Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 339: 339




Sau khi bị Hoàng Tử Hiên đoán trúng tâm tư, Kinh Hoan lại càng ngượng ngùng hơn nữa: “Sau đêm đó, tôi đã đưa Phi Bằng đến bệnh viện.

Bác sĩ nói rằng chỗ bị gãy xương đùi của thằng bé rất kỳ lạ, ngay cả Tây y của bọn họ cũng không có cách nào để nắn lại.

Tôi chạy hỏi khắp nơi, bấy giờ mới biết chân của thằng bé là bị cậu dùng phân cân thác cốt thuật làm gãy.

Chân bị gãy như vậy sẽ chỉ có thể được nắn lại bởi nhân tài phân cân thác cốt thuật.

Tôi đã nhờ người hỏi thăm khắp nơi, vậy nhưng vẫn không tìm được người nào thông thạo phân cân thác cốt thuật cả.
Tôi đã muốn tới tìm cậu rất nhiều lần nhưng lại không dám.

Dù sao chuyện đêm hôm đó cũng là do tôi vô lễ trước.

Cậu không làm cái gì hao tổn đến tính mạng của thằng bé đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi, quả thật là tôi không có tư cách đến xin cậu.
Tối hôm nay tình cờ gặp được cậu, tôi liền nghĩ rằng phải chăng ông trời cũng đang muốn giúp tôi.

Vậy nên bây giờ tôi mới muốn hỏi nhờ cậu Hoàng đây, nếu cậu cũng đồng ý tự nguyện là tốt nhất, không thì tôi cũng sẽ không bắt buộc, cứ để Phi Bằng tàn phế như vậy đi, có lẽ đây cũng không phải là chuyện xấu với thằng bé.”
Lời nói của Kinh Hoan vô cùng chân thành, không hề có chút hư tình giả ý gì cả.

Hơn nữa Hoàng Tử Hiên cũng không phát hiện có người theo dõi mình trong những ngày qua nên có thể loại bỏ khả năng Kinh Hoan cố tình tạo ra chuyện tình cờ gặp được này.
“Anh đánh gãy chân của sư đệ anh ta lúc nào vậy?” Giang Y Y nghe đến mơ hồ nên không nhịn được hỏi.
“Lúc cô không biết.” Hoàng Tử Hiên lười nói cho cô biết về chuyện ở chỗ nhận nuôi.
Giang Y Y cắt ngang: “Không nói thì thôi.” Vừa nói vừa nhìn phía Kinh Hoan: “Anh Hoan, tôi nói câu này hơi khó nghe.

Cách sư đệ anh làm người đúng là khác cả một trời một vực với cách làm người của anh.


Sao anh phải bảo vệ anh ta như vậy chứ, Hoàng Tử Hiên cắt đứt chân anh ta chứng tỏ đáng đời anh ta mà thôi.”
“Ừ, thằng bé đúng là đáng đời.

Nếu không phải do nó khiêu khích cậu Hoàng trước, cậu Hoàng cũng sẽ không dùng cách này để dạy dỗ nó.” Kinh Hoan đồng ý với lời của Giang Y Y nhưng sau đó lại dừng lại, thở dài rồi nói: “Tôi hiểu đạo lý chứ, vậy nhưng thằng bé dù gì cũng là con trai của sư phụ tôi, ân nghĩa của tôi với sư phụ nặng như núi, ông ấy không chỉ dạy tôi võ mà còn nuôi dưỡng tôi sau khi cha mẹ tôi qua đời.

Đối với tôi, ông ấy là sư phụ nhưng cũng là cha.

Sư đệ cũng giống như em trai ruột của tôi, dù biết rằng đây là lỗi của nó nhưng tôi vẫn không đành lòng nhìn thằng bé tàn phế.

Tôi sẽ luôn cảm thấy mình đã không chăm sóc kỹ thằng bé thay cho sư phụ, có thẹn với lương tâm.”
Giang Y Y yên lặng, bởi vì cô cảm nhận được sự áy náy từ sâu trong lòng Kinh Hoan, đây tuyệt đối không phải là dối trá làm bộ hay là đang diễn xuất.
Hoàng Tử Hiên cũng bị lời nói của Kinh Hoan làm khơi dậy chuyện cũ, anh bỗng nhớ đến Mạc Phù Dao.

Ân nghĩa của anh với sư phụ cũng nặng như núi, mạng của anh cũng là do sư phụ hi sinh chính mình để đổi lấy.

Tâm nguyện duy nhất của sư phụ chính là hy vọng anh có thể chăm sóc Mạc Phù Dao cả đời, vậy nhưng bởi vì trốn tránh, anh đã không quay về nhà họ Mạc nhiều năm.
Nếu sư phụ ở trên trời có linh thiêng thì chắc là đang thấy rất thất vọng về hắn.
Hoàng Tử Hiên không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, một vầng trăng khuyết lẳng lặng treo trên trời, không biết lúc này Mạc Phù Dao đang làm gì? Có lẽ là cô đã tiến vào mộng đẹp, vậy thì trong mơ, liệu cô có mơ về những lúc còn bé?
“Hoàng Tử Hiên, không thì anh giúp sư đệ của anh Hoan chút đi.

Người không phải là thánh hiền, ai cũng sẽ sai lầm, biết mình sai rồi thay đổi là được.

Có lẽ trải qua bài học này, anh ta sẽ cải tà quy chánh không chừng.” Giang Y Y nói với anh.
“Cậu Hoàng, tôi hứa là chờ đến khi chân thằng bé lành lại, tôi sẽ đưa nó trở về.


Không cho nó ở Long Thành nữa, bắt nó trở về sống yên ổn qua ngày.” Kinh Hoan vừa nghe Giang Y Y nói giúp thì cũng lập tức nói theo.
Lúc này Hoàng Tử Hiên mới tỉnh hồn, hơi suy nghĩ rồi nói: “Để tôi suy nghĩ một chút, anh để lại số điện thoại đi, tôi suy nghĩ xong sẽ gọi cho anh.”
Nghe Hoàng Tử Hiên nói có thể chừa lại đường sống, Kinh Hoan vội vàng hỏi mượn phục vụ giấy bút, viết số điện thoại của mình rồi đưa cho Hoàng Tử Hiên.

Truyện BJYX
Hoàng Tử Hiên nhận lấy rồi nhét vào trong túi, sau đó kéo Giang Y Y đã gần say đến nơi: “Được rồi, tối nay cô cũng chơi đã lắm rồi, nên về ngủ thôi.”
Giang Y Y ừ ừ gật đầu, vừa bị Hoàng Tử Hiên kéo băng qua đường vừa quay đầu lại vẫy tay với Kinh Hoan: “Tạm biệt anh Hoan, lần sau lại uống bia với nhau nữa nha.”
Kinh Hoan cười haha một tiếng, vẫy tay về hướng bọn họ.
Hoàng Tử Hiên nhét Giang Y Y vào trong xe rồi lái xe đến nhà cô.

Chưa đến mười phút đã tới nơi, Hoàng Tử Hiên thấy đã trễ, sợ sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của Noãn Noãn và Bạch Phi Nhi nên để cho Giang Y Y tự mình lên lầu.
Giang Y Y vẫn chưa say khướt, cô ổn định leo lên tầng bốn.

Chờ đến khi nhà các cô sáng đèn, Hoàng Tử Hiên mới yên tâm lái xe rời đi.

Hôm nay đúng là đã chơi quá sức, hắn phải nhanh chóng quay về ngủ, không thì sao sáng mai có sức thức dậy để làm bữa sáng cho ba cô gái ở nhà.

Hai giờ sáng, bệnh viện.
Sau khi bị Hoàng Tử Hiên và Kinh Hoan thay nhau đạp hai cái, Ngô Cảnh Hành cảm giác toàn thân mình không được ổn cho lắm.

Đàn em của anh ta không dám xem thường mạng sống anh ta nên đã vội vàng đưa anh ta vào trong bệnh viện.

Trong lúc kêu la om sòm, bác sĩ đã kiểm tra cho anh ta xong xuôi, sau khi đảm bảo không có gì đáng ngại mà chỉ bị té dẫn đến chấn động não một chút, đám đàn em mới yên tâm đưa Ngô Cảnh Hành vào trong phòng bệnh để nghỉ ngơi.
Ngô Cảnh Hành vừa nhức đầu vừa đau bụng, toàn thân vô lực nằm trên giường bệnh.


Đàn em của anh ta cũng không dám rời đi, bảo sao làm vậy canh ở bên cạnh.

Tối nay may là Ngô Cảnh Hành không có chuyện gì, lỡ như xảy ra chuyện không may thì cái mạng nhỏ của hắn chắc chắn sẽ bị tính sổ.

Nghĩ đến việc Ngô Cảnh Hành là con trai của Ngô Ngọc Đường, Đường chủ của Cửu Long Thập Bát hội mà hắn đã sợ run người.

Bây giờ Trương Tiểu Bàn khóc không ra nước mắt, mới đầu khi Ngô Cảnh Hành chọn hắn để làm đàn em trong số những đệ tử, hắn còn cảm thấy mộ tổ tiên mình chắc bốc khói xanh rồi, chuyện tốt như vậy sao có thể rơi lên đầu hắn được chứ.

Sau khi trải qua chuyện tối nay, hắn mới nhận ra, tên Ngô Cảnh Hành này đúng là một tên chuyên đi gây họa.
Là đàn em của một kẻ chuyên đi gây họa, nếu Ngô Cảnh Hành có gây ra chuyện gì thì cũng chẳng sao hết.

Vậy nhưng Trương Tiểu Bàn hắn lại không có nơi nương tựa, nếu không chịu tội thay Ngô Cảnh Hành thì sẽ xong đời.

Vả lại, nếu Ngô Cảnh Hành ném cái mạng nhỏ của anh ta đi thì hắn cũng không sống nổi.

Kể cả chỉ là gãy tay gãy chân, Trương Tiểu Bàn cũng không gánh nổi trách nhiệm.
“Trương Tiểu Bàn, mày có thấy cô gái xinh đẹp lúc nãy trông quen quen không?” Trong lúc Trương Tiểu Bàn đang hối hận tím ruột, Ngô Cảnh Hành bỗng nhiên hỏi.
Trương Tiểu Bàn vội vàng thu lại suy nghĩ, bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Đã quyết định đi theo Ngô Cảnh Hành, hắn và Ngô Cảnh Hành đã trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây, anh ta có đường sống thì hắn mới có đường sống, giờ có nghĩ đến những thứ khác thì cũng vô ích.
“Cậu Ngô đang nói đến cô gái mang mặt nạ kia sao?” Sau khi thu lại suy nghĩ, Trương Tiểu Bàn hỏi.
Ngô Cảnh Hành ‘ừ’ một tiếng rồi gật đầu: “Bây giờ tao mới nhớ lại, cứ cảm thấy mình đã gặp cô ta ở đâu rồi ấy.

Nhưng mà cô ta xinh đẹp như vậy, nếu đã từng gặp nhau thật thì phải có ấn tượng sâu đậm chứ nhỉ.”
“Chuyện đó cũng không chắc, mặc dù cô gái kia đẹp thật nhưng cậu Ngô đã từng gặp vô số cô gái, gái đẹp lại càng nhiều hơn nữa, không nhớ cô ta thì cũng là chuyện bình thường mà thôi.” Trương Tiểu Bàn nịnh hót nói.
Ngô Cảnh Hành rất hưởng thụ câu này của hắn, vậy nhưng vẫn mãi băn khoăn về gương mặt quen thuộc của Giang Y Y.
Thật ra thì anh ta không nhận ra Giang Y Y cũng là chuyện bình thường, lần trước khi Giang Y Y và Bạch Phi Nhi đắc tội anh ta ở quầy rượu, cả hai đều trang điểm rất đậm.


Lúc đó anh ta cũng không cẩn thận nhớ mặt Giang Y Y, tối nay lại trông thấy một gương mặt mộc của cô nên không nhận ra cũng phải thôi.
“A! Em nhớ ra rồi.” Sau khi yên lặng một lát, Trương Tiểu Bàn bỗng kinh hô một tiếng.
Ngô Cảnh Hành lập tức hỏi: “Nhớ cái gì?”
“Cô gái xinh đẹp kia ấy, em nhớ mình gặp cô ta ở đâu rồi.”
“Ở đâu? Mày cũng gặp rồi à?”
“Trên tivi ấy ạ, cậu Ngô, em nhớ ra rồi, cô ta là một ngôi sao nhỏ không có danh tiếng.

Trước đây từng quay một đoạn quảng cáo, cô ta là nhân vật chính của đoạn phim ấy.

Đoạn quảng cáo ấy bay đầy trời, xe chạy trên đường cũng có thể trông thấy được.

Bảo sao cậu Ngô lại cảm thấy quen mắt.” Trương Tiểu Bàn nói.
Ánh mắt Ngô Cảnh Hành sáng lên: “Hóa ra là một ngôi sao à, khó trách khí chất lại cao như vậy.”
Trương Tiểu Bàn rất có mắt nhìn, vừa trông thấy Ngô Cảnh Hành vô cùng hứng thú liền nói: “Cậu Ngô, không thì để ngày mai em đi điều tra về ngôi sao này nhé?”
Ngô Cảnh Hành thấy Trương Tiểu Bàn hiểu rõ tâm tư của mình thì hí mắt cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
Trương Tiểu Bàn lập tức nhận ra ngay, hắn cười đen tối nói: “Cậu Ngô, anh yên tâm đi.

Em chắc chắn sẽ làm chuyện này ổn thỏa.”
“Ừ, không tệ, ngoan ngoãn làm việc cho tao.

Mày cũng biết cha tao cố ý phái tao xuống để quản lý đám đệ tử chúng mày là vì để chọn lọc một số đệ tử có năng lực cho ông ấy mà nhỉ, sau này tao sẽ cân nhắc cho mày.

Tao thấy mày cũng không tệ, chỉ cần đào tạo thêm một chút là sẽ có thể vào vòng ngay thôi.” Ngô Cảnh Hành hứa hẹn nói.
Trương Tiểu Bàn vui không chịu được, liên tục gật đầu hứa sẽ ngoan ngoãn làm việc cho anh ta.
Thế nhưng Trương Tiểu Bàn vốn không biết nguyên nhân thực sự của việc Ngô Ngọc Đường thả Ngô Cảnh Hành ra ngoài, xem xét chọn lọc đệ tử xuất sắc chỉ là cái cớ, thật ra, đẩy anh ta vào giữa đám đệ tử ngoài luồng rồi thì khi anh ta gây họa, người ta cũng sẽ không tìm đến Ngô Ngọc Đường.

Ngược lại, nếu cho anh ta một ít nội đệ tử thì với tính cách hung hăng càn quấy của anh ta, chỉ cần mười phút thôi là đã có thể gây ra một đại họa.
Vì người con trai không chịu thua kém này, Ngô Ngọc Đường cũng đã hao tổn rất nhiều tâm sức..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.