Khi Lâm Điệu trở về lớp học, lão Dư vẫn còn ở trong lớp, nhìn thấy băng gạc trên trán cô, vẻ mặt kinh ngạc: "Giang Duyên thật sự đã đả thương em?"
Các bạn học trong lớp đều là người trong cuộc, nghe thấy lời lão Dư đều cười phá lên.
Lâm Điệu đứng ở cửa, ngữ khí có chút bất lực: "Thầy Dư, vết thương này của em không phải do Giang Duyên đánh, là do em sơ ý ngã trong giờ học thể dục, không liên quan gì đến cậu ấy cả."
Lão Dư còn có chút hoài nghi, khóe mắt hiện ra nếp nhăn, chần chờ nói: "Thật sự không phải Giang Duyên đánh sao? Bạn học Lâm Điệu, em không cần phải sợ hãi, học sinh thầy dạy sẽ không bị khuất phục dưới cường quyền, nếu thật sự là Giang Duyên đánh, thầy sẽ không thiên vị em ấy."
Đúng lúc này Giang Duyên từ phòng vệ sinh trở về, nghe thấy lời nói của lão Dư, cùng Lâm Điệu đứng ở cửa, khó hiểu hỏi: "Em đánh cái gì?"
Lâm Điệu nhìn cậu một cái: "Tôi."
"Cái gì?"
"Tôi." Lâm Điệu không hiểu sao lại thấy buồn cười: "Lão Dư nói vết thương trên đầu tôi là do cậu đánh."
"......"
Hai người liền như vậy đứng ở cửa hàn huyên hai câu, lão Dư bấm tay gõ gõ bục giảng, trên mặt mang theo nụ cười: "Muốn dời ghế cho hai người các em ngồi nói chuyện ở cửa luôn không?"
"......"
"Ha ha ha ha ha ha!"
"Lão Dư thầy là chủ nhiệm lớp thần tiên gì vậy."
Trong lớp cãi cọ ồn ào lên, da mặt Lâm Điệu mỏng, không chịu nổi bị cười như vậy, cúi đầu vội vàng trở về chỗ ngồi, Giang Duyên đi theo cũng trở về chỗ ngồi.
Công bằng mà nói, lão Dư thật sự là một chủ nhiệm lớp tốt hiếm có, đối đãi học sinh bình đẳng, không có phân biệt tốt xấu gì.
Chính là làm việc không quá hợp lẽ thường, bình thường đều không theo suy nghĩ của người thường mà ra bài, nhưng thắng ở tính nết tốt, lớp 18 này đều rất kính trọng cũng rất yêu thích ông.
"Có phải cách suy nghĩ của Lão Dư không quá giống với người khác không?" Sau khi Lâm Điệu trở lại chỗ ngồi, thảo luận về Dư Bỉnh Sơn cùng Giang Duyên: "Có phải thầy ấy cũng có hiểu lầm gì đó với cậu không?"
"Nếu không vì sao lại chọn cậu làm lớp trưởng, còn Đỗ Văn Bác thì làm lớp phó học tập?"
Thời gian Lâm Điệu và Đỗ Văn Bác ngồi cùng bàn không dài, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đó, cô chưa bao giờ nhìn thấy Đỗ Văn Bác rời mắt khỏi di động.
Còn có người Giang nào đó ngồi cùng bàn, một ngày 24 giờ, chỉ sợ có 25 tiếng đồng hồ cũng đều sẽ sống trong phim truyền hình và trò chơi.
Giang Duyên nghiêng người dựa vào tường, hai tay chống đầu, rũ mắt nhìn cô: "Tôi cảm thấy lão Dư không có hiểu lầm gì với tôi cả, nhưng thật ra là cậu, dường như có một chút hiểu lầm về tôi."
"Chỗ nào?" Lâm Điệu nghiêm trang nói: "Dựa vào lời đồn một mình cậu đấu với nam sinh một lớp khác mà xem, tôi cảm thấy lão Dư không hiểu hết về cậu."
Khi Lâm Điệu học sơ trung, trong lớp có một người được xưng là giáo bá vô địch bất khả chiến bại trong trường trung học phụ thuộc, ở trường trung học phụ thuộc hoành hành ngang ngược, đi đâu cũng kéo theo một đám người.
Thành tích tất nhiên là kém nhất trong số các học tra, giáo viên càng không thích bọn họ.
Tuy rằng Lâm Điệu không đặc biệt để ý những thứ này, nhưng dựa theo suy nghĩ bình thường của giáo viên, là sẽ không chọn một người tùy thời tùy chỗ có thể một mình đấu với người của một lớp khác, đi học chưa bao giờ nghe giảng bài vĩnh viễn trầm mê trong trò chơi làm lớp trưởng.
Tuy nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ, thí dụ như trong nhà có tiền tặng cho trường học một dãy nhà một sân thể dục, dù đi ngang trong trường học, hiệu trưởng gặp phải cũng sẽ nhường một chút.
Nghĩ đến đây, Lâm Điệu tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu: "Không phải ba cậu tặng cho trường học một toà nhà đấy chứ?"
Giang Duyên không ngờ rằng cô lại có nhiều suy nghĩ như vậy trong đầu, nghe thấy lời cô ấy nói, không biết là nghĩ tới cái gì, cả người đột nhiên im lặng lại.
Lâm Điệu có chút không hiểu trước sự im lặng đột ngột của cậu.
Đây là chọc tới bí mật nhỏ không thể để người khác biết sao? Làm tổn thương đến lòng tự trọng của một người đàn ông sắp trưởng thành sao?
Cũng không có mà.
Cô nghĩ lại những gì mình vừa nói, không phải ba cậu tặng cho......ba cậu!
Lâm Điệu đột nhiên nghĩ đến lúc trước bởi vì lần đánh nhau đó, mấy người Từ Nhất Xuyên bọn họ không cẩn thận để lộ ra bí mật hào môn.
【 ba cậu ấy đánh cậu ấy 】.
【 chú hai của cậu ấy làm khó cậu ấy. 】
"......"
Lâm Điệu cảm thấy mình thật sự đã chọc đến bí mật nhỏ mà người ta không muốn ai biết, nhất thời không biết phải làm sao.
Ngay khi cô do dự không biết có nên an ủi không, Giang Duyên lại đột nhiên mở miệng: "Nghe qua cúp Lâm Ly chưa?"
Cúp Lâm Ly, một cuộc thi vật lý toàn quốc, được tổ chức tại đại học Hồ Thành vào tháng tư hàng năm, kéo dài ba tháng và được chia thành các vòng đấu loại, trận chung kết và vòng cuối cùng được chọn tổ đội tự do, quy cách chỉ đứng sau kì thi vật lý quốc gia dành cho học sinh trung học.
Lâm Điệu không ngờ cậu chuyển chủ đề nhanh vậy, sửng sốt vài giây mới gật đầu: "Biết chứ, làm sao vậy?"
Vài năm trước Lâm Điệu còn xem phát sóng trực tiếp của cuộc thi này, sau đó bởi vì chịu tổn thương vật lý nên cô không chú ý nữa.
"Cậu lên official website xem một chút, hẳn là còn có thể tìm được kết quả thi đấu năm kia."
Lâm Điệu hơi nhướng mày, lấy di động ra click mở Baidu tìm tòi, vào official website cúp Lâm Ly, tìm thấy kết quả thi đấu bao năm qua.
Tốc độ mạng tương đối chậm, phải mất hơn mười mấy giây mới hiển thị.
Lâm Điệu lướt xuống hai năm trước trước, khi nhìn thấy kết quả dừng tay lại, mặt đầy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Giang Duyên: "Đỗ Văn Bác hạng 2 này không phải là lớp chúng ta đấy chứ?"
"Cậu cảm thấy sao." Giang Duyên buông cánh tay, cúi đầu nhìn di động.
Sau khi Lâm Điệu dành vài giây để tiêu hóa xong tin tức này, đột nhiên phản ứng lại: "Này? Không đúng, sao cậu biết chuyện Đỗ Văn Bác đoạt giải?"
"Cậu có thể coi một năm trước nữa."
"Đừng nói là cậu định nói với tôi, cậu đứng hạng 2 năm đó đấy nhé?"
Giang Duyên thoát ra khỏi cảm xúc, gục đầu xuống cười: "Không phải."
"Tôi nói mà."
Cậu lại mở miệng: "Tôi đứng nhất."
"?"
Lâm Điệu nói không nên lời, trầm mặc nhanh chóng lướt xuống một năm trước nữa, khi nhìn thấy kết quả hiển thị trên trang web, hận không thể chọc mù hai mắt của mình.
Này là cái gì?
Hạng nhất, Giang Duyên lớp 1 năm 2 trường sơ trung Khê Thành.
Cô không hiểu sao có chút khô miệng, nuốt nước miếng: "Sao tôi cảm thấy khả năng cậu trùng tên với cậu ta, hình như sẽ cao hơn một chút so với khả năng cậu đứng nhất đấy."
Giang Duyên sửng sốt một giây, đột nhiên rất muốn cười, sau đó liền thật sự nở nụ cười, cao giọng nói: "Có phải cậu bị ngốc không?"
Cậu cố tình đè thấp âm thanh, mang theo chút cảm giác khàn khàn, bùm bùm lọt vào tai Lâm Điệu, giống như bị điện giật, tê dại không thôi.
Tim Lâm Điệu đột nhiên đập thình thịch, nhịn không được chà xát lỗ tai: "Học bá cũng không thể mắng chửi người chứ, muốn nói học bá, tôi cũng là học bá."
Giang Duyên hiển nhiên không tin, nói có lệ một tiếng: "Ừm, học bá."
"......"
Ba tiết tự học buổi tối kết thúc nhanh chóng trong tiếng tụng niệm mà Lâm Điệu vô cùng khiếp sợ, người trong phòng học đã đi rất nhanh, trong chốc lát chỉ còn dư lại hơn một nửa người.
Lâm Điệu chậm rãi thu dọn đồ đạc, khi xách cặp đứng lên, Giang Duyên cũng lôi chiếc cặp sách của bản thân từ trong hộc bàn ra, đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua cô, cậu đột nhiên dừng lại.
Lâm Điệu ngẩng đầu nhìn qua, hít một hơi thật sâu.
Làn da của thiếu niên rất trắng, ngũ quan hiếm thấy đoan chính, đường nét mắt mũi đều dường như là được trau chuốt cẩn thận, trên đầu là ngọn đèn sợi đốt sáng ngời, sáng sủa mà uy nghiêm.
Cậu liền đứng ở đó, trong ánh sáng kia.
Đột nhiên, cậu nâng tay lên, xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Thứ hai gặp, học bá nhỏ."
Hô hấp của Lâm Điệu hoàn toàn loạn nhịp, không ai biết giờ phút này nhịp tim của cô nhanh bao nhiêu.
Người này thật là đẹp mắt.
Cô nghĩ.
-
Hôm sau là cuối tuần, Lâm Điệu sáng sớm đã bị mẹ Lâm đánh thức, đưa đến bệnh viện làm kiểm tra.
Tối hôm qua khi Lâm Điệu tan học về nhà, mẹ Lâm nhìn thấy băng gạc trên trán cô, người sợ tới mức không nhẹ, lập tức chuẩn bị đưa Lâm Điệu đến bệnh viện.
Nếu không phải Lâm Điệu liên tục nhấn mạnh mình không sao, có lẽ tối hôm qua cô đã phải ở trong bệnh viện một đêm.
Cuối tuần người đến bệnh viện cũng nhiều, cũng may mẹ Lâm có người quen, đến khám cũng không cần phải xếp hàng, có kết quả cũng rất nhanh, tất cả mọi thứ đều bình thường, không có gì vấn đề lớn.
Mẹ Lâm cầm kết quả kiểm tra đọc vài lần, mới nhẹ nhàng thở ra: "Cũng may, đầu không có vấn đề gì, cánh tay cũng không bị ảnh hưởng."
Buổi sáng Lâm Điệu thức dậy sớm, lúc này đã ngáp vài cái: "Mẹ, con đã nói con không sao rồi mà, chỉ trầy da một chút thôi, cũng không bị ảnh hưởng gì."
"Con đó, một chút cũng không để chúng ta bớt lo." Tuy mẹ Lâm nói vậy, nhưng trong mắt đều là tràn đầy sự cưng chiều đối với con gái: "Không sao là tốt rồi, về nhà thôi, mẹ đã bảo ba con nhờ người mua mấy củ sâm, trở về nấu chút canh tẩm bổ cho con ăn lót dạ."
"Hoắc." Lâm Điệu ra vẻ kinh ngạc, ôm Phương Nghi Tống làm nũng: "Sao mẹ con lại tốt như vậy chứ."
"Con đó." Mẹ Lâm chọc chọc cái trán Lâm Điệu, trong mắt đều là ý cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy áy náy với con gái.
Bà và chồng Lâm Vịnh Thành xem như là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ngày thường họ quá bận rộn với công việc, quanh năm đi công tác xa, mười ngày nửa tháng đều không về nhà.
Sự quan tâm dành cho Lâm Điệu tự nhiên ít đi rất nhiều, nhưng cũng may Lâm Điệu nghe lời lại hiểu chuyện, bọn họ không cần lo lắng quá nhiều về sinh hoạt và học tập.
Mãi cho đến những năm gần đây hoạt động của công ty dần đi vào quỹ đạo, bà mới có chút thời gian rảnh rỗi, có thể ở nhà cùng Lâm Điệu.
Tuy rằng bà và chồng đều rất tiếc nuối vì đã bỏ lỡ tuổi thơ của con, nhưng bây giờ có thể có cơ hội bù đắp, những cái khác cũng đều không quan trọng nữa.
......
Trên đường từ bệnh viện trở về, Lâm Điệu tán gẫu với Mạnh Hân trên QQ.
Mạnh Hân vẫn còn nhớ lời Giang Duyên nói hôm qua rằng sẽ báo thù cho cô: "Giang Duyên có nói với cậu không, rốt cuộc cậu ấy muốn báo thù cho cậu như nào?"
"Không nói, tớ cảm thấy cậu ấy cũng chỉ là muốn hù dọa Đường Vũ Thi thôi."
Lâm Điệu thật sự không coi trọng chuyện này, tốt xấu gì Giang Duyên cũng là con trai, cậu không thể động thủ đánh con gái được.
"Cũng đúng." Mạnh Hân liên tiếp đáp vài câu: "Nhưng mà, hù dọa Đường Vũ Thi cũng tốt, tiết tự học tối hôm qua cô ta cũng không tới."
"Tớ làm lớp phó kỷ luật trực tiếp ghi cô ta trốn học."
"Chị em của cô ta cũng không đi học, vì vậy tớ đều ghi lại hết, ha ha ha ha ha ha."
Lâm Điệu: "......cậu đó lạm dụng tư quyền."
"Tớ đây là có thù oán tất báo, ai bảo cô ta cố ý lấy bóng đập cậu chứ."
Trong tiết thể dục ngày hôm qua, vốn dĩ Lâm Điệu đang đứng bên cạnh sân bóng xem cô đánh bóng chuyền, ai biết đột nhiên có một quả bóng rổ từ sân bóng rổ bên cạnh bay tới, trực tiếp đập ngã Lâm Điệu, đầu còn đập vào thành ghế bên cạnh.
Nếu là người khác, Mạnh Hân thật sự sẽ tin là không cẩn thận, nhưng nếu là Đường Vũ Thi, cho dù cô có ăn nguyên quả bóng, cũng sẽ không tin người này không cẩn thận.
Ai mà không biết Đường Vũ Thi cô ta đánh bóng rổ rất giỏi.
Trượt tay? Không cẩn thận?
Cô phun vào!
"Cậu yên tâm, thù này nếu Giang Duyên không báo cho cậu, tớ sẽ." Mạnh Hân đã gửi tin nhắn thoại: "Đánh con gái, tớ lành nghề nhất."
Lâm Điệu không cẩn thận bật loa ngoài, tức khắc toàn bộ bên trong xe đều vang vọng giọng nói hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của cô ấy.
"......"
Mẹ Lâm nghiêng đầu nhìn Lâm Điệu một cái: "Nghe giọng hình như là Mạnh Hân thì phải?"
"Không có không có, mẹ nghe lầm rồi." Lâm Điệu vội vàng phủ nhận: "Đây là bạn học chung lớp hiện tại của con, nghỉ không có việc gì làm nên tán gẫu trong nhóm."
"Phải không, nhưng nghe có vẻ như là muốn đi đánh nhau."
Lâm Điệu giả ngu: "Con cũng không biết nữa, có chuyện gì sau này hỏi lại hỏi một chút."
"Hỏi cái gì, con đừng có đi theo để xem náo nhiệt." Mẹ Lâm đóng cửa sổ xe lại: "Đó là cách dễ nhất để dẫn đến bạo lực học đường đó."
"......"
Lâm Điệu dở khóc dở cười, liên tục hứa với mẹ Lâm sẽ không đi xem náo nhiệt, bà mới thôi không nói nữa.
-
Buổi tối ăn cơm xong, trong nhóm nhỏ lớp 18 năm 2 không có giáo viên thật sự sôi nổi, chờ khi Lâm Điệu nhìn thấy tin nhắn, đều đã 99+.
Khi cô click mở, trong lớp có một nam sinh tên Ngô Hướng đã gửi một tin nhắn: "Đm, không phải chứ, Giang Duyên thật sự động thủ đánh Đường Vũ Thi?"
?
Đầu Lâm Điệu lộp bộp một chút, còn chưa kịp phản ứng, một ít tin nhắn của các bạn học khác đã nhanh chóng từ phía dưới nhảy lên.
"Hình như là tát một cái?"
"Không phải nói đá một chân sao?"
"Không đúng? Tớ nghe bạn tớ lớp khoa văn nói là lấy bóng đập một cái?"
"Không không không! Là cho cô ta một quyền."
Lâm Điệu: "......"
Không thể thống nhất phương thức chết sao?
Nhưng lúc này cũng không tâm trạng đùa giỡn, cô rời khỏi khung chat, gửi tin nhắn cho Giang Duyên: "Cậu đánh Đường Vũ Thi?"
Đoán rằng Giang Duyên cũng ở trong nhóm, không quá vài giây đã trả lời.
"Tôi không đánh cô ta."
Lâm Điệu còn không chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy một tin nhắn khác từ cậu.
"Cô ta xông tới đánh tôi trước, tôi phòng vệ chính đáng, đẩy cô ta một cái."
"......"
Tác giả có lời muốn nói: - Giang Duyên: Tôi thật sự không đánh.