Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 93: Đời này thế là đủ (Hết TG6)



Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: June

***

Mục Tinh Thần liên tục xác nhận cậu không lưu luyến sinh hoạt bên ngoài, Trần Uyên liền dẫn cậu trở về tông môn, lúc trở về cũng không gây bất kì sự chú ý nào.

Vừa về tới tông môn, Trần Uyên bắt đầu làm theo phương pháp cải tạo thức hải được ghi chép trong cổ tịch. Thức hải là gốc rễ của một tu sĩ, muốn tiến hành cải tạo tất nhiên phải cực kỳ cẩn thận, vì thế Mục Tinh Thần ngoan ngoãn chủ động đưa ra yêu cầu chia phòng ngủ, tránh cho mình kìm nén không được ảnh hưởng đến hắn.

Cải tạo thức hải là quá trình nguy hiểm dài đằng đẵng, trong lúc đó Trần Uyên gặp phải vài lần nguy hiểm, nhưng vì có rất nhiều dược lực của Mục Tinh Thần hóa thành chất lỏng, chỉ cần thấy hơi nguy hiểm liền uống một ngụm, luôn có thể gặp dữ hóa lành.

Có điều mỗi khi dược lực kinh khủng vào trong cơ thể, vách ngăn đột phá cảnh giới kia càng ngày càng lỏng, thậm chí loáng thoáng có kiếp vân tụ lại phía trên.

Nháy mắt kiếp vân xuất hiện, toàn bộ người trong tông môn đều căng thẳng hưng phấn theo, căng thẳng vì sợ Trần Uyên không thể nào đột phá thành công, còn hưng phấn là điều dĩ nhiên, dù sao đại lục này đã yên lặng quá nhiều năm, rất lâu rồi không có người nghênh đón thiên kiếp phi thăng.

Tin Trần Uyên sắp độ kiếp phi thăng nhanh chóng truyền ra ngoài tông môn, lấy tốc độ cực nhanh truyền khắp tu chân giới, đồng thời trong mấy ngày ngắn ngủi có vô số tu sĩ chạy đến tông môn chờ đợi, muốn tận mắt nhìn Trần Uyên độ kiếp.

Trần Uyên ở trung tâm bàn luận hoàn toàn không biết gì về biến hóa và bàn tán ở bên ngoài. Trải qua rất nhiều ngày cải tạo, bên trong thức hải xuất hiện một không gian, toàn bộ linh lực dư thừa đều được đặt vào trong không gian, hoàn hảo hóa giải quẫn cảnh trước mắt.

"Xong rồi sao?"

"Ừm."

Mục Tinh Thần an tâm vội vàng chen vào trong ngực Trần Uyên, tủi thân ngẩng đầu cọ cọ cổ hắn: "Quá tốt rồi."

Trần Uyên ôm Mục Tinh Thần điều chỉnh tư thế để cậu có thể nằm trong ngực mình thoải mái hơn, ánh mắt mềm mại đảo qua quả cây đã biến thành màu hồng, xoa nắn ngón tay Mục Tinh Thần: "Lễ kết...."

Không đợi Trần Uyên nói hết lời, Mục Tinh Thần liền lắc đầu: "Không làm." Nghĩ đến hiện tại có lẽ có rất nhiều người đang đoán đạo lữ của Trần Uyên là ai, cậu không nhịn được vui vẻ: "Để bọn họ đoán đi."

"Ừ, có cần ra ngoài chút không?"

Mục Tinh Thần ngồi dậy khỏi ngực Trần Uyên, hai tay khoác lên bả vai hắn, đôi mắt tỏa sáng nhìn sư tôn đã lâu lắm rồi không được thân mật: "Những chuyện đó không quan trọng, hiện tại có chuyện quan trọng hơn chờ chúng ta làm đấy."

Lời còn chưa nói hết đã không chờ kịp đẩy Trần Uyên ngã nhào xuống nệm, hai cánh tay vội vã tiến vào trong quần áo, sờ cơ bụng nhớ nhung đã lâu, vừa tủi thân vừa hơi hưng phấn: "Rất nhớ người!"

Trần Uyên vịn eo Mục Tinh Thần mặc cậu giở trò, tay rảnh rỗi chuyển đến sau gáy Mục Tinh Thần, nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt mềm ở đó: "Vi phu cũng nhớ ngươi."

Môi vốn đã dán gần nhau cuối cùng cũng đụng chạm, nụ hôn sau khi cấm dục làm cả hai người đều không kìm nén được tiếng rên rỉ, hai đầu lưỡi không chờ nổi quấn quýt lấy nhau.

Tiếng nước chậc chậc dính dớp nhanh chóng bị tiếng hừ hừ mềm mại che giấu, hôn chưa đến nửa phút đã chân thành gặp nhau. (ý là cúc cu chào hỏi rồi)

"Ưm ưm..." Mục Tinh Thần chật vật né tránh đầu lưỡi của Trần Uyên, có được khoảng trống ngắn ngủi để nói: "Vào, trực tiếp vào đi... Ưm..."

Trần Uyên cũng không có quá nhiều tâm tư làm dạo đầu, sau khi chạm vào đồ đệ ngoan, hắn phát hiện mình quá nhớ bảo bối ngoan. Bàn tay nắm chặt dương vật cương cứng vội vàng chống vào miệng huyệt đã chảy không ít nước, eo đột ngột dùng sức, cặc phụt một tiếng địt vào nửa cây.

"A..."

Mục Tinh Thần được ôm nằm trên thảm như một con cá thiếu nước, dùng sức liếm láp nước bọt trong miệng Trần Uyên, quấy đầu lưỡi của mình đến run rẩy cũng không muốn buông ra.

Muốn sư tôn, muốn vĩnh viễn ở cùng nhau.

Trạng thái của Trần Uyên cũng không tốt hơn Mục Tinh Thần là bao, một tay hắn ôm eo Mục Tinh Thần, một tay nắm thật chặt cái chân kẹp bên eo mình, dùng tốc độ vừa nhanh vừa ác địt động thịt không ngừng chảy nước kia, lúc sướng đến cực hạn, ngay cả tinh hoàn cũng bị nhét vào một chút.

m thanh bạch bạch kịch liệt kéo dài rất lâu, cuối cùng cả người Mục Tinh Thần xụi lơ trong ngực Trần Uyên, toàn thân trên dưới không còn vùng da nào lành lặn, bên trên hiện đầy đủ loại dấu hôn và dấu răng nhàn nhạt.

Rất khó tưởng tượng những vết tích này là do Trần Uyên làm ra.

So với cơ thể tàn tạ của Mục Tinh Thần, trên người Trần Uyên không hề để lại mảy may vết tích nào, dù lúc Mục Tinh Thần cao trào cắn hắn rất mạnh cũng không thể lưu lại chứng cứ hoan ái.

Mục Tinh Thần mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay, cậu cắn hầu kết Trần Uyên, đầu lưỡi như có như không liếm láp, mơ hồ không rõ phàn nàn: "Sư tôn sao người như yêu tinh thế này, con cảm giác sắp bị người hút khô rồi đó!"

Nghe vậy, Trần Uyên có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ rút ngón tay đang bôi thuốc bên trong Mục Tinh Thần ra: "Nhục thể của ngươi quá yếu."

Mục Tinh Thần hừ hừ dùng mông cọ bàn tay Trần Uyên, mặc dù cậu quá mệt nhưng cơ thể lại hứng theo bản năng: "Dừng lại thôi."

Trần Uyên ừm nhẹ, bàn tay xoa eo và mông Mục Tinh Thần, giúp cậu làm dịu mệt nhọc. Quả thật hắn cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng khoảng thời gian trước đã đốc thúc bảo bối ngoan rèn luyện nhục thân, nhưng cơ thể này vẫn cực kỳ dễ để lại dấu vết.

Ánh mắt dừng lại mấy giây trên mông eo tràn đầy dấu tay của mình, hầu kết Trần Uyên nhấp nhô dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng nói bên tai Mục Tinh Thần choáng váng buồn ngủ: "Bảo bảo, ngươi đẹp quá."

Cả người toàn là khí tức và vết tích hắn để lại, trông thật là đẹp.

Mục Tinh Thần há mồm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ mãnh liệt, ngậm hầu kết Trần Uyên ngủ thiếp đi.

Trần Uyên nhanh chóng ôm Mục Tinh Thần ngủ say trở mình, để người nằm sấp ngủ trong ngực mình, hai bàn tay to dùng sức làm người thoải mái xoa vòng eo bủn rủn của Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần ngủ bao lâu, Trần Uyên liền duy trì tư thế ôm cậu xoa nhẹ eo cho cậu bấy lâu, chờ cậu tỉnh liền bắt đầu nén linh lực đút cho bé con trong quả cây, bé con đã sinh ra một chút ý thức, có thể ăn một ít linh lực.

Mục Tinh Thần vẫn nằm trong ngực Trần Uyên như cũ không nhịn được giơ tay sờ quả cây, hơi nghi ngờ hỏi: "Bây giờ nó còn chưa có ý thức hoàn chỉnh, sao có thể ăn linh lực rồi? Trước kia lúc người cho con ăn linh lực, con ăn rất lâu mới hết có chút xíu, còn suýt thì bể bụng nữa."

Trần Uyên nhớ lại dáng vẻ gặp nhau ban đầu, ý cười trong mắt rất sâu: "Có lẽ do nó không phải Hàn Sương Tuyết Liên thuần chủng, nên không giống với ngươi."

"Đúng ha! Còn có huyết mạch của người nữa!" Mục Tinh Thần vui vẻ tiếp nhận giải thích này, nghĩ một chút rồi nói: "Mau lớn lên đi..."

Có lẽ vì Mục Tinh Thần nói có tác dụng, hơn một tháng sau vào một đêm nào đó, trái cây đã chuyển từ màu hồng sang trắng cuối cùng cũng có được ý thức hoàn chỉnh, có thể i i a a phát ra chút âm tiết.

Trong viện, Mục Tinh Thần căng thẳng ngồi xổm trên đất, mảnh đất này đã được Trần Uyên cải tạo từ trước, rất thích hợp cho Hàn Sương Tuyết Liên cắm rễ, mà giờ khắc này vì bé con trong quả có được ý thức hoàn chỉnh, bọn họ có thể trồng bé con xuống đất rồi.

"Lấy cục cưng xuống thật sự sẽ không sao chứ?"

Trần Uyên trấn an sờ tóc Mục Tinh Thần: "Không sao, hiện tại nó cần tiếp tục sinh trưởng trong đất."

"Vậy, vậy lấy xuống đi!"

Quá trình gỡ quả cây xuống rất đơn giản, Trần Uyên chỉ cần đưa tay đụng đụng quả, trái cây đã không chờ nổi rơi vào lòng bàn tay hắn, biết bên trong quả cây là con của họ, Trần Uyên khó tránh khỏi hơi khẩn trương.

Sau khi quả cây tróc khỏi mầm cây trên đầu Mục Tinh Thần thì lớp vỏ lập tức khô kéo tách ra, lộ ra bông hoa nhỏ trắng noãn bên trong.

"Ê a... Ê a!"

m thanh của bé con thông qua huyết mạch truyền tới Mục Tinh Thần và Trần Uyên.

Khi thấy bé con quả thật là bông hoa nhỏ y như lúc mình tưởng tượng, Mục Tinh Thần không nhịn được duỗi ngón tay chọc chọc hoa nhỏ, nghe âm thanh non nớt y y nha nha, nhỏ giọng nói: "Quả thật là hoa nhỏ này, là trai hay gái vậy?"

"Là bé trai."

Trần Uyên cẩn thận trồng hoa nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay vào trong đất, cảm nhận cảm xúc hưng phấn nhóc con truyền đến, ý cười trong mắt càng sâu: "Nó rất vui vẻ."

Mục Tinh Thần lại chọc bé cưng, tựa lên bờ vai Trần Uyên, nhỏ giọng thì thầm: "Cỡ này thì bao lâu mới có thể hóa hình, đến lúc hóa hình không chừng đã mấy trăm tuổi, vậy chẳng phải chúng ta không có cơ hội ôm nó một cái sao?"

Trần Uyên không nói tiếp, hắn loáng thoáng có dự cảm, có lẽ không bao lâu nhóc con này sẽ có thể hóa hình.

Dự cảm này rất nhanh được chứng minh.

Sau khi hoa nhỏ được trồng vào đất, tốc độ sinh trưởng của nó cực nhanh, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi liền từ nụ hoa lớn thành một bông Hàn Sương Tuyết Liên trắng nõn xinh xắn, lại dùng không tới năm ngày để hóa hình thành công.

Trần Uyên là người đầu tiên phát hiện nhóc con hóa hình, vội ôm Mục Tinh Thần đang ngủ mơ mơ màng màng đi ra sân, nhìn thấy cảnh một nhóc con phấn điêu ngọc mài tinh xảo xinh đẹp đang bò loạn trên đất.

Nháy mắt đối mặt với nhóc con, Trần Uyên cảm thấy tim như tan ra, ôm Mục Tinh Thần nhanh chóng tiến lên, dịu dàng thả bé con ê a vào trong lòng Mục Tinh Thần, ôm một lớn một nhỏ đứng dưới ánh trăng, ý cười đầy mặt.

Mục Tinh Thần bị bàn tay nhỏ béo múp của nhóc con vỗ tỉnh, cậu nhìn bé con đang nằm sấp trong ngực chính mình, đôi mắt trợn tròn.

"Ê a ~"

"Nụ Nụ?!"

Nụ Nụ là nhũ danh của nhóc con, ban đầu Mục Tinh Thần định lấy cho nhóc cái tên Nụ Hoa, ai bảo nhóc sinh ra là dáng vẻ nụ hoa nhỏ. Cuối cùng vì Trần Uyên không đồng ý, chỉ có thể lùi lại lấy nhũ danh là Nụ Nụ.

"Ừm, vừa mới hóa hình." Trần Uyên ôm một lớn một nhỏ thuấn di đến bên ngoài bể tắm, thả Mục Tinh Thần đang ôm con ra: "Dơ quá."

Nụ Nụ bé nhỏ cả người mềm nhũn béo múp míp, Mục Tinh Thần ôm cảm giác cực kỳ thoải mái, không nhịn được cắn mấy miếng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo béo múp kia, cười ngây ngô: "Con xinh đẹp quá ~"

Giữa lông mày Trần Uyên cũng đầy ý cười: "Giống ngươi."

"Cũng giống người nữa mà!" Mục Tinh Thần nhét Tiểu Nụ Nụ vào trong lòng Trần Uyên, động tác nhanh chóng cởi quần áo nhảy vào bể tắm, vội vàng vươn tay với Trần Uyên: "Đưa bé cho con."

Trần Uyên nhéo nhéo tay nhỏ béo múp của bé con, ngồi xổm xuống đưa nhóc cho Mục Tinh Thần, ngồi bên bờ dịu dàng nhìn một lớn một nhỏ vui sướng trong ao.

Đời này thế là đủ.

------------------------------------

June: Up full arc này để ăn mừng ngày lễ, tiện kỷ niệm 1 mét viu nha. Cám ơn 1 triệu con quỷ, cám ơn em Cá đã edit hết mình, gia đìn iu em :*

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.