Tới, Trốn Trong Lòng Anh

Chương 2: Lão đại



Đối với bữa ăn, học sinh rất hay đến ăn ở quán nhỏ Trần gia ngoài trường học.

"......tớ thật sự chưa bao giờ gặp người tự luyến đến như vậy! Ăn đậu hủ của cậu ta cái quỷ." Giữa trưa ăn cơm, Lâm Điệu nhịn không được phàn nàn với Mạnh Hân về nam sinh lúc nãy đã gặp ở phòng thi.

Mạnh Hân nghe xong, cười ha ha không ngừng, tay cầm đũa còn run hơn tay của dì ở căn tin: "Không phải đâu, chắc là cậu ta nói thật đấy, người anh em này tự tin đấy chứ."

Lâm Điệu múc một miếng cơm nhỏ vào miệng, hơi nhấp, chờ trong miệng không còn đồ ăn, mới mở miệng: "Tự tin? Đây là không biết xấu hổ."

Mạnh Hân nhìn bộ dáng cô ăn mệt, vẫn không nhịn được mà cười: "Nhưng mà, tớ thật sự tò mò người anh em này trông như thế nào."

"Thì có hai con mắt, một cái miệng, còn có thể trông như thế nào chứ."

Mạnh Hân kinh ngạc trợn to mắt: "Người này không có mũi à?"

Lâm Điệu: "......"

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, thật ra Lâm Điệu không để ý việc bị hiểu lầm cố ý ăn đậu hủ đến như vậy, một lúc sau, Mạnh Hân ăn xong trước, đứng dậy đi tính tiền.

Cô hỏi Lâm Điệu: "Lấy cho cậu chai Coca hả?"

"Nước là được." Lâm Điệu đam mê uống nước có ga, chẳng qua trong khoảng thời gian này có chút đau răng, dưới lời dặn dò của mẹ Lâm mới thu liễm một chút.

Mạnh Hân đến phía trước mua nước, Lâm Điệu ngồi tại vị trí tiếp tục ăn, quán ăn lại có mấy nam sinh tiến vào, dựa vào quầy nói chuyện với ông chủ:"Chú Trần à, nhà chú còn chỗ không?"

"Có có có, lập tức có một bàn trống đây." Ông chủ thu tiền Mạnh Hân xong, lấy hai bình nước khoáng từ tủ đông đưa cho cô, quay đầu lại nói chuyện với mấy nam sinh: "Hôm nay thi thế nào?"

"Chú, chú nói xem mấy đứa bọn con còn có thể thi như thế nào." Từ Nhất Xuyên chạm vào cây kem trong tủ đông: "Nướng chín."

Chú Trần cười ha hả: "Sao hôm nay Giang Duyên không đi cùng mấy đứa?"

"Không, anh ấy đến siêu thị cách vách mua đồ, lát nữa tới đây."

"Lại đi mua thuốc." Vẻ mặt chú Trần hiểu rõ: "Nói mấy đứa bao nhiêu lần rồi, không bao giờ chịu nghe, tuổi nhỏ như vậy hút thuốc cái gì không biết."

"Không, anh ấy mua kẹo để ăn đấy." Từ Nhất Xuyên cười hì hì, Hồ Hàng Hàng nói châm chọc cười đem đề tài đi xa.

Mạnh Hân trở lại vị trí, Lâm Điệu đã ăn xong, nhận nước uống một ngụm: "Bao nhiêu tiền, lát nữa chuyển Alipay cho cậu."

"Không sao, ngày mai cậu mời tớ ăn là được, đổi tới đổi lui phiền muốn chết."

Lâm Điệu gật đầu, lấy giấy ăn lau miệng, lấy đồ của mình, đứng lên: "Đi thôi, trở về ngủ một lát."

"Ừm."

Hai người mới vừa đứng dậy, ông chủ Trần cầm giẻ lau lại đây: "Ăn ngon chứ, lần sau lại đến nhé."

Mạnh Hân cười cười nói vâng.

Chú Trần quay đầu lại tiếp đón mấy nam sinh bên cạnh quầy: "Các con lại đây ngồi đi."

"Tới liền!"

Nam sinh giọng lớn, Lâm Điệu theo bản năng nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Giang Duyên mới mua thuốc trở về ném đồ trong tay cho nam sinh đang nói chuyện.

Cô nhanh chóng quay đầu lại, kéo Mạnh Hân ngồi trở lại chỗ vừa mới ăn cơm: "Ngại quá ông chủ, cháu còn chưa ăn no, lát nữa chú hẳn thu dọn nhé."

Chú Trần bị doạ trước động tác bất thình lình của cô, sửng sốt: "Chuyện......"

Khi nói chuyện, Giang Duyên, Từ Nhất Xuyên cùng với hai nam sinh Tống Viễn và Hồ Hàng Hàng cũng từ một đầu khác đi tới bàn bên cạnh.

Bốn nam sinh đều nghe thấy lời Lâm Điệu nói.

Bốn người đứng thành một hàng bên cạnh bàn, ánh mắt đều rơi vào người hai cô.

Lâm Điệu không hề dao động, chậm rãi vặn chai nước khoáng trong tay ra, rót vào ly nhựa dùng một lần, bưng lên cái miệng nhỏ uống một ngụm.

"Lâm Điệu......" Mạnh Hân kéo ống tay áo Lâm Điệu, có chút chột dạ, đây chính là lão đại Giang Duyên của Thập Trung đó......

"Không sao, tớ chỉ là mới phát hiện mình chưa no, muốn ăn thêm một chút." Lâm Điệu nói xong, đúng lúc cầm lấy thực đơn chọn mấy món.

Chọn xong món, cô liếc nhìn Giang Duyên đứng bên cạnh, không chút để ý nói: "Làm phiền một chút, cảm ơn."

Giang Duyên không nhúc nhích.

Ba nam sinh đứng bên cạnh cậu hít một hơi thật sâu, trao đổi ánh mắt với nhau.

Từ Nhất Xuyên: "Cô em này là ai thế?"

Hồ Hàng Hàng: "Giang Duyên quen biết chị gái nhỏ xinh đẹp như vậy từ khi nào vậy?"

Tống Viễn: "Tớ mẹ nó làm sao mà biết?"

Vì thế, ánh mắt ba người nhìn về phía Giang Duyên đều lộ ra "Anh thế nhưng lại trộm quen biết với một cô em mà không nói cho bọn này biết" cùng với "Anh có còn là người không?" và "Bây giờ anh đưa thông tin liên lạc của em gái này cho em em sẽ tha thứ liền cho anh".

Giang Duyên không để ý tới ba người bọn họ, ánh mắt di chuyển từ thực đơn trong tay Lâm Điệu, chậm rãi dịch đến mặt cô, ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không trung.

Nhìn nhau mười mấy giây.

Khóe môi cậu chậm rãi cong lên, sau đó cười một tiếng, đột nhiên rút thực đơn từ trong tay cô ra, cúi người cầm lấy bút chì trên bàn, nhanh chóng đánh dấu thêm vài món trên thực đơn.

"Đúng lúc, tôi cũng chưa ăn, ăn chung đi."

Lâm Điệu: "......"

Mọi người: "......"

Giang Duyên gọi món xong, còn làm bộ làm tịch hỏi ba người bên cạnh: "Ăn chung không?"

Ba người: "Ăn!"

Giọng nói rơi xuống, mấy người nhanh chóng kéo bốn cái ghế từ bên cạnh lại, đồng thời ngồi vào bàn cùng nhau.

Từ Nhất Xuyên cười ha hả chào hỏi: "Nào nào nào, người trong thiên hạ là một nhà, ăn bữa cơm này chúng ta chính là huynh đệ tỷ muội."

Lâm Điệu nhịn không được trợn mắt trắng.

Mắt thấy chuyện càng phát triển theo chiều hướng kỳ quái, chân Mạnh Hân run rẩy, tiến đến bên tai Lâm Điệu, giọng nói như đang khóc: "Cậu biết người ngồi bên cạnh cậu là ai không......"

Lâm Điệu nhướng mày: "Ai?"

Chân Mạnh Hân tiếp tục run rẩy nói: "Lão đại Giang Duyên lớp 18, chính là Giang Duyên trong truyền thuyết một mình đấu với một nửa nam sinh của lớp thuộc trường Cửu Trung cách vách mà còn có thể toàn mạng đấy."

Sau khi Lâm Điệu nghe xong, ra vẻ kinh ngạc hít một hơi: "Bây giờ chúng ta đi còn kịp không?"

Mạnh Hân muốn khóc: "Cậu thấy thế nào?"

Lâm Điệu bị cô chọc cười, còn chưa nói.

Từ Nhất Xuyên ở một bên "yên lặng" nghe hai người khẽ nói nhỏ chép chép miệng, nâng tay: "Ngại quá, cắt ngang một chút."

Hai nữ sinh nhìn qua.

Từ Nhất Xuyên giải khát, chỉ vào Giang Duyên: "Về tin đồn vị này một mình đấu với nửa nam sinh của lớp thuộc Cửu Trung cách vách, tớ cần đính chính lại một chút."

Lâm Điệu và Mạnh Hân không nói, chờ cậu tiếp tục.

"Không phải nửa lớp, anh ấy không như vậy --"

Nghe đến đó, Mạnh Hân nghĩ trong lòng, tin đồn quả nhiên là tin đồn, lão đại khẳng định không máu như vậy, một mình đấu với nửa lớp người ta.

"Anh ấy không yếu như vậy, thêm nam sinh của một lớp khác nữa." Hồ Hàng Hàng bổ sung thêm lời nói của Từ Nhất Xuyên.

"......"

Mạnh Hân: Tôi chọn cái chết.

Nghe xong lời này, Lâm Điệu quay đầu nhìn Giang Duyên đang ngồi bên cạnh, tầm mắt hai người lại giao nhau ở giữa không trung, lần này liên tục nhìn nhau hơn hai mươi giây.

Giang Duyên nhìn đi chỗ khác trước, hai giây sau, cậu lại ngước mắt lên, tâm tình thoạt nhìn không tồi, còn cười một cái: "Đều là tin đồn, mọi người không nên tưởng thiệt."

Lâm Điệu nói chậc nhỏ đến mức khó phát hiện, đối với thái độ khiêm tốn của cậu tỏ vẻ không tin.

Quả nhiên, giây tiếp theo, lại nghe thấy giọng nói của Giang Duyên: "Tuy nhiên, nếu mọi người nguyện ý tin cũng không thành vấn đề, bởi vì đây vốn dĩ là tin đồn có thật."

"......"

Lâm Điệu thật sự hoài nghi, da mặt người này sợ không phải là làm bằng kim cương mà là bê tông, bằng không sao có thể dày như vậy được!!!

Ba nam sinh bên cạnh hiển nhiên đều hiểu biết hành động của Giang Duyên, khi cậu nói ra những lời này thì sắc mặt của bọn họ cơ hồ không có biến hoá gì.

Lâm Điệu ở trong lòng bắn tên vô số lần lên mặt Giang Duyên.

Vài người cứ ngơ ngác ngồi như vậy, vài phút sau, chú Trần đến thu dọn bàn sạch sẽ.

Lâm Điệu thấy không còn ý nghĩa gì, kéo Mạnh Hân đứng lên: "Không quấy rầy các cậu ăn cơm, bọn tôi đi về trước."

Từ Nhất Xuyên là người đầu tiên không đồng ý, khó có khi Giang Duyên để mấy cô em ngồi một bàn với bọn họ, sao cậu có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được: "Đừng, đều ngồi xuống đi, cùng nhau ăn một bữa cơm."

Xem náo nhiệt không chê việc lớn, hai nam sinh khác cũng theo giữ lại: "Đúng vậy, cùng nhau ăn."

Lâm Điệu nhếch khóe miệng: "Thật sự không cần, chúng tôi đều ăn rồi."

Nghe vậy, Giang Duyên ngồi bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng nâng mắt lên nhìn Lâm Điệu, nhíu mày, như là tự hỏi cái gì đó: "Không phải cậu vừa mới nói chưa no sao?"

Lâm Điệu tiếp tục nhếch miệng: "Bây giờ no rồi."

"Ồ." Giang Duyên lại rũ mắt xuống, thoạt nhìn lười biếng, lời nói ra lại kinh người: "Thì ra tôi đẹp trai như vậy, cậu chỉ cần nhìn là có thể no."

"......?"

Lâm Điệu sửng sốt ba giây đồng hồ, đại khái phản ứng lại cậu đang nói cái gì, ngay cả nụ cười giả dối cũng lười duy trì, mặt không biểu cảm nhìn cậu.

"Cậu lớn như vậy, thật sự chưa từng có ai nói cậu không cần kia sao?"

Lâm Điệu nói xong giây tiếp theo đã thu hồi lý trí, nhưng ba chữ không biết xấu hổ cô tốt xấu gì cũng chưa nói nói ra khỏi miệng, trong lúc nhất thời nhìn Giang Duyên không dám động.

Mạnh Hân và ba nam sinh đều câm miệng.

Nói thật, Giang Duyên lớn như vậy, thật đúng là chưa từng có ai nói cậu không cần kia, dù sao khuôn mặt kia vừa ngầu lại vừa tuấn tú lạnh lùng.

Chung quanh đại khái an tĩnh nửa phút.

Giang Duyên đột nhiên đứng lên.

Khi Lâm Điệu nhìn thấy Giang Duyên đứng lên, chân vẫn nhịn không được run run một chút, nghĩ thầm người này sẽ không giết cô diệt khẩu ở chỗ này đấy chứ.

Cô không tiếng động nuốt nước miếng, tầm mắt đánh giá cậu.

Ba giây đồng hồ sau, Giang Duyên đứng ở một bên đột nhiên nâng tay lên, động tác gần như sắp chạm đến đầu Lâm Điệu.

Không khí đột nhiên có chút căng thẳng.

Lâm Điệu cảm thấy hôm mình khẳng định sẽ bị nện ở nơi này.

Người ta nói khi con người sắp chết sẽ nhìn thấy người mình muốn gặp nhất ở trong đầu, Lâm Điệu nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, trong đầu xuất hiện giám thị người da đen buổi sáng.

"......"

Được rồi, đều là mấy cái truyền thuyết chó má.

Nháy mắt vài giây, tay Giang Duyên đã duỗi lại đây, Lâm Điệu còn chưa kịp trốn, cậu lại rụt trở về, sau đó lại giơ tay ra, lại lùi về, như là đang đánh giá cái gì đó.

Qua lại vài lần, Lâm Điệu giống như biết cậu đang làm cái gì.

Không chờ cô hỏi, Giang Duyên đã xác nhận ý nghĩ trong lòng cô, cậu nhìn tay mình, khoa tay múa chân giữa hai người một chút, nghiêm trang hỏi: "Sao cậu lùn vậy, cậu có 1m6 thôi sao?"

"......"

Cậu mới 1m6 đó! Cả nhà cậu đều là 1m6!

Tác giả có lời muốn nói: - Duyên ca hôm nay tìm đường chết sao?

- Ừ

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Duyên ca bây giờ dỗi vợ bao nhiêu về sau truy thê sẽ thảm nhiều
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.