Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 139



Hoàng Tử Hiên không phải người rất thích chó, nhưng mà anh có một người chú thích nuôi chó, dần dần bị thay đổi một cách vô thức, anh cũng có chút tình cảm đặc biệt với loại vật nuôi này. Bây giờ gặp phải tình huống hiện tại, cho dù Trương Tiểu Lệ không cầu xin anh, anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc cô nuôi dưỡng bao nhiêu con chó hoang? Vậy mà một lần phải mua sắm nhiều như vậy.” Nếu như muốn giúp đỡ, vậy thì Hoàng Tử Hiên phải hỏi rõ ràng.

Trương Tiểu Lệ do dự một lát, ấp úng nói: “Đợi lát nữa anh đi với tôi, xem rồi chẳng phải sẽ biết sao, bây giờ trả tiền trước giúp tôi đi mà, nhờ anh đấy, nể tình chúng nó đã đáng thương không ai cần rồi, đừng để chúng nó phải đói bụng.”

Hoàng Tử Hiên im lặng nhìn cô khinh bỉ: “Bây giờ tôi vô cùng hối hận vì đã cho cô thuê phòng, tôi có thể lấy lại phòng không?”

“Như vậy không được, tôi đã trả tiền thuê nhà rồi.” Trương Tiểu Lệ lập tức lắc đầu nói.

“Tôi có thể trả lại cho cô tiền thuê nhà.” Hoàng Tử Hiên chân thành, nói.

Trương Tiểu Lệ mỉm cười: “Anh nói thử xem?”

Nhìn qua vẻ mặt này của cô, Hoàng Tử Hiên biết rõ không có cửa. Anh lập tức hối hận vỗ trán, đúng là tiền mất tật mang mà, chẳng những cho cô tiền phòng với giá rẻ, bây giờ còn phải bỏ tiền ra cho cô vay. Sau này không biết còn xảy ra chuyện gì càng phiền phức nữa đây.

“Cái máy POS này không dùng một khoảng thời gian rồi, để tôi cắm điện thử xem còn dùng được hay không.” Trong lúc Hoàng Tử Hiên đang hối hận, ông chủ Đinh đã cầm máy POS tới.

Tích tích!

Sau khi cắm điện vào, máy POS lập tức phát ra tiếng kêu, ông chủ Đinh thấy  màn hình sáng lên, thì cười nói: “May mà vẫn dùng được, thẻ của cậu là thẻ tiết kiệm hay thẻ tín dụng?”

Trương Tiểu Lệ vội vàng vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt với Hoàng Tử Hiên, nhờ cậy anh nhất định phải giúp mình.

Hoàng Tử Hiên không còn cách nào khác, đành phải rút ví ra, trong ví anh không ít thẻ ngân hàng, nhưng không một cái nào dùng được, anh sờ hết cái nọ tới cái kia, cuối cùng vẫn rút ra một xấp tiền, nói: “Thôi để tôi trả tiền mặt vậy, bảy nghìn hai à?”

Khóe miệng ông chủ Đinh co lại, buồn bực khẽ gật đầu. Có tiền mặt sao không nói sớm, mất công ông phải chạy đi tìm máy POS.

Hoàng Tử Hiên đau lòng đếm bảy nghìn hai trăm tệ bỏ lên trên quầy, lưu luyến nhìn ông chủ Đinh cất vào trong túi áo.

“Chắc đã đóng gói hàng hóa xong rồi, hai người có muốn đi theo xe vận tải không?” Sau khi thu tiền, ông chủ Đinh hỏi.

“Hôm nay không đi theo xe tải…, chúng tôi lái xe đi trước dẫn đường.” Trương Tiểu Lệ nói.

“Vậy cũng được, tôi đi giục bọn họ.” Ông chủ Đinh nói xong, thì đi xuống nhà kho.

Thấy Hoàng Tử Hiên mang vẻ mặt không vui, Trương Tiểu Lệ nịnh nọt: “Đừng như vậy mà, tiền tôi sẽ trả lại cho anh, cười một cái xem nào.”

“Tôi bán thân không bán nghệ!” Hoàng Tử Hiên thở phì phò hừ một tiếng, nhấc chân đi ra khỏi cửa hàng của ông chủ Đinh.

Trương Tiểu Lệ cười trộm ra ngoài theo, nhắc đến cũng kỳ quái thật, khi cô lừa Hoàng Tử Hiên tới đây, cô không hề lo lắng Hoàng Tử Hiên không cho vay tiền chút nào, giống như đã chắc chắn Hoàng Tử Hiên nhất định sẽ giúp mình.

Hai người đứng ngoài cửa chờ đợi không lâu, thì trông thấy một chiếc xe vận tải cỡ nhỏ lái ra ngoài, bên trong chứa đầy đồ Trương Tiểu Lệ muốn. Thấy vậy Trương Tiểu Lệ mở miệng chào hỏi ông chủ Đinh một tiếng, rồi lên xe đi.

Nơi Trương Tiểu Lệ thu nuôi chó hoang không phải trong nội thành Long Thành, mà là ở vùng nông thôn cách Long Thành hơn nửa tiếng xe chạy. Nơi đó có một ngôi trường bỏ hoang, Trương Tiểu Lệ thuê nó với giá rẻ, sau đó đã biến nó thành nơi thu nuôi động vật lang thang rồi.

Khi xe dừng trước cửa, đã là chuyện sau đó hơn bốn mươi phút đồng hồ. Hoàng Tử Hiên còn chưa xuống xe đã trông thấy tấm biển nơi thu nuôi động vật lang thang, tấm biển này nhìn qua đã có chút lâu đời, ba chữ “Nhà lang thang” đều đã mờ không còn rõ nữa.

“Chị Tiểu Lệ.” Vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, một cô gái nhỏ đã lập tức chạy ra, nhìn thấy Trương Tiểu Lệ thì thân thiết chạy tới ôm lấy cánh tay cô, làm nũng: “Chị Tiểu Lệ, cuối cùng chị cũng đến rồi, em với đám Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ đều nhớ chị muốn chết.”

Trương Tiểu Lệ sờ đầu cô bé, cưng chiều nói: “Gần đây bận quá không có thời gian rảnh, bây giờ không phải tới thăm mấy đứa rồi sao? Còn mang cả đồ ăn cho đám nhóc kia nữa.”

Cô gái nhỏ kia khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt to tròn sáng ngời, khi cười rộ lên lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Chị Tiểu Lệ, chị lại mua đồ ăn cho chúng nó à… Thật sự tốt quá rồi.”

“Chị đoán khả năng chúng nó sắp ăn hết thức ăn rồi, nên tranh thủ thời gian mang tới. Đi thôi, bảo đảm Tiểu Nhị đi dỡ đồ xuống.” Trương Tiểu Lệ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, đi vào nơi thu nuôi.

Hoàng Tử Hiên sờ mũi một cái, cũng nhấc chân vào theo.

“Chị Tiểu Lệ, anh ấy là ai thế? Bạn trai của chị à?” Cô gái nhỏ lén lút liếc nhìn Hoàng Tử Hiên, hỏi.

“Không phải, đừng đoán mò, anh ấy là bạn của chị, em gọi anh ấy là Hoàng Tử Hiên hoặc là anh Hoàng Tử Hiên cũng được.” Mặt Trương Tiểu Lệ đỏ lên, sau đó giới thiệu cho Hoàng Tử Hiên: “Đây là Gia Gia, năm nay mười bốn tuổi, là con của dì giúp tôi chăm sóc cho đám chó kia.”

“Chào anh Hoàng Tử Hiên.” Gia Gia rất ngoan ngoãn chào hỏi Hoàng Tử Hiên trước.

“Xin chào, cô bé xinh đẹp.” Hoàng Tử Hiên nở nụ cười thân thiện.

Được Hoàng Tử Hiên khen xinh đẹp, Gia Gia thật sự rất vui, lập tức bật cười khanh khách.

Phía bên này tiếng cười của Gia Gia còn chưa dứt, phía bên kia đã nghe thấy tiếng chó sủa gâu gâu. Sau đó là một đám chó lớn nhỏ không đều nhau nhiệt tình chạy tới chỗ Trương Tiểu Lệ, con nào con nấy đều vẫy đuôi quay xung quanh cô.

Trương Tiểu Lệ rất thân với chúng nó, cô vội vàng ngồi xổm xuống nghênh đón chúng. Đám nhóc kia đều chen lấn quanh người Trương Tiểu Lệ, giống như một đám trẻ con tranh thủ tình cảm vậy, Trương Tiểu Lệ nhất định phải sờ mỗi con một lượt chúng nó mới thỏa mãn.

Trương Tiểu Lệ cũng không chê phiền phức ôm từng con một, lại sờ những con còn lại, còn có thể phân biệt rõ con nào tên gọi là gì, hai bên tương tác qua lại với nhau vô cùng ăn ý.

Hoàng Tử Hiên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhóm chó con vừa rồi ít nhất phải đến ba bốn mươi con. Vậy mà Trương Tiểu Lệ lại thu nuôi nhiều chó hoang như vậy, hơn nữa còn nuôi tốt thế này nữa. Đây không chỉ là chuyện lãng phí tiền bạc, còn phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết để chăm sóc và huấn luyện, nếu không mỗi con trong chúng nó sẽ không nghe lời như vậy.

“Anh Hoàng Tử Hiên, có phải anh rất ngạc nhiên không?” Nhìn ra được vẻ kinh ngạc trong mắt Hoàng Tử Hiên, Gia Gia nhỏ giọng hỏi.

Hoàng Tử Hiên gật đầu, đúng là anh thật sự không ngờ ngôi nhà rách nát này lại thu nuôi nhiều chó hoang như vậy, hơn nữa nhìn có vẻ như còn chưa thả ra hết.

Trong căn nhà lang thang này có tổng cộng một trăm hai mươi ba con có, đều do chị Tiểu Lệ thu nuôi trong ba năm gần đây. Chị Tiểu Lệ vô cùng yêu động vật, đối xử với chúng nó rất tốt, chúng nó đều rất thích chị Tiểu Lệ, mỗi lần chị Tiểu Lệ đến, chúng nó đều rất vui.” Gia Gia lộ ra chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ, nói.

“Hơn một trăm con? Nhiều như vậy!” Hoàng Tử Hiên kinh ngạc hỏi: “Vậy mỗi tháng phải mất bao nhiêu thức ăn cho chó?”

“Không phải cho ăn toàn bộ bằng thức ăn cho chó đâu, thức ăn cho chó đắt như vậy sao có thể ăn được. Bình thường chúng em đều tự mình nấu cho đám chó này ăn, trong cơm trộn thêm một chút thức ăn cho chó để cải thiện, nếu như cho ăn toàn bộ bằng thức ăn cho chó, chị Tiểu Lệ căn bản không đủ sức.” Gia Gia giải thích.

Hoàng Tử Hiên thổn thức một tiếng, mặc dù như vậy, cũng đã đủ tạo thành gánh nặng cho Trương Tiểu Lệ mỗi tháng rồi, bản thân sắp nuôi không nổi còn muốn chăm sóc lũ nhóc này, tấm lòng yêu quý động vật của Trương Tiểu Lệ đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của Hoàng Tử Hiên rồi.

Lúc Hoàng Tử Hiên đang thổn thức, thì một con chó nhỏ thuộc giống chó Bắc Kinh cắn ống quần Hoàng Tử Hiên, vẫy vẫy cái đuôi lấy lòng anh, giống như quen biết anh vậy.

“Uây, anh Hoàng Tử Hiên, Tiểu Ngu Ngốc này rất thích anh đó, bình thường ngay cả chúng em nó còn không thèm phản ứng đâu.” Nhìn thấy Tiểu Ngu Ngốc chủ động chạy tới lấy lòng Hoàng Tử Hiên, Gia Gia kinh ngạc kêu lên.

Hoàng Tử Hiên không nói lời nào, thấy Tiểu Ngu Ngốc không ngừng quấn lấy mình, đành phải cúi người bế nó lên.

Tiểu Ngu Ngốc được nước lấn tới, lăn lộn chui vào trong lòng Hoàng Tử Hiên, đầu dụi dụi vào tay anh, ý bảo anh xoa lông cho nó.

Hoàng Tử Hiên hiểu ý, đưa tay vuốt ve đầu Tiểu Ngu Ngốc, Tiểu Ngu Ngốc vui đến mức lè lưỡi liếm tay Hoàng Tử Hiên làm nũng.

“Đúng là kỳ quái thật, bình thường ngay cả tôi Tiểu Ngu Ngốc cũng không thân thiết như vậy.” Trương Tiểu Lệ thấy thế có chút ghen tị, nói: “Anh dùng cách gì mê hoặc Tiểu Ngu Ngốc thành như vậy thế?”

“Khả năng bởi vì vẻ ngoài của tôi đẹp trai.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng nở nụ cười, không nói cho Trương Tiểu Lệ biết, từ nhỏ anh đã giao tiếp với loài chó không ít rồi, trên người anh mang theo mùi vị đặc biệt, mặc dù rất nhiều năm chưa tiếp xúc với chó, nhưng mùi vị ấy vẫn lưu lại trên người.

Trương Tiểu Lệ liếc anh một cái: “Đẹp trai như dế mèn nhỉ.”

Gia Gia nở nụ cười khanh khách, rất nể tình nói: “Anh Hoàng Tử Hiên đúng là rất đẹp trai, Tiểu Ngu Ngốc là chó cái, nhất định nó vừa ý anh Hoàng Tử Hiên rồi.”

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co lại, sao nghe câu này lại cảm thấy không được tự nhiên lắm nhỉ.

“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngu Ngốc động dục rồi, đang muốn tìm bạn đời đó.” Trương Tiểu Lệ thuận theo lời Gia Gia, cười nói.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.