều lười kéo đến dẫm cậu, cho nên Thiệu Đường lăn lộn hai năm vẫn còn ở tuyến mười tám không có hơn.
Nhưng cậu đối với kết quả này rất vừa lòng, mừng rỡ tiêu dao tự tại.
Nhưng mà người đại diện của cậu-- vừa mới gọi điện thoại Lưu Triệt lại không cảm thấy như vậy, luôn cho rằng cậu đang lãng phí tài nguyên.
Phải biết rằng, dù có ở trong một đám đàn ông xinh đẹp trong vòng, gương mặt này của Thiệu Đường đều có thể xứng đáng phong hào, thuộc về trình độ ông trời đuổi theo đút cơm ăn, nên bạo hồng mới đúng, như thế nào có thể lăn lộn hai năm vẫn còn ở tuyến mười tám?
*Bạo hồng: nổi tiếng trong một lần
Cho nên hằng ngày đẩy cậu tiến lên phía trước.
Thiệu Đường biết hắn là thật sự đối tốt với mình, cho nên phần lớn thời gian đều vô cùng nghe lời, chỉ có một chút làm cậu vô cùng bất mãn.
Lưu ca không cho cậu yêu đương!
Cậu, Thiệu Đường lớn lên đẹp như vậy, thế nhưng không thể có được một người bạn trai đẹp trai?!
Đến nỗi giờ cậu 22 tuổi còn không nơi nương tựa, khắp nơi du đãng.
Thiệu Đường đối với việc này tràn đầy oán niệm.
Cậu quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông nhà người khác trong màn hình.
Làn đạn còn bay nhanh liên tục, bất quá phong cách đã thay đổi một chút.
"Ta nếu là cũng có thể vẽ tiểu ca ca đẹp trai làm bạn trai sẽ có bao nhiêu tốt"
"Thần tán thành"
"+1"
"+10086"
"+thân phận chứng hào"
......
Thiệu Đường đột nhiên ngồi dậy.
Cậu lục tung tìm ra một sấp giấy trắng nhăn dúm cùng một cái bút than, một tay cầm bút, một tay đè nặng giấy, ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình nghiêm túc.
Cậu quyết định giống như làn đạn nói tự vẽ cho chính mình một người bạn trai.
Dù sao lại không có khả năng thành hiên thực hì hì hì.
Thiệu Đường hắc hắc cười hai cái, ghé vào trên giường hạ ba nét vẽ ra một tập thể toàn người que diêm.
"......"
Nói giỡn, cậu nhìn như là biết vẽ tranh người sao?
Thiệu Đường bỏ qua bút than, không có chút hình tượng nằm liệt trên giường, haizz, thật nhàm chán a, thật muốn......
Thiệu Đường chép chép miệng nhìn trang giấy trước mặt bay phấp phới, sau đó xoay người, đấm giường.
Thật muốn yêu đương a a a!
Từ từ!
Phấp phới...... Trang giấy???
Thiệu Đường cả người cứng đờ xoay người.
Sau đó cậu trơ mắt nhìn thấy một cái người que diêm giữa trang giấy thẳng tắp đi xuống dưới, bẹp một chút --
Mặt cậu biến sắc.
Thiệu Đường mắt trợn trắng, hôn mê.
- ---------
Cùng lúc đó, Yến Vương phủ.
Bên trong một cái phòng xa xôi.
Nam nhi nằm ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen kịt lộ ra một tia nghi hoặc.
Một...... Nam nhân sạch sẽ trắng nõn?
Hắn tại sao có thể có một giấc mộng kỳ kỳ quái quái như vậy.
Yến Minh Phong ngồi dậy, nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, lại rũ mắt thấy hướng lúc nãy chính mình nhìn thấy bàn tay non nớt.
Hắn đột nhiên nắm chặt song quyền, sức lực lớn đến nỗi để lại vết thương in hình móng tay.
Yến Minh Phong cười xán lạn, vốn là gương mặt tuấn mỹ lúc này cười lại càng thêm mê người, nhưng ý cười của hắn lại chưa chạm đáy mắt, ở dưới ánh sáng loáng thoáng của ánh trăng chiếu xuống, thần sắc hắn thậm chí có vài phần khiến người sợ hãi.
- -
Vài phút sau, Thiệu Đường mở to mắt.
Cậu vốn dĩ mơ mơ màng màng không biết mình đang ở nơi nào, sau đó đột nhiên nhớ tới vừa mới thấy trang giấy có hiện ra gương mặt, cậu lập tức ngồi dậy, cuống quít tìm tờ giấy vừa nãy ở trên giường, nhưng trên giường trừ bỏ bức vẽ que diêm người trước lúc cậu ngất xỉu ra, thì không người trong sách nào có thể bay múa cả.
"Thì ra là giấc mộng a......"
Thiệu Đường tùy tay ném giấy ở một bên, xụi lơ ở trên giường, nhàm chán đạp chân một cái.
Cậu ôm điện thoại nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho Lưu Triệt: "Lưu ca, anh nói em đi học vẽ tranh thì thế nào?"
"Có thể á." Lưu Triệt đang sửa sang lại hành trình, nghe vậy gật đầu tán đồng, "Như vậy về sau ở thời điểm người khác nói cậu là bình hoa, cậu còn có thể phản bác một chút, ai da tôi còn biết vẽ tranh đấy nha?"
"Lưu ca anh nói thật đúng!"
Thiệu Đường căn bản không để ý lời nói trào phúng trong giọng hắn, vui rạo rực tắt điện thoại, nhanh chân cho anh trai cái tin nhắn: 【 Anh anh anh anh, em muốn học vẽ tranh. 】
Một lát sau.
Anh trai cậu: 【 đối phương đã chuyển khoản cho bạn 3 vạn. 】
Tiếp đó gửi liên tiếp mấy cái báo danh học vẽ tranh.
Thiệu Đường vui tươi hớn hở nhận lấy, 【 cảm ơn anh! Biết anh trai là tốt nhất mà! 】
Cậu ném điện thoại xuống, liền xoay người xuống giường, chạy tới tìm thay quần áo, dựa theo địa chỉ anh trai gửi tìm được lớp huấn luyện mỹ thuật rồi-- tất cả đều là lớp đầu củ cải sẽ hứng thú.
Thiệu Đường: "......"
Cậu có chút thất vọng, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Anh trai là người hiểu cậu nhất, biết cậu là nhất thời nổi hứng, không chừng học hai ngày liền bỏ không đụng vào nữa, cho nên báo danh cho cậu một lớp hứng thú lại thích hợp quá.
Thiệu Đường tìm được thầy giáo, ở vẻ mặt kinh ngạc của đối phương cầm dụng cụ vẽ tranh da mặt dày ngồi ở giữa một đám trẻ con.
Có đứa trẻ con ghé vào bàn cậu chớp đôi mắt to tò mò hỏi: "Chú, chú cũng là bị bố mẹ bắt tới sao?"
Chú......
Thiệu Đường cảm giác chính mình đã chịu bạo kích.
Cậu nhìn thoáng qua thầy giáo đang giảng bài, lấy ra một cái kẹo que nhỏ giọng dụ dỗ: "Ngoan, gọi ca ca."
Đứa trẻ con cầm lấy kẹo que của cậu, mở miệng vẫn là: "Cảm ơn chú."
Thiệu Đường: "......"
Thoi, không so đo cùng nhóc trẻ con.
- -
Thiệu Đường không thể không thừa nhận cậu không hề có thiên phú ở mảng vẽ tranh.
Ba ngày.
Ngay cả đứa trẻ con gọi hắn là chú kia đều đã có thể vẽ ra một bức tranh cũng giống mô giống dạng với nét bút đơn giản, cậu lại vẫn như cũ vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Chú vẽ thật xấu."
Nhóc trẻ con một bên ở bên cạnh cậu ăn kẹo que, một bên mồm miệng không rõ bình luận.
Thiệu Đường trừng mắt liếc nhìn nó một cái, thằng nhỏ cũng không sợ cậu, hướng về phía cậu làm cái mặt quỷ, rồi chạy về chỗ tự vẽ tranh của mình.
Vừa đúng lúc này Lưu Triệt gọi đến bảo cậu có cái quảng cáo cần chụp, Thiệu Đường vội vàng thu thập đồ vật của mình rời đi phòng vẽ tranh như thể đang chạy chốn.
Cậu tự mình quyết định, không bao giờ tới nơi này nữa.
Nhưng Lưu Triệt khi nhìn thấy cậu câu đầu tiên hỏi chính là: "Học vẽ tranh thế nào rồi?"
Thiệu Đường cười ha ha ý đồ lừa dối cho qua, "Vẫn đang học vẫn đanghọc."
Lưu Triệt trợn trắng mắt, "Được rồi, tôi còn không biết cậu sao, chạy nhanh đi thay quần áo."
"Tới liền." Thiệu Đường gục đầu xuống đi vào phòng hóa trang.
Nói là chụp quảng cáo, kỳ thật cậu chính là cái phông nền, là loại một câu lời kịch cũng không có ấy, thật sự chụp cái quảng cáo này chính là một tiểu sinh đang nổi.
Toàn bộ quá trình Thiệu Đường rõ ràng là thất thần đi, thành thành thật thật làm phông nền, chụp xong rồi cho người ta cảm giác chính là cái phông nền này thật đẹp.
Lưu Triệt đã không còn muốn lại mắng cậu, tâm mệt vẫy vẫy tay, "Chạy nhanh lăn xa tầm mắt tôi."
Thiệu Đường ước gì lập tức được về nhà, nghe vậy lập tức ôm ba lô của mình tự trở về trung cư.
Về đến nhà rồi cậu mới phát hiện mình vẫn luôn mang theo dụng cụ vẽ tranh.
Nhớ tới đôi mắt cười nhạo của nhóc con và Lưu ca, Thiệu Đường vén tay áo, quyết định thử lại một lần.
Cậu cũng không tin, một cái nét bút đơn giản cậu đều vẽ không được.
Cậu dẩu mông nằm trên giường dùng bút than thật cẩn thận, từng nét bút vẽ hình vật nhân vật hoạt hình đơn giản.
- - cái loại vài nét bút là có thể vẽ xong ấy, đến cái mũi cũngchỉ là một điểm chấm.
Nhưng Thiệu Đường vô cùng vừa lòng, ít nhất lần này cậu vẽ hai con mắt lớn giống nhau, mặt cũng không có to méo mó.
Vẽ xong, Thiệu Đường ném bút, chuẩn bị đi tắm rửa một cái rồi ôm ấp gối nam thần.
Nhưng sự tình khiến người khác không thể tưởng tượng được đã xảy ra......
Thiệu Đường trơ mắt nhìn cái tay với nét bút đơn giản kia chậm rãi từ trên giấy dựng lên, lảo đảo lắc lư bay tới trước mặt cậu!
Thiệu Đường hai mắt vừa lật, lại đang muốn ngất xỉu, nhưng dư quang liếc đến cái kia chính là tờ giấy bay bay dọa cho tỉnh táo lại.
Cậu run run rẩy rẩy chui đến góc tường, cố tỏ ra trấn định hỏi: "Cái kia, yêu quái phương nào!"
Người trong sách nghiêng nghiêng đầu -- là thật sự nghiêng đầu, đầu cùng thân thể chỗ liền kia phảng phất như thể bị cắt một đao.
Nó tựa hồ đang tự hỏi, sau đó chậm rì rì lại bay tới trước mặtThiệu Đường.
Thiệu Đường nháy mắt sợ hãi, la lên một tiếng, hai tay ôm đầu, run rẩy nói: "Tôi, tôi không thể ăn, không cần ăn tôi không cần ăn tôi......"
Cậu vẫn luôn lặp lại những lời này, cả người đều sắp run thành cái sàng.
Qua hồi lâu, Thiệu Đường cảm giác tay chân của mình sắp chết lặng đến nơi, đối diện cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương ngẩng đầu, trước mặt làm gì có người trong sách gì, nhân vật cậu vẽ bằng vài nét đơn giản cũng an an ổn ổn nằm trên giấy.
Thiệu Đường xụi lơ ở bên giường, đấm đấm đầu mình, mặt lộ vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ là dạo này áp lực quá lớn xuất hiện ảo giác?