Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 19: Thế Giới Thứ Nhất



Quà sinh nhật của Trì Chiếu là một chiếc vòng cổ bằng dây thun màu đen trông không hề thu hút, trên đó lồng một chiếc hoa tai cũng không bắt mắt lắm.

Tha lỗi cho Trì Chiếu mắt vụng, lần đầu tiên thấy vòng cổ này, cậu còn tưởng rằng nó được làm từ plastic.

Lý Nhất Hàn không nói cho cậu biết nó làm từ nguyên liệu gì, chỉ nói rằng hy vọng cậu đeo mỗi thời mỗi khắc, sau đó còn chân thành bảo đảm, thứ này sẽ không bị mồ hôi cùng xà phòng ăn mòn, có thể yên tâm đeo.

…… Càng nghe càng giống plastic ý.

Nhân lúc Lý Nhất Hàn không có mặt, Trì Chiếu tháo vòng cổ xuống, đưa tay thử ước lượng, còn rất nặng.

【 ký chủ, bên trong có chip. 】

Hệ thống bất thình lình nói một câu, Trì Chiếu ngơ ngẩn, “Lại là máy định vị?”

【 không phải, là chip đo tần suất nhịp tim, có thể theo dõi thời gian nhịp tim đập của cậu  】

Ồ, đó chẳng phải giống với một cái vòng tay theo dõi sức khỏe trên cổ sao, Lý Nhất Hàn đưa cái này cho cậu là chuyện bình thường, bọn họ là người yêu, đương nhiên sẽ quan tâm sức khỏe của đối phương, Trì Chiếu không để ý vấn đề này.

Nhưng Trì Chiếu không biết, chiếc vòng cổ này  làm từ đá quý, không chỉ kết hợp từ đá quý đẹp hút hồn cùng kim loại cao cấp, lại còn có thể ngăn chặn sự ăn mòn từ bên ngoài, nói như thế, sợ là kể cả khi Trì Chiếu bị đốt thành tro, vòng cổ này cũng không bị vấn đề gì. Hơn nữa chất liệu độc đáo còn có thể chắc chắn tia truyền tín hiệu luôn luôn được gửi đi, bình thường hệ thống có thể phát hiện máy định vị hoạt động dựa trên tần suất, nhưng chiếc vòng cổ này lại tự phát tín hiệu, không dùng công nghệ cao cho nên hệ thống không phát hiện ra.

Chất liệu bên ngoài có chức năng định vị nhưng chip bên trong lại dùng để kiểm tra trạng thái của Trì Chiếu, nhịp tim đập không chỉ để đo lường sức khỏe mà còn có thể kiểm tra được trạng thái cảm xúc của người dùng, là khẩn trương hay hưng phấn, bình tĩnh hay kinh sợ, trái tim là cơ quan phản ứng thật nhất, dù cho não bộ suy nghĩ gì thì nó đều thể hiện rõ cảm xúc của chủ thể nhất.

Sau đêm giao thừa được khai trai, Lý Nhất Hàn thực tủy biết vị, ban ngày còn giữ lại chút đứng đắn nhưng cứ đến buổi tối lại quấn lấy Trì Chiếu gắt gao, Trì Chiếu không có ý định tiếp tục làm, ngày đó là do bị không khí và cảm xúc ảnh hưởng nên mới nhất thời lựa chọn phóng túng, hiện tại cậu khôi phục trạng thái ngày thường, tất nhiên không có ý định tiếp xúc thân mật quá nhiều với Lý Nhất Hàn. Dù sao Trì Chiếu không phải thánh nhân, cậu cũng biết rõ mình có chút cảm giác với Lý Nhất Hàn. Nếu cứ tiếp xúc thân mật như vậy, không chừng cậu sẽ hoàn toàn mềm lòng, không có cách nào tiếp tục sắm vai nữa.

Phát hiện Thích Nguyên không ham thích với việc giao hoan cùng mình, Lý Nhất Hàn dò hỏi nguyên do, Trì Chiếu trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nói bừa một cái cớ, nói là người trong nhà quá nhiều, cậu rất ngượng.

Kết quả buổi tối sau khi cậu nói xong câu đó, tất cả người làm trong nhà đều nhận được hợp đồng mới, trên đó yêu cầu bọn họ về sau làm việc luân phiên, làm đúng 8 tiếng xong lập tức liền về nhà, không được ở lại Lý gia.

Chú Trương đỡ hơn bọn họ một chút, được tài xế đưa đón lúc đi làm và tan tầm, nhưng ở khía cạnh khác thì đãi ngộ giống hệt người làm trong nhà, tám giờ làm việc, đến giờ tan tầm.

Chú Trương làm quản gia nửa đời người bỗng dưng biến thành người làm có giờ giấc:……

Lý Nhất Hàn làm những việc này để khiến Trì Chiếu vui vẻ, nhưng Trì Chiếu không những không thấy vui, ngược lại còn nhíu mày cả nửa ngày.

Đợi Lý Nhất Hàn đến công ty, Trì Chiếu ngồi trong phòng, thanh âm rất bình tĩnh, “Bắt đầu tình tiết tiếp theo trong cốt truyện đi, tôi phải câu dẫn ai?”

【 Sau khi Thích Nguyên xem di chúc Lý Nhất Hàn đã soạn thì cực kì tức giận, chạy đến quán bar mua say, đồng thời gặp Chu Hòa Thiên, gần quan được ban lộc, hai người bọn họ đến khách sạn thực hiện một đêm xuân. 】

Hệ thống nói xong liền khẽ meo meo đánh giá sắc mặt Trì Chiếu lúc này, thoạt nhìn cảm xúc cậu rất ổn định như không có có chút rối rắm nào, nhưng bộ dạng cậu lại như thể đang tính kế gì đó.

“Hệ thống.”

Hệ thống rùng mình, lập tức đáp một tiếng.

“Dưới tình huống không ảnh hưởng hướng đi của cốt truyện, nếu tôi thay đổi một ít tình tiết cực nhỏ thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không sai, đúng không?”

Đổi gì mà đổi chứ……

【 Cậu muốn thay đổi cái gì? 】

Hệ thống hỏi vô cùng cẩn thận, Trì Chiếu không  đánh Thái Cực cùng nó |Đánh thái cực: Nói chuyện vòng vo|, trực tiếp nói lời thật: “Tôi định biểu hiện ghét bỏ Lý Nhất Hàn để hắn chuẩn bị tâm lý, như vậy sau khi hắn phát hiện thì khả năng chịu đựng sẽ cao hơn một chút.”

Gần nửa phút trầm mặc, hệ thống lần thứ hai mở miệng.

【 Được. Câu muốn làm như vậy tôi cũng không ngăn cản, nhưng nhất định phải có chừng mực, không thể ảnh hưởng đến cốt truyện. 】

"Biết rồi.”

Làm vậy rất dễ dàng, quan hệ giữa hai người yêu nhau luôn luôn thay đổi trong nháy mắt,  giây trước vừa nói yêu, giây sau có khi còn hận không thể thọc chết đối phương, chỉ cần Trì Chiếu vô cớ gây rối một chút, Lý Nhất Hàn khẳng định sẽ không kiên nhẫn, sau đó hai người lại ầm ỹ một trận, để mấy ngày như vậy,   tình cảm tức khắc có vết nứt. Lặp lại như thế vài lần, không cần Trì Chiếu nói thì Lý Nhất Hàn cũng sẽ phát hiện tình cảm bọn họ không hề vững chắc, Trì Chiếu rất có thể đã không còn thích hắn.

Không phải là làm mình làm mẩy sao, ai mà chẳng biết chứ.

Trì Chiếu bắt đầu làm những thứ Lý Nhất Hàn không ưa nhất. Từ cách ăn mặc lại đến động tác lời nói, tựa như không để hắn vào mắt. Triệu Bân để yên hơn hai lần không chịu nổi,  suýt chút nữa phát cáu lên dạy dỗ cậu.

Tiểu nhân đắc chí cũng không đến nỗi như thế này, một đứa trẻ ngoan ngoãn tại sao đột nhiên đã thành ra như vậy, chẳng lẽ do cảm thấy không còn gì có thể dọa mình cho nên lộ ra bản chất thật?

Mắt Triệu Bân trừng to y như mắt trâu, Trì Chiếu gân cổ nhìn hắn một cái không chịu thua, sau đó, cậu nhìn qua Lý Nhất Hàn, mười phần kiêu ngạo hỏi lại, “Thế nào, em nói sai rồi?”

Lý Nhất Hàn khẽ lắc đầu, “Không sai, anh biết, lần sau sẽ không như vậy.”

Triệu Bân sửng sốt, Trì Chiếu cũng sửng sốt.

Lý Nhất Hàn đứng lên, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó sờ sờ đầu Trì Chiếu, “Đói bụng không, có tiệm ăn gia đình mới mở cũng không tệ lắm, anh đặt chỗ rồi, muốn đi nơi đó ăn không?”

Trì Chiếu cảm thấy người này hẳn là có bệnh.

Đại khái là bệnh cuồng chịu ngược.

Chẳng cần nhìn ngón chân cũng biết cậu đang  vô cớ gây rối, ăn no rửng mỡ chọc ra chuyện, vậy tại sao Lý Nhất Hàn không có chút tức giận nào?

Biểu cảm Trì Chiếu có chút ngạc nhiên, vẻ mặt của cậu dừng ở đáy mắt Lý Nhất Hàn, Lý Nhất Hàn không dấu vết mím môi, không rõ vì sao Thích Nguyên đột nhiên thay đổi thái độ, Thích Nguyên cũng không phải người tùy hứng, nhưng mấy ngày nay cậu luôn nói vài lời không có suy nghĩ, nói xong còn nhìn chằm chằm hắn như đang chờ xem hắn phản ứng thế nào.

Lược qua các loại manh mối một lần, Lý Nhất Hàn đưa ra kết luận.

Thích Nguyên cố tình muốn chọc hắn nổi giận.

Vì sao muốn cố ý chọc hắn giận?

Nếu bình thường thì không lý do gì cần phải chọc hắn giận, nhưng không bình thường.............

Ánh mắt Lý Nhất Hàn nháy mắt lạnh xuống, Trì Chiếu thấy được vẻ mặt hắn biến hóa, lại càng cảm thấy không đúng lắm. Bộ dạng Lý Nhất Hàn không giống bị cậu vô cớ gây rối chọc nóng nảy, tự dưng có cảm giác chuyện mình vẫn luôn lo lắng sẽ xảy ra.

Nhìn vào mắt Trì Chiếu, Lý Nhất Hàn thấy được  bộ dáng mình lúc này, hắn lặng yên thay đổi  khí thế trên người, lại trở nên ôn hòa, chỉ là bàn đang đặt trên đỉnh đầu Thích Nguyên di xuống đè sau cổ cậu.

Đây là động tác có tính uy hiếp, cổ liền với hầu kết, chỗ có mạch máu, nếu người khác bị đối xử như vậy, lông tơ lập tức sẽ dựng ngược lên, đây là phản ứng bản năng trước nguy hiểm.

Nhưng Trì Chiếu lại không hề có nửa điểm biến hóa, cậu còn hoang mang nhìn Lý Nhất Hàn, không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

—— Không, cho, phép, chạy.

Lý Nhất Hàn cảm thấy dường như mình đã tìm được lý do Thích Nguyên làm ra những hành vi khác thường, đại khái sự mới mẻ đã hết, cho nên cậu muốn bỏ dở đoạn quan hệ này. Nhưng tính tình Thích Nguyên không phải loại sẽ dứt khoát nói lời cự tuyệt, cậu không nói nên lời hai chữ chia tay, vì thế đường cong cứu quốc, muốn dùng cách không ngừng chọc hắn tức giận làm hao hết sự kiên nhẫn của hắn, để hắn chính miệng nói ra hai chữ này.

—— Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đáy lòng Lý Nhất Hàn ngập đầy băng lạnh, chỉ cần tưởng tượng Thích Nguyên rời xa  mình, hắn đã hận không thể nhốt người trong tay vào lòng ngực, khiến cậu không thể động đậy, chỉ có thể ở lại bên cạnh mình. Nhưng nhốt cậu như vậy thì cậu chỉ là một tù nhân, không phải là đứa nhóc hắn yêu thương, cho nên hắn không thể làm như vậy.

Mặc kệ đáy lòng có bao nhiêu ý tưởng điên cuồng tàn sát bừa bãi, hắn đều không để ý tới, lần thứ hai ôn nhu cười cười, hỏi: “Muốn đi không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.