Ông ta ra ngoài làm việc nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống này, không ngờ lại có người cho rằng ông ta đang giả mạo quản lý khách hàng của ngân hàng Hoa Hạ.
“Tôi thật sự là quản lý khách hàng của ngân hàng Hoa Hạ, nhưng lúc ra ngoài tôi đã quên mang theo thẻ nhân viên.” Tạ Minh hơi suy sụp đáp.
"Ha ha, tên này ra ngoài quên mang theo thẻ ngân hàng, còn ông thì quên mang theo thẻ nhân viên, mấy người có thể viện cớ khác để nói dối được không?"
Phan Diễm bắt đầu mỉa mai không thương tiếc, rồi ném tấm chi phiếu trong tay xuống đất, khoác vai nói với Trương Phong: "Trương Phong, anh đang xem người trong phòng kinh doanh bất động sản chúng tôi là khỉ nên đùa bỡn đúng không? Đầu tiên là anh nói muốn mua biệt thự, rồi lại tìm diễn viên phối hợp diễn xuất với anh, bây giờ lại lấy chi phiếu giả đưa cho tôi, anh định lừa tôi bán biệt thự cho anh à?"
"Anh quá coi thường tôi rồi đó, tôi đã làm việc ở phòng kinh doanh này lâu như vậy, có phú nhị đại nào mà tôi chưa từng gặp? Tôi chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra anh có mua được căn biệt thự này hay không, còn muốn giả vờ làm phú nhị đại với tôi ư? Thật nực cười!"
Trương Phong đứng ở đó giễu cợt nhìn Phan Diễm, hình như vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
Bởi vì Trương Phong cũng không thể ngờ rằng, người mà Phương Chí Hoa gọi tới lại không đáng tin cậy như vậy, một quản lý khách hàng lớn như thế, vậy mà bây giờ lại không chứng minh được thân phận của mình.
"Cô gái, tôi thật sự là quản lý khách hàng của ngân hàng Hoa Hạ. Nếu cô không tin, có thể gọi cho ngân hàng để xác nhận."
Tạ Minh không ngờ mọi chuyện lại phát triển thế này, vẻ mặt vô cùng sốt sắng nói với Phan Diễm.
"Tôi cảm thấy không cần phải gọi cho ngân hàng đâu."
Tiết Vũ Nhu bỗng lên tiếng, rồi quay người nói với Phan Diễm: “Chị họ, tự ý giả mạo nhân viên ngân hàng, cộng thêm việc làm giả chi phiếu, tất cả đều là hành vi phạm pháp, em nghĩ chúng ta nên báo thẳng cho cảnh sát để bắt bọn họ lại."
"Đúng đó, chúng ta mau báo cảnh sát bắt bọn họ lại đi."
Trong phòng kinh doanh, các nữ nhân viên cũng đồng loạt lên tiếng.
Sau khi Lưu Thần Vy nghe thấy đám người Phan Diễm định báo cảnh sát thì nhất thời hoảng hốt, vội vàng nói với Tạ Minh: "Chẳng phải ông là quản lý của ngân hàng Hoa Hạ à? Ông mau chứng minh bản thân đi."
"Bây giờ tôi phải chứng minh bằng cách nào? Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này, tôi chỉ đến đưa chi phiếu cho cậu Trương thôi..."
Tạ Minh cực kỳ suy sụp đáp.
"Ông chứng minh làm gì? Lát nữa mấy người hãy đi chứng minh với cảnh sát đi."
Phan Diễm vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, định báo cảnh sát.
"Phan Diễm, mọi người đều là đồng nghiệp, đâu cần phải làm lớn chuyện như vậy. Chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm, làm sao cậu Trương có thể lừa gạt mọi người cơ chứ?"
"Lưu Thần Vy, cô không cần phải lo, tôi biết cô không cùng phe với Trương Phong, có lẽ cô cũng bị anh ta lừa gạt, lát nữa sau khi báo cảnh sát, tôi sẽ chứng minh cho cô." Phan Diễm hờ hững đáp, định gọi điện báo cảnh sát.
"Sao thế, chuyện gì mà đòi báo cảnh sát?"
Đúng lúc này, bên ngoài phòng kinh doanh bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Sau khi Phan Diễm nghe thấy giọng nói này thì không khỏi ngẩn người, vội vàng quay đầu nhìn lại, không ngờ lại phát hiện người bước vào là tổng giám đốc công ty Bất động sản Hằng Khoa.
"Tổng giám đốc Tiền, sao hôm nay ông lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Phan Diễm đặt điện thoại xuống, tươi cười hỏi người đàn ông trung niên.
“Đúng lúc hôm nay tôi không có việc gì để làm, nên đến đây xem thử, nhưng tôi còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy các cô nói muốn báo cảnh sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông trung niên mặt không cảm xúc hỏi.
“Tổng giám đốc Tiền, chuyện là thế này, ở đây có người đang giả mạo quản lý khách hàng của ngân hàng Hoa Hạ, hơn nữa còn cầm chi phiếu giả, định lừa chúng tôi bán biệt thự, chúng tôi đang định gọi điện báo cảnh sát.” Phan Diễm chỉ về phía Tạ Minh nói.
Tổng giám đốc Tiền nghe xong, không khỏi quay đầu lại nhìn Tạ Minh, rồi ngẩn người, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói: "Quản lý Tạ, sao ông lại ở đây?"
Tạ Minh nghe tổng giám đốc Tiền nói thế cũng sửng sốt, nhìn tổng giám đốc Tiền bằng vẻ mặt ngờ vực.
"Quản lý Tạ, ông quên tôi rồi ư? Tôi là Tiền Hưng Quốc, lúc trước, công ty của chúng tôi đã vay một khoản tiền ở ngân hàng của ông, lúc đó ông đã tiếp đón tôi, sau đó tôi còn muốn mời ông đi ăn..."
Tổng giám đốc Tiền cười ha hả nói với Tạ Minh.
Sau khi nghe Tiền Hưng Quốc nói thế, Phan Diễm, Tiết Vũ Nhu và các nữ nhân viên trong phòng kinh doanh đều ngẩn người, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Không ai ngờ rằng, tổng giám đốc Tiền lại quen người này.
Hơn nữa, dựa vào lời nói ban nãy của tổng giám đốc Tiền, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều biết rằng, chắc chắn Tạ Minh là quản lý khách hàng của ngân hàng.
"Chẳng lẽ thân phận của ông ta là thật ư?"
Trong mắt Phan Diễm không khỏi lóe lên tia sợ hãi, ngơ ngác liếc nhìn tấm chi phiếu đã bị mình ném xuống sàn, thầm nghĩ: "Nếu Tạ Minh thật sự là quản lý của ngân hàng Hoa Hạ, vậy... chẳng phải tấm chi phiếu kia cũng là thật hay sao?"
Lúc này, Tiết Vũ Nhu luôn đứng bên cạnh xúi giục Phan Diễm gọi điện báo cảnh sát để bắt hai người Trương Phong và Tạ Minh, cũng hoàn toàn chết lặng, gần như không thể nào che giấu vẻ mặt thất thố của mình.
"Ồ, hóa ra là tổng giám đốc Tiền, tôi nhớ ra rồi."
Tạ Minh nhìn kỹ Tiền Hưng Quốc, rồi nhớ lại ngay.
"Quản lý Tạ, sao hôm nay ông lại rảnh rỗi đến chỗ của tôi vậy? Lần trước tôi đã nói muốn mời ông đi ăn, nhưng ông cứ nói không rảnh, không bằng bây giờ chúng ta đi uống một tý đi?"
Là tổng giám đốc của Bất động sản Hằng Khoa, nhu cầu đối với ngân hàng của Tiền Hưng Quốc thật sự rất lớn.
Về cơ bản, trước khi xây dựng một tòa nhà mới, bọn họ đều phải vay một khoản tiền của ngân hàng, đợi sau khi bán được nhà sẽ trả lại khoản vay.
Mặc dù Tạ Minh chỉ là quản lý khách hàng nhỏ bé, nhưng lại là người quản lý bộ phận tín dụng, nên bây giờ Tiền Hưng Quốc nói chuyện cực kỳ khách sáo với Tạ Minh.
"Tổng giám đốc Tiền, lúc nãy nhân viên cấp dưới của ông còn nói muốn báo cảnh sát đến bắt tôi thì tôi lấy đâu ra tâm trạng để đi ăn cùng ông?"
Tạ Minh nói với Tiền Hưng Quốc bằng giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ.
"Báo cảnh sát ư? Tại sao bọn họ lại muốn báo cảnh sát đến bắt ông?"
Tiền Hưng Quốc nhất thời sa sầm mặt hỏi.
"Hôm nay, tôi đến đây để đưa chi phiếu cho cậu Trương, nhưng hai người phụ nữ này cứ một mực cho rằng tấm chi phiếu này là giả, hơn nữa còn bảo tôi đang giả mạo quản lý ngân hàng, nên muốn báo cảnh sát."
Tạ Minh nhìn hai người Phan Diễm, khẽ giải thích.
"..."
Tiền Hưng Quốc nghe Tạ Minh nói thế thì không nhịn được quay đầu lại quan sát Trương Phong.
Mặc dù lúc này Trương Phong ăn mặc hơi tầm thường, nhưng Tiền Hưng Quốc không phải là kẻ ngốc, ông ta biết chắc rằng, người có thể khiến Tạ Minh đích thân mang chi phiếu đến sẽ có thân phận không đơn giản.
"Cậu Trương, quản lý Tạ, tôi thành thật xin lỗi về chuyện này, bây giờ tôi sẽ đi giải quyết ngay, mong hai người đợi một lát."
Tiền Hưng Quốc hoàn toàn không dám sơ suất, cung kính nói với Trương Phong và Tạ Minh.
"Tổng giám đốc Tiền, tôi cảm thấy ông nên kỷ luật thật nặng hai người này. Không dễ gì tôi mới dẫn đến một khách VIP như cậu Trương đến phòng kinh doanh của ông, nhưng cấp dưới của ông không những không cảm ơn tôi, mà còn muốn báo cảnh sát, chuyện này là sao chứ?"
Sau khi nhìn thấy Tiền Hưng Quốc đã xác nhận thân phận của Tạ Minh, giọng điệu của Lưu Thần Vy cũng trở nên cứng rắn hơn nhiều.
"Không thành vấn đề, chắc chắn tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc về chuyện này."
Tiền Hưng Quốc khẽ đáp, rồi quay đầu lại nhìn đám người Phan Diễm, sắc mặt u ám nói: "Lúc nãy ai nói muốn báo cảnh sát, mau bước ra cho tôi!"