Không lâu sau, đại ca 187 đi công tác ở thành phố lân cận.
Nhân đây tôi muốn kể cho mọi người nghe về sinh hoạt hằng ngày của tôi. Là một tác giả văn học mạng, năng suất làm việc của tôi không phải là quá cao đối với dân trong ngành, trung bình một năm tôi sáng tác được ba bộ truyện, mỗi bộ dài khoảng ba mươi vạn chữ, mỗi bộ sẽ chia ra làm hai giai đoạn là “Đang đăng trên mạng” và “Chỉnh sửa để xuất bản”, từ khi kết thúc trên mạng cho đến lúc hoàn thành bản thảo xuất bản thì thường cần khoảng ba tháng, vì vậy một năm tôi làm việc khoảng chín hoặc mười tháng, hai đến ba tháng còn lại được dùng để nghỉ ngơi. Năm trước đó tôi vừa hoàn thành bộ “Anh trong tim em”, khoảng thời gian này đang là lúc tôi nghỉ ngơi.
Một sáng nọ, tôi bất ngờ dậy sớm, nhìn đồng hồ xong, lấy điện thoại mở Wechat, nhắn tin: Ăn sáng chưa?
Tôi nhìn điện thoại nghĩ ngợi, gõ chữ: Hmmm… Đồ ăn ở đơn vị mà anh đi công tác thế nào? Ngon không? Hợp khẩu vị không?
187 hồi đáp: Cũng được.
Tôi: Vậy thì tốt.
187: Ừm.
Nói chuyện câu được câu chăng, tôi im lặng một hồi rồi lại nhắn: Ở đó sắp xếp cho anh ngủ ở ký túc xá hay khách sạn? Có ở chung với ai không?
187 trả lời: Ký túc xá, phòng hai người. Bạn cùng phòng của anh có việc nên chưa tới, chắc là mốt sẽ tới.
Tôi: Vậy ạ…
Sau đó tôi cầm điện thoại không biết nói gì, cực kỳ lúng túng.
Lúc này, 187 lại nhắn tới: Em nhớ anh à? Muốn tới đây gặp anh?
“…”?
Đại ca uyển chuyển một chút được không? Bộ em không cần mặt mũi à?
Thoáng chốc, trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi, câm nín hoàn toàn. Lại im lặng một hồi, sau đó nhắn lại: Ừm [ngớ người]
187 nói: Muốn tới thì tới đi.
Tôi ngẩn ra, rất vui mừng: Em tới được không?
187: Bạn cùng phòng anh chưa đến, phòng ký túc chỉ có mình anh thôi. Nếu em đến thì ở trong phòng chơi, đừng đi lung tung là được.
Tôi: Dạ!
Vậy là hôm đó tôi hớn ha hớn hở đi tới nơi 187 công tác tìm anh. Anh ra ngoài doanh trại đón tôi, dẫn tôi vào khu ký túc xá, ăn trưa xong, anh dẫn tôi lên phòng để nghỉ trưa.
Tôi định ăn cơm tối với anh xong mới về thì lúc này lại xảy ra biến cố nhỏ. Bố tôi gọi điện nói tối nay có vị khách quan trọng tới nhà chơi, bảo tôi về nhà ăn cơm. Tôi hết cách, cúp máy xong thì báo cáo tình hình với đồng chí 187, nói rằng đầu giờ chiều tôi phải về rồi.
187 nhíu mày: “Đầu giờ chiều về?”
“Vâng.” Tôi tưởng anh không vui vì tôi mới đến đã về, “Không sao, ngày mai em lại tới nữa.”
187 nhướn mày: “Không phải muốn em tới thăm anh. Ở đây xa, anh không nỡ để em tới đây, cực quá.”
Nghe thế, tôi không kiềm nổi mà cười: “Không cực, chỉ cần gặp anh là em sẽ rất vui.”
187 vừa bực mình vừa buồn cười, véo mặt tôi: “Ngốc.” sau đó dặn dò, “Về cẩn thận, anh làm việc, không tiễn em được. Tới nhà thì báo anh.”
Tôi gật đầu: “Dạ.”
Sau giờ nghỉ trưa, gần tới giờ làm, 187 đi trước, tôi chuẩn bị về nhà. Nào ngờ ra tới cổng tôi mới phát hiện cổng phụ ở bãi đậu xe mà hồi trưa đồng chí 187 dẫn tôi đi qua đáng lẽ được mở thì hiện tại đã đóng lại.
Tôi:?
Tôi tiến lên kéo ra, cửa vẫn không nhúc nhích.
Đúng vậy, nó khóa rồi, còn là khóa trái nữa.
Tôi: …
Trời trong xanh, xung quanh không có ai, tôi nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt rồi lại nhìn mấy cánh cửa khác cũng bị đóng chặt nốt, hóa thành pho tượng.
Tôi câm nín, suy nghĩ một hồi, cố nhớ lại cổng chính ở đây, đó là cánh cổng to màu vàng, ở giữa có rào chắn nhọn hoắc, hai bên là mấy chiến sĩ trinh sát trẻ tuổi lạnh lùng, cao lớn uy nghi, chính khí ngút trời.
Ừm, tôi không dám tới đó…
Nghĩ tới nghĩ lui, không còn cách nào khác, tôi bèn gọi điện cho 187. Tít tít tít, kết nối.
Tôi cường điệu: “Cái cổng ban nãy mình vô bị khóa rồi!!!”
Đại ca 187 quả nhiên là đại ca 187, đối diện với tiếng hét của tôi, anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, nói: “Em về lại ký túc xá đi, anh dẫn em ra cổng chính.”
Tôi như được đại xá, thở phào một hơi: “Dạ.” Sau đó quay lại đường cũ.
Tới nơi, tôi vừa chơi điện thoại vừa đứng chờ anh trước ký túc xá.
Một lát sau.
187 nhắn tin cho ôi: Anh tới rồi, em đâu?
Tôi:?
Tôi: Em đứng trước cửa nè.
187: …
Tôi: ???
187: Em đi nhầm rồi.
187: Đi ra ngoài, dãy bên cạnh.
Tôi ngẩng đầu, nhìn mấy dãy ký túc xá thẳng hàng dưới nắng, trông bề ngoài không có gì khác biệt.
Ngại quá [ôm quyền] [mỉm cười]
Sau đó tôi điềm tĩnh rời khỏi dãy nhà này, điềm tĩnh đi tới dãy nhà cũng màu xanh ở bên cạnh, vờ như lơ đễnh nhìn đông ngó tây.
Wechat vang lên, 187 nhắn, chỉ hai chữ: Bên trái.
Tôi nhìn sang bên trái, trông thấy bóng dáng mặt quân trang cao ráo quen thuộc. Tôi hắng giọng, cố gắng làm mình trông thật thản nhiên, đi tới, đứng lại.
187 cúi đầu chăm chú nhìn tôi, không nói câu gì, ánh mắt thấp thoáng nét cười.
Tôi nhìn anh rồi dời mắt sang nơi khác, cúi đầu nhìn đám hoa cỏ bên đường, mặt mày bình thản nhưng trong lòng xấu hổ muốn chết.
Một lát sau, anh xoa đầu tôi, buồn cười nói: “Sao ngốc thế chứ?”
“…”
Mấy dãy ký túc xá giống nhau như đúc, sao trách em đi lạc được?
***
[22] – Đại ngốc
Câu chuyện này diễn ra tận sau này, nhưng vì nó hoàn toàn đối lập với câu chuyện phía trên nên tôi kể ra đây luôn.
Một hôm nọ, vào giờ nghỉ, 187 liên tục nhắn tin cho tôi, nhưng vì khi đó tôi đang ráy tai cho mèo nên không kịp nhắn lại cho anh, vì vậy lịch sử trò chuyện của chúng tôi như sau:
187: Vợ ơi.
Tôi: Hửm?
187: Hôm qua anh bị sái cổ, vậy mà hôm nay em không hỏi han anh gì hết.
187: Trả lời cũng chậm nữa.
Tôi: Em đang bận ráy tai cho Vượng Tài.
187: Hừ.
Tôi: … (?)
Tôi cạn lời, nhắn: [ôm] [hôn] Cổ đỡ hơn chưa?
187: Hỏi có lệ.
Tôi: Không phải mà [xoa đầu]
Tôi: Hôm nay nhớ anh cả ngày [hôn] Anh cũng phải nhớ em một vạn lần đó.
187: Hừ.
187: Không, ai bảo em không quan tâm anh.
Tôi: …?
187: Đừng đánh trống lảng, em không còn xương anh nữa chứ gì. (Chú thích: Không phải lỗi chính tả hay gõ nhầm đâu, anh ấy gõ “xương” thật đó! Bắt chước tôi đến độ tẩu hỏa nhập ma rồi.)
187: Em thay lòng đổi dạ nhanh quá.
Tôi: …
Vào lúc đó, đầu tôi hiện ta hình ảnh vị huynh đài này cắn khăn tay rơm rớm nước mắt.
Quá đáng sợ.
Thế đấy, mọi người thấy trong hai chúng tôi, ai mới là kẻ ngốc? [mỉm cười]