Sau khi ra khỏi hội trường, ở bên cạnh cổng chính có một thang máy VIP dành riêng cho khách, có thể lên thẳng tầng lầu được Uông Hoà Thái bao trọn.
Dương Thời Dữ lấy điện thoại của mình trong tủ đồ ra, không nói lời nào ôm eo Cận Chu đi vào thang máy.
Thang máy này là thang máy lồng kính, có thể ngắm được cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, trong thang máy còn đang mở nhạc nhẹ nhàng.
Dù cho trong không gian nhỏ hẹp này không có người khác nhưng trên đầu vẫn có một cái camera an ninh, Cận Chu mặc sườn xám đứng đó vẫn không dám thả lỏng.
Chắc là Dương Thời Dữ cũng ngại có camera nên không tháo mặt nạ xuống, cũng không nói gì với Cận Chu.
Hai người trầm mặc đợi thang máy chạy, Dương Thời Dữ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bảng biểu thị số tầng trong thang máy, còn Cận Chu thì nửa tựa người vào tay cầm, nghiêng đầu ngắm khung cảnh bên ngoài.
Lớp kính cường lực giống như một tấm vải trong suốt, vẽ nên khung cảnh thành phố về đêm dài đăng đẳng, mà nhân vật chính trong bức vẽ chính là người đẹp mặc sườn xám đứng ở giữa.
Vừa có chút cổ điển lại xen lẫn vào khung cảnh hiện đại, vừa hoa lệ cũng vừa ưu nhã thanh tao.
Bản thân Cận Chu cũng không ngờ khi mình mặc sườn xám lại có thể có công dụng thần kì như vậy, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ thô thiển nào của một người đàn ông nữa.
"Ting" một tiếng báo hiệu thang máy đã đến đúng tầng, cắt ngang một màn "mèo khen mèo dài đuôi" này của Cận Chu.
Dương Thời Dữ đưa tay vòng qua ôm lấy eo Cận Chu, không hề dịu dàng chút nào kéo cậu ra khỏi thang máy.
Tiếng bước chân của hai người nặng nề giẫm trên mặt thảm, đây là lần đầu tiên Cận Chu đến phòng bao riêng trên tầng thượng thế này. Trên hành lang rộng rãi bày không ít tác phẩm nghệ thuật, trên tường còn treo một vài bức tranh nghệ thuật mà cậu không thưởng thức nổi, cậu bây giờ giống như đang đi vào một viện bảo tàng nghệ thuật không có ai vậy.
Cận Chu đang hiếu kì nhìn ngó khắp nơi thì đúng lúc này, Dương Thời Dữ dừng bước lại, lấy trong túi áo ra một tấm thẻ phòng.
Cửa phòng được mở ra trong nháy mắt, Cận Chu bị Dương Thời Dữ thô bạo lôi vào trong phòng.
Vốn tưởng cả phòng sẽ tối đen như mực nhưng lại không hề như trong tưởng tượng của cậu, khắp căn phòng rộng lớn giờ đây rải đầy ánh trăng mờ ảo.
Cận Chu còn chưa kịp cảm thán không hổ là phòng cao cấp thì đã bị Dương Thời Dữ đè lên trên cửa, chặn môi cậu lại.
Dưới lớp mặt nạ xa lạ kia rõ ràng là người không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng Cận Chu lúc này không hiểu sao lại có cảm giác hưng phấn như đang bị một người xa lạ xâm phạm.
Không đúng, không phải là người xa lạ, là Dương Thời Dữ xa lạ.
Ngài thẩm phán bình thường vừa lãnh tĩnh vừa lí trí giờ đây lại không thể khống chế được bản thân mình, hung hăng hôn đến mức Cận Chu suýt chút nữa là thở không nổi.
Cậu miễn cưỡng chống tay lên vai Dương Thời Dữ, vất vả lắm mới thốt ra được một chữ "Anh" thì đã bị đầu lưỡi của Dương Thời Dữ nuốt vào hết.
Một lúc lâu sau, như là đã phát tiết được hết cơn giận không có chỗ xả, cuối cùng Dương Thời Dữ cũng buông môi Cận Chu ra, kề sát đến bên tai, cắn cắn vành tai cậu nói: "Tìm camera."
Cận Chu lúc này mới kịp hiểu được tại sao Dương Thời Dữ không mở đèn, cũng không dẫn cậu lên giường.
Cho dù là khách sạn năm sao cao cấp thì cũng có thể có người mang ý xấu, lắp camera ẩn trong phòng.
Hai người ăn ý tách nhau ra, một người đi vào nhà vệ sinh, một người đi vào phòng ngủ.
Sau khi tìm hết một vòng, Cận Chu không tìm thấy cái camera ẩn nào, còn Dương Thời Dữ bên kia chắc là cũng không có phát hiện gì, anh tháo mặt nạ xuống quăng lên trên đầu giường.
Khác với cặp kính gọng vàng bình thường anh hay đeo, mặt nạ mỏng manh kia rất dễ rơi xuống, vì thế sợi dây chống trượt hai bên trông thô hơn nhiều so với dây chống trượt cho mắt kính anh thường dùng, trọng lượng hình như cũng nặng hơn không ít.
"Đây là Uông Hoà Thái chuẩn bị cho anh đó à?"
Nhân lúc Dương Thời Dữ xoay người đi mở đèn, Cận Chu vội vàng tắt camera ẩn trong tay áo đi. Xong việc cậu ra vẻ như không có gì nằm lên giường, cầm cái mặt nạ đen tinh xảo kia đeo thử lên mặt mình.
Không thể không thừa nhận là Uông Hoà Thái cũng rất có tâm, đổi dây thun bình thường sau mặt nạ thành dây chống trượt, hoàn toàn phù hợp với khí chất của Dương Thời Dữ.
Cậu đang nằm nhìn trần nhà qua lớp mặt nạ kia, bỗng dưng gương mặt của Dương Thời Dữ xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Cận Chu biết Dương Thời Dữ sắp bắt đầu tính sổ với mình rồi. Nhưng mà nếu muốn tính toán rõ ràng thì hai người họ đều giấu đối phương tự mình hành động, không ai có thể nói được ai.
"Vậy mà anh còn dám nói là mình tăng ca nữa."
Cận Chu quyết định tung ra đòn phủ đầu, nắm giữ ưu thế cao hơn. Cậu không sợ nhất chính là biện luận, cho dù đối phương có là thẩm phán thì đã sao? Nói đến kinh nghiệm biện luận trên toà thì có khi cậu còn rành hơn cả Dương Thời Dữ ấy.
Nhưng Cận Chu tính toán kiểu gì cũng không ngờ tới chuyện, Dương Thời Dữ căn bản không hề muốn nói lí lẽ với cậu.
Mặt nạ bị ném qua một bên, Dương Thời Dữ chen đầu gối vào giữa hai chân Cận Chu, không nói lời nào lại lần nữa hôn lên.
Bên dưới lớp sườn xám lại lần nữa bị người khác mò vào, nhưng lần này Cận Chu không hề thấy phản cảm. Bàn tay nóng hổi kia ngược lại còn đang châm lên dục vọng mà cậu vẫn luôn kìm nén từ lúc vào cửa đến giờ.
"Không phải, anh không giải thích một chút sao?" Cận Chu không thích cảm giác bị mất khống chế thế này, cậu miễn cưỡng ổn định lại hơi thở của mình, hai tay chống lên ngực Dương Thời Dữ đẩy anh ra: "Nhào tới làm luôn là ý gì đây?"
Nếu như Cận Chu nhớ không lầm thì vấn đề nguyên tắc giữa hai người vẫn chưa đàm phán xong, thế thì bây giờ Dương Thời Dữ đang tính làm cái trò gì vậy?
"Giải thích cái gì?" Đáy mắt của Dương Thời Dữ hiện lên tia máu, ánh mắt nhìn Cận Chu như hận không thể nuốt cậu vào bụng: "Không phải lúc nào em cũng nói mình là đàn ông chân chính à, mặc sườn xám là thế nào hả?"
Phần váy xẻ tà đã bị Dương Thời Dữ kéo lên trên eo của Cận Chu, lộ ra quần lót màu trắng và đôi chân dài nhẵn nhụi.
"Không mặc sườn xám thì sao em vào được đây?" Cận Chu co đầu gối lại, muốn ngồi dậy nói chuyện rõ ràng với Dương Thời Dữ: "Ngược lại là anh đấy, em thấy anh với Uông Hoà Thái thân thiết quá nhỉ?"
Nhưng Cận Chu chỉ vừa mới chống tay ra sau lưng thì đã bị Dương Thời Dữ hung hăng ấn nằm ngược xuống giường.
Tiếng vải rách toạc vang lên, Cận Chu chỉ cảm thấy mông của mình thoáng lạnh một cái. Đợi đến khi cậu phản ứng lại kịp thì đã thấy cái quần lót trắng kiểu nữ cậu vừa mua hôm nay đã bị Dương Thời Dữ xé rách làm đôi.
Dương Thời Dữ đúng là đang giận thật, hoặc có thể nói là phát điên lên mới đúng.
Côn thịt mềm nhũn bị nắm chặt lấy, không có xoa nắn khiêu khích, cũng không có vuốt ve dịu dàng, chỉ có trừng phạt thô bạo thôi.
Cận Chu lập tức chùn bước, cái cảm giác vừa đau vừa sướng này khiến cậu hơi thấp thỏm. Cậu nắm lấy cổ tay của Dương Thời Dữ, có ý lấy lòng nói: "À ừ thì, không phải em vẫn chưa xảy ra chuyện gì hay sao?"
"Đó là vì có anh." Dương Thời Dữ mặt không chút biểu cảm nhìn Cận Chu, bàn tay đang nắm chặt tính khí của cậu dùng sức chà xát, suýt chút nữa Cận Chu đã đau đến ứa nước mắt.
"Ô... Anh nhẹ chút cho em..." Cận Chu gắt gao nắm lấy cổ tay Dương Thời Dữ, hai hốc mắt đã ửng đỏ cả lên.
Nhưng kì lạ là sau khi cơn đau qua đi, cái thứ cương cứng đỏ bừng kia lại càng hưng phấn hơn, căng trướng ra trong tay của Dương Thời Dữ.
"Em mặc thành thế này là muốn cho ai xem?" Dương Thời Dữ dường như là càng nghĩ càng tức, vén tà áo sườn xám lên cao, lộ ra nửa thân dưới trắng trơn của cậu.
Cận Chu vừa đau đến không chịu được vừa không muốn xin tha, cậu cắn chặt môi, khó khăn mở miệng nói: "Dù sao cũng... không phải cho anh xem..."
Hậu quả của việc cứng miệng là một trận cuồng phong bão táp khác.
Trong nháy mắt, hai quả cầu nhỏ bên dưới bị ngón tay nắm chặt lấy, Cận Chu rốt cuộc cũng chịu hết nổi, hai mắt rưng rưng đẫm lệ.
Gương mặt trang điểm tinh xảo đã sớm bị Dương Thời Dữ chơi đùa đến loạn hết cả lên, hốc mắt ửng đỏ và đôi môi căng mọng khiến cho một chút lí trí còn sót lại trong Dương Thời Dữ triệt để tan biến.
"Xem ra là do anh đã quá khoan dung với em rồi." Ánh mắt Dương Thời Dữ lập tức lạnh xuống.
Cận Chu đột nhiên cảm thấy không ổn, sợ hãi bất an nói: "Anh... Anh đừng có làm bậy đó..."
Dương Thời Dữ lật người Cận Chu lại, kéo khoá kéo sau lưng xuống rồi cởi bộ sườn xám bằng lụa trên người cậu ra.
Cặp mông căng tròn lập tức lộ ra trước mắt Dương Thời Dữ, Cận Chu không thích cái tư thế này, đang muốn giãy dụa xoay người lại. Dương Thời Dữ lúc này đột nhiên lấy cái mặt nạ trên đầu giường qua.
Thế này là muốn làm gì đây?
Trong Cận Chu nhảy ra một dấu chấm hỏi, không lẽ còn muốn đeo mặt nạ làm tình nữa hả?
Cũng không phải là không được.
Dù sao thì chỉ cần bảo vệ được phần mông thôi, còn chỗ nào cần sướng thì vẫn phải sướng chứ.
Nhưng một khung cảnh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu xuất hiện. Dương Thời Dữ lúc này lại tháo dây chống trượt trên mặt nạ xuống, sau đó... xích lên trên cổ Cận Chu.
"Không phải em vẫn luôn muốn anh xích em lại hay sao?" Dương Thời Dữ dùng ngón trỏ móc lấy sợi dây xích kim loại kia, kề sát vào tai Cận Chu thì thầm: "Như bây giờ em có hài lòng không?"
Hầu kết của Cận Chu bị sợi dây siết chặt lấy, không thể không ngửa cổ ra sau. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Dương Thời Dữ quanh quẩn bên tai mình, hưng phấn đến run rẩy cả người: "Vẫn... chưa đủ..."
"Phải không?" Dương Thời Dữ đưa một tay khác lên trước ngực Cận Chu, thô bạo ngắt véo hai đầu nhũ đã cương cứng lên của cậu.
Khác hoàn toàn với sự dịu dàng trước đây, Dương Thời Dữ không hề chú ý đến lực đạo trên tay mình.
Đau đớn và khoái cảm cùng xông thẳng lên não Cận Chu, kích thích chưa từng có khiến đầu óc cậu mơ hồ choáng váng. Dương vật cọ sát lên ga giường đã sắp hưng phấn đến nổ tung, cậu không dám để Dương Thời Dữ làm tới nữa, chỉ có thể tạm thời chịu thua nói: "Đợi đã... Anh đợi đã..."
Dương Thời Dữ hiển nhiên sẽ không cho Cận Chu cơ hội nghỉ ngơi, đầu lưỡi liếm láp lấy vành tai cậu.
Cận Chu quả thật không chịu nổi nhiều kích thích cùng ập đến như vậy, bỏ cuộc vỗ vỗ dây xích trên cổ mình, hơi thở gấp gáp nói: "Em liếm cho anh... Dương Thời Dữ... Em liếm cho anh mà."
Đề nghị này dường như thu hút được sự chú ý của Dương Thời Dữ, anh dừng động tác trên tay và miệng lại.
Thật ra Cận Chu cũng đang thầm tính toán trong lòng, dưới tình hình trước mắt này rõ ràng là cậu đang ở thế hạ phong. Nếu như muốn đảo ngược tình thế thì tất nhiên phải tìm ra con đường khác, thậm chí có phải đập nồi dìm thuyền* đi chăng nữa.
*Đập nồi dìm thuyền: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Cậu vẫn luôn không đồng ý liếm cho Dương Thời Dữ, một phần nguyên nhân là do cậu không muốn cúi đầu trước Dương Thời Dữ.
Nhưng tình huống bây giờ là đặc thù, cậu chỉ đành làm thế trước. Nếu như có thể khiến cho Dương Thời Dữ sướng đến mức quên trời quên đất thì thế mới chưa chắc ai là người đâm ai được.
Dương Thời Dữ ngồi dậy, cảm giác bị áp bức cũng biến mất, Cận Chu rốt cuộc cũng đã tìm được cơ hội lật người lại.
Lúc này cậu mới phát hiện ra, cậu đã bị Dương Thời Dữ lột đến không còn mảnh vải, trên người chỉ còn lại một sợi dây xích kim loại. Còn âu phục trên người Dương Thời Dữ thì vẫn chỉnh tề như cũ, chỉ có giữa hai đùi anh nhô lên một cục to đùng thôi.
"Em cởi đi." Dương Thời Dữ quỳ trên giường, dùng ánh mắt chỉ xuống dưới hông mình.
"Cởi thì cởi." Cận Chu lẩm bẩm một câu rồi đưa hai tay lên, muốn cởi thắt lưng của Dương Thời Dữ ra. Nhưng đúng lúc này Dương Thời Dữ lại nắm lấy sợi dây xích trên cổ cậu, kéo cả người cậu về trước người mình.
Chóp mũi suýt chút nữa là đập vào giữa quần của Dương Thời Dữ, còn chưa đợi Cận Chu chống người dậy thì trên đầu đã vang lên giọng nói nhàn nhạt của Dương Thời Dữ: "Dùng miệng."
"Địch mẹ! Anh..." Cận Chu chống hai tay bò quỳ trên giường, theo bản nằm ngửa cằm lên nhìn Dương Thời Dữ.
Nhưng lúc cậu nhìn thấy Dương Thời Dữ như một vị chủ nhân nhìn cậu từ trên cao xuống như thế, những lời phàn nàn đến bên miệng đều bị nuốt ngược lại.
"Dùng thì dùng thôi." Cận Chu tự giác chắp hai tay ra sau lưng, dùng răng cắn lấy khoá thắt lưng của Dương Thời Dữ.
Nhưng độ khó thực sự quá cao, Dương Thời Dữ cũng không làm khó Cận Chu, tốt bụng giúp cậu cởi thắt lưng và nút quần ra.
Nhìn cái chỗ nhô lên to đùng trước mắt kia, Cận Chu không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt rồi lại cắn lấy khoá quần kéo xuống.
Chỗ nhô lên kia dường như lên căng lớn hơn một chút, Cận Chu lại ngửa cằm lên nhìn Dương Thời Dữ. Nhưng Dương Thời Dữ lúc này vẫn là cái bộ dạng bình thản kia, nhàn nhạt phun ra hai chứ: "Tiếp tục."
Cậu lại cắn lên viền quần lót màu đen kia, miễn cưỡng kéo xuống một phát. Trong nháy mắt, dương vật to lớn kia lập tức bật ra ngoài, vỗ lên mặt Cận Chu hai cái.
Cận Chu ngu người ra tại chỗ, mẹ nó đây là quái vật hả?
"Há miệng." Dương Thời Dữ rốt cuộc cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài của anh nữa. Anh không chút do dự dùng ngón cái cạy mở hàm răng của Cận Chu ra rồi đâm thẳng côn thịt trướng to kia vào.
"Ô..." Quy đầu đâm thẳng đến hầu kết, Cận Chu theo bản năng làm động tác nuốt xuống, không ngờ lại vừa đúng chạm đến điểm mẫn cảm trên đầu khấc khiến cho Dương Thời Dữ không nhịn được thấp giọng rên lên một tiếng.
"Ngoan, tiếp tục." Dương Thời Dữ xoa đầu Cận Chu: "Dùng lưỡi của em liếm đi."
Trước kia Dương Thời Dữ đã từng liếm cho Cận Chu, cậu cũng biết phải làm thế nào mới khiến cho Dương Thời Dữ thoải mái được.
Cậu không hổ là một cậu học trò ngoan hiếu học, học theo những gì Dương Thời Dữ từng làm trước kia, đầu lưỡi liếm qua lỗ sáo trên đầu khấc, cố gắng không để răng chạm vào dương vật đang cương cứng kia.
Cái thứ trong miệng kia càng ngày càng trướng to hơn, Cận Chu khó khăn há to miệng, nước bọt cũng chảy dọc xuống theo khoé miệng, dây ướt ra ga giường.
Hàm dưới của cậu đã mỏi đến không chịu được, Cận Chu nhả dương vật trong miệng mình ra, lấy tay lau lau nước bọt trên cằm, nhịn không được phàn nàn nói: "Sao con cặc của anh cấn răng dữ vậy?"
Dương Thời Dữ nắm chặt lấy cằm của Cận Chu: "Anh phải nói bao nhiêu lần nữa, không được phép nói tục."
Cận Chu cũng không chịu vừa, trừng mắt nhìn Dương Thời Dữ: "Em cứ nói đó."
"Được." Dương Thời Dữ buông Cận Chu ra: "Con cặc của anh lớn vậy đó, anh cũng hết cách rồi."
"Anh!" Cận Chu lập tức chồm dậy, giận dữ nắm lấy cà vạt của Dương Thời Dữ: "Chỉ có em mới được nói thôi, anh không được phép nói!"
"Em có biết là em vừa tiêu chuẩn kép vừa thiếu chịch lắm không?" Dương Thời Dữ tiếp tục nói.
"Dương Thời Dữ!" Cận Chu tức đến mặt đỏ đến tận mang tai, dứt khoát ngậm lấy môi Dương Thời Dữ chặn không cho anh nói nữa.
Hai người lại ngã ra trên giường, Dương Thời Dữ cũng cởi hết mấy thứ vướng víu trên người mình xuống, trên người không mảnh vải che thân giống như Cận Chu.
"Có muốn anh liếm cho em không?" Dương Thời Dữ hỏi.
Đáp án tất nhiên là muốn rồi.
Nhưng Dương Thời Dữ cũng không có ý định để cho Cận Chu sướng một mình, anh để cậu nằm lên trên người mình, hai người dùng tư thế 69 mà liếm cho nhau.
Mẹ nó sướng vãi.
Cận Chu nghĩ thầm trong lòng, sớm biết được có nhiều cách chơi thế này thì cậu cần gì ngày nào cũng ngoan ngoãn ngủ sớm như thế chứ?
Mới nghĩ đến đây, lỗ nhỏ mẫn cảm phía sau đột nhiên cảm nhận được đầu lưỡi nóng ướt. Cận Chu lập tức ngẩng đầu lên, xoay người lại nhìn về phía Dương Thời Dữ: "Mẹ nó anh đang liếm chỗ nào đó?"
Từ góc nhìn của Dương Thời Dữ chỉ thấy được hai bờ mông căng tròn đang nghiêng qua một bên, đường nét vô cùng gợi cảm.
"Không sướng hả?" Dương Thời Dữ đè eo Cận Chu xuống rồi lại thè lưỡi ra liếm lỗ thịt đã ướt đẫm nước bọt của anh kia.
Sướng thì có sướng thật đó, nhưng trọng điểm không phải ở đây.
Cận Chu chống người bò dậy, vì eo hơi cong xuống nên lần này mông của cậu lại hơi cong lên, khiến cho ánh mắt của Dương Thời Dữ lại loé lên vài tia thâm trầm.
"Không phải, rốt cuộc anh có tự giác ý thức được mình đang liếm chỗ nào không vậy?" Cận Chu khó chịu hỏi.
"Câu này phải là anh hỏi em mới đúng." Dương Thời Dữ bóp lấy bờ mông của Cận Chu: "Em rốt cuộc có chút tự giác nào không vậy?"
Hai người lại giằng co không nhúc nhích.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia thì kiểu gì Dương Thời Dữ cũng sẽ thoả hiệp trước, thế nên Cận Chu cũng không cần phải hoảng loạn làm gì.
Nhưng một khắc sau, cậu lại nghe thấy giọng nói ép buộc của Dương Thời Dữ: "Để anh vào trong, không thì hôm nay chỉ tới đây thôi."
Cận Chu: "?"
Cận Chu: "Anh thật luôn đó hả?"
Tên đã lên cung rồi thì không thể không bắn, Cận Chu sao có thể dễ dàng dừng lại như vậy được.
Cái tên hoà thượng ăn chay Dương Thời Dữ này thì chắc là không buồn để tâm đâu, nhưng Cận Chu thì thật sự không cách nào kiềm hãm mình lại được. Cậu do dự một lúc rồi mới đành cắn răng nói: "Chỉ một lần hôm nay thôi đó."
Sau chuyện hôm nay đi rồi tính tới những chuyện khác.
Nhưng khi cảm nhận được dầu bôi trơn lạnh lẽo được bôi lên giữa đùi mình, Cận Chu bắt đầu hối hận rồi.
Cậu khép chặt hai chân lại, hơi có chút sợ sệt đè ngón tay Dương Thời Dữ lại: "À ừ thì, hay là hôm nay thôi đi vậy?"
Dương Thời Dữ kéo gối qua, kê dưới eo Cận Chu, không nói lời nào, đâm thẳng một ngón tay vào.
"Shh... Sao anh không báo trước với em tiếng nào vậy!"
Cảm giác bị dị vật xâm nhập khiến Cận Chu vô cùng khó chịu, nhưng Dương Thời Dữ cũng rất kiên nhẫn. Tuy là động tác đâm vào của anh hơi thô bạo nhưng sau khi đâm vào, ngón tay thon dài rất kiên nhẫn thăm dò bên trong, rất nhanh đã chạm được đến điểm mẫn cảm kia.
Cơ thể Cận Chu bỗng dưng run lên một cái, nói cho cùng thì cậu cũng chỉ là một em trai tơ mà thôi, không hề có chút hiểu biết gì về phương diện này. Cậu cuống lên nắm chặt lấy vai Dương Thời Dữ, hỏi: "Đó, đó là gì vậy?"
"Điểm G của em." Dương Thời Dữ hôn lên môi Cận Chu, nhanh chóng đâm tiếp ngón tay thứ hai vào.
"Ưm... Sao lại có hơi... kì lạ..." Khoái cảm từ phía sau tập kích quá mãnh liệt, Cận Chu không tự chủ được kẹp chặt hai chân vào eo Dương Thời Dữ, cậu lẩm bẩm như đang tự nhắc nhở chính mình: "Chỉ hôm nay thôi, lần sau, lần sau phải là em làm..."
Trả lời lại Cận Chu là ngón tay thứ ba, thứ tư của Dương Thời Dữ đâm vào.
Rất nhanh sau đó, ngón tay được rút ra hết, thay bằng một vật cương cứng khổng lồ.
Khoái cảm nhanh chóng rút đi hết, Cận Chu hoảng sợ cảm nhận cơn đau đớn truyền đến từ lỗ nhỏ, cậu đẩy vai Dương Thời Dữ ra: "Thế này không được đâu đó? Sẽ rách ra mất?"
"Thả lỏng." Dương Thời Dữ vẫn luôn thô bạo nãy giờ rốt cuộc cũng dịu dàng trở lại, vừa hôn Cận Chu vừa đẩy dương vật thô to kia vào.
Cận Chu bị hôn đến ý loạn tình mê nhưng vẫn cảm nhận được mông mình như sắp bị xé ra làm đôi. Cậu vùng vẫy lui về phía sau giường, van nài nói: "Đừng, Dương Thời Dữ, hôm nay thôi trước đi, em, em còn chưa chuẩn bị xong."
Dương Thời Dữ làm sao có thể bỏ qua cho Cận Chu như vậy được, anh kiên nhẫn dụ dỗ nói: "Ngoan, đã vào hết rồi."
Cận Chu liếc xuống dưới một cái, chỉ thấy cái đồ vật thô to kia vẫn còn một nửa ở bên ngoài, lập tức giận dữ đưa tay lên muốn đẩy người ra: "Anh mẹ nó giỡn mặt với em hả! Thế này mà gọi là đã vào hết rồi sao?"
Dương Thời Dữ cau mày nắm chặt lấy hai chân đang giãy dụa của Cận Chu, kẹp đôi chân nhẵn nhụi kia vào bên eo mình rồi ấn chặt eo Cận Chu lại, đẩy mạnh eo một cái, đâm thẳng tính khí thô to kia vào.
"Địch mẹ, Dương Thời Dữ, bố phải chém anh ra làm đôi!"
Trong tiếng mắng chửi không ngừng vang lên âm thanh da thịt va chạm, sau khi cơn đau đớn ban đầu qua đi thì chỉ còn lại khoái cảm như thuỷ triều ùa đến muốn nhấn chìm người ta.
"Con... con mẹ anh... nhớ đó cho ông..." Cận Chu vừa rên rỉ vừa chửi thề: "Lần sau em... phải chịch anh... tới nát đít luôn...."
Lại thêm một đợt mạnh mẽ ra vào, Cận Chu không mắng nổi thêm tiếng nào nữa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Cận Chu mơ màng suy nghĩ, từ đầu đến giờ cậu lúc nào cũng là chồng, sao hôm nay lại trở thành thế này đây?
Dương Thời Dữ xoay người lại để Cận Chu cưỡi trên người anh, tư thế này khiến cho dương vật càng đâm sâu hơn. Anh đẩy nhanh tốc độ đâm rút khiến cho Cận Chu không thể nào phân tâm được nữa.
Dù sao cũng là lần đầu làm chuyện này, Cận Chu rất nhanh đã không chịu nổi nữa, côn thịt không ngừng đánh lên bụng Dương Thời Dữ bỗng có cảm giác kì lạ.
"Anh, anh dừng lại, Dương Thời Dữ!" Cận Chu vội vàng đè eo Dương Thời Dữ lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt không thôi: "Em phải... em phải nghỉ một chút!"
Dương Thời Dữ chỉ xem như Cận Chu sắp cao trào, ngược lại càng giã vào hăng hơn.
"Con mẹ nó anh dừng lại cho em mau!!"
Cùng lúc đó một dòng nước màu vàng bắn lên trên eo của Dương Thời Dữ, anh rốt cuộc cũng dừng động tác lại, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc nhìn Cận Chu.
Nhìn dịch thể màu vàng kia chảy đầy giường, sắc mặt Cận Chu lập tức trắng bệch.
Thế mà cậu lại... bị Dương Thời Dữ chịch tới tè ra.
Làm sao đây, hình như cậu không còn có thể phản công nữa rồi....