Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 97: 97




Tư Huyền đã ngồi ở quán cà phê hai mươi phút, nếu không phải mẹ cô là quý bà Tào cứ cách vài phút gửi wechat cảnh cáo cô, lòng bàn chân cô đã sớm bôi dầu chạy đi mất rồi.
Năm nay Tư Huyền học năm thứ thư đại học, còn hai tháng nữa là tốt nghiệp.
Tháng trước cô tìm được một công ty nhỏ làm ở bộ phận kế hoạch, thu nhập mỗi tháng miễn cưỡng được mấy chục nghìn —— tiền lương ba nghìn cộng thêm mấy chục nghìn do gia đình chi viện.
Khuyết điểm duy nhất sống ở nhà chính là thời gian không làm việc phải để cho quý bà Tào sắp đặt, ví dụ như đi xem mắt con trai của đồng nghiệp bà, hoặc là đi xem mắt cháu trai của bà bạn cùng nhảy múa của bà, còn có ngày hôm nay xem mắt con trai lớn của đối tác của ba cô.
Theo lời của quý bà Tào, cậu Giang này có điều kiện tốt không ai sánh bằng, có thể thích cô thì đó là phúc phận mà nhà họ Tư bọn họ tu luyện từ kiếp trước.
Nghe nói ba của cậu Giang kia ở thành phố M thu thập phái nữ đã đến tuổi của những gia đình có uy tính danh dự trong các ngành nghề, long trọng như là tuyển phi cho thái tử.

Chỉ cần diện mạo gia thế không có trở ngại thì nhà họ Giang sẽ tìm người tính toán bát tự.
Mà Tư Huyền trùng hợp là người xứng bát tự với cậu Giang nhất trong mấy năm gần đây.
Dùng lời của thầy tướng số để nói cô và cậu Giang hẳn là duyên đế hậu thời cổ đại… cũng chẳng biết ông thầy kia có biết hồi xưa lên làm hoàng hậu thì không có mấy người ân ái với hoàng đế.
Tư Huyền uống hết một tách cà phê, cô thật sự không ngồi yên được nữa.
Tư Huyền: [Mẹ kính yêu của con, anh ta đã muộn 26 phút, con có thể về nhà chưa, con còn phải tăng ca.]
Mẹ kính yêu: [Không được.]
Mẹ kính yêu: [Con đã chờ lâu rồi, con phải gặp mặt cậu ta một lần.]
Mẹ kính yêu: [Mẹ nói với con này, điều kiện của cậu ta thật sự đặc biệt đặc biệt tốt, trước đây ba con có gặp cậu ta một lần, nói rằng cậu ta điển trai lịch thiệp.]
Tư Huyền: [???]
Tư Huyền: [Anh mắt của ba mà mẹ cũng tin à? Ba còn nói con husky ở nhà hàng xóm đặc biệt đáng yêu đó…]
Mẹ kính yêu: [Ánh mắt ba con không tốt thì làm sao thích mẹ hả?]

Mẹ kính yêu: [Đừng mãi xem di động, con để ý thái độ đi, nói chuyện làm việc để ý một chút.]
Tư Huyền: [Vâng mẹ kính yêu.]
Tư Huyền thở dài, cô ném di động sang một bên.

Cô dụi đôi mắt khô khốc, hôm nay ra ngoài vội quá quên đeo kính sát tròng, nhìn cái gì cũng không rõ, đặc biệt khó chịu.
Bốn rưỡi chiều, đi kèm với tiếng chào đón ân cần của nhân viên phục vụ, Tư Huyền nhìn thấy một vật thể hình người mặc đồ đen ở cửa đang đi về phía mình.
“Chào cô Tư, tôi là Giang Sinh Hành.”
Tư Huyền nhìn chằm chằm tay anh hai giây, sau đó cô đứng dậy bắt tay, nửa giây sau liền rút tay ra ngồi lại.
“Anh Giang, anh đến muộn 29 phút…ừm, 30 phút.” Tư Huyền lạnh nhạt nói.
Cô nhìn chăm chú quan sát, anh Giang đối diện này…hình như ngoại hình không tệ lắm?
Cái bàn giữa hai người rộng chừng hơn một mét, hơn nữa sau khi anh ngồi xuống đúng lúc mặt trời chiếu rọi, Tư Huyền không nhìn thấy rõ ràng, quả thật ngoại hình có chút điển trai chỉ là râu hơi dài.
Cơ mà nhìn anh mặc bộ âu phục cứng nhắc kia…
Quên đi, chỉ là một người đi lướt qua thôi.
Giang Sinh Hành xác nhận thời gian rồi ngẩng đầu nói: “Chúng ta hẹn nhau bốn rưỡi, tôi hẳn là không có muộn.”
“Bốn rưỡi? Chúng ta rõ ràng hẹn vào bốn giờ!” Tư Huyền cầm lên điện thoại, để màn hình sát đôi mắt.
Cô lật xem bản ghi chép trò chuyện với quý bà Tào, tìm được một wechat dài đến bốn mươi hai giây.
“Chiều ngày mai bốn giờ rưỡi, con nhất định đừng tới muộn, cậu Giang này…” Tư Huyền luống cuống tay chân bấm tạm dừng tin thoại.
“Thật sự là bốn rưỡi?” Tư Huyền ngơ ngác ngồi trên ghế suy nghĩ hồi lâu, nhưng cô nhớ rõ có chuyện gì bắt đầu vào bốn giờ chiều thứ bảy.
Trong chốc lát, đầu óc Tư Huyền kêu vù vù… Chiều nay công ty bốn giờ họp, bản kế hoạch được chọn có thể trực tiếp chuyển sang chính thức.


Cô hít một hơi lạnh, run rẩy mở ra nhóm chat công việc bị cô chặn lại…
Lòng bàn tay Tư Huyền toát ra mồ hôi lạnh, cô gọi điện thoại cho chị Lưu, bên kia vang lên một tiếng liền nối máy.
“A lô, chị Lưu…”
“Cô đi đâu thế?”
“Tôi…xem mắt.”
Đầu dây bên kia cười nhạo một tiếng: “Xem mắt? Được, cô xem mắt tử tế đi, tranh thủ câu được một con rùa vàng, cô đừng nghĩ tới chuyện chuyển chính thức nữa, dọn dẹp đồ đạc rời khỏi đi.”
Tư Huyền đờ đẫn cúp máy, than thở: “Đi thì đi, tôi thèm một tháng ba nghìn của chị sao?” Cô đặt di động sang một bên, thở dài một hơi, “Ngại quá anh Giang, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
“Công ty…cũ của cô cuối tuần còn tăng ca?” Giang Sinh Hành bưng lên tách cà phê đưa tới bên miệng, ngửi một hơi liền bỏ xuống, anh cười nói, “Từ chức cũng tốt lắm.”
Anh thấy Tư Huyền đang cầm một đĩa bánh ngọt bơ ăn rất vui vẻ, anh không khỏi bật cười.
Giang Sinh Hành nghĩ về báo cáo vào mấy hôm trước, năm nay giá trị thị trường của công ty nhà họ Tư hình như tăng không ít, nhưng thiên kim nhà họ Tư ngược lại không câu nệ tiểu tiết, ăn uống lại càng khó mà nói hết…
Tư Huyền nuốt cả miếng bánh ngọt vào miệng, miệng cô nhồm nhoàm cất tiếng: “Cậu ấm các anh đương nhiên chướng mắt một công việc 996*.”
(*) làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần.
“Cậu ấm?” Giang Sinh Hành lặp lại một câu, đã bao lâu rồi anh chưa được nghe người khác dùng cậu ấm để hình dung mình?
“Tôi nói rõ nhé, anh Giang.

Buổi xem mắt hôm nay tôi không phải tự nguyện đi, tôi cũng không tán thành phương thức thông qua xem mắt mà nhanh chóng quyết định hôn ước, tôi còn trẻ, cũng muốn tìm nửa còn lại xấp xỉ tuổi, tự do yêu đương rồi kết hôn.

Cho nên có lẽ chúng ta không thích hợp.”

Giang Sinh Hành im lặng một hồi lâu, nhất thời không nói gì: “Ừm…”
“Anh cũng bận rộn, nếu không còn gì thì tan thôi? Anh nhớ nói với bên ngoài anh không thích tôi, tôi trở về cũng nói vậy.”
Giang Sinh Hành gật đầu, Tư Huyền cầm túi xách đứng dậy.

Lúc đi ngang qua anh cô vô tình nhìn lướt qua, người đàn ông này nhìn gần hình như cũng không tệ lắm.
Không, nhất định là cô không đeo mắt kính nên thấy ai cũng mang sắc đẹp cấp mười.
Tư Huyền đi tới cửa quán cà phê thì dừng bước.

Là một người cực kỳ mê sắc đẹp, cô rất không có tiền đồ quay trở lại.
“Thêm wechat nhé? Bằng không trở về không dễ báo cáo.”
Tư Huyền nhân cơ hội nhìn anh, ở góc xéo phía sau chỉ có thể nhìn thấy tóc mai và một phần khuôn mặt nghiêng, cô sải một bước nhỏ về phía trước, sau đó định vòng tới phía trước…
“Xong rồi, cô Tư đi thong thả.”
Còn chưa kịp vòng tới phía trước thì di động đã bị người ta đẩy trở về.
Tư Huyền ngượng ngùng thu lại di động: “Vậy tôi đi trước…”
Cô vừa ra cửa quán cà phê liền gấp gáp mở ra vòng bạn bè của Giang Sinh Hành, định tìm một tấm ảnh tự chụp cẩn thận nghiên cứu.

Nhưng vòng bạn bè của anh sạch sẽ, ngoại trừ vài đường link về việc giữ gìn sức khỏe này kia thì không có gì cả.
Ánh mắt cô lại chuyển sang hình đại diện của Giang Tư Hành —— là đóa hoa màu hồng.
Tư Huyền bị vẻ đẹp của đóa hoa kia làm cho hít một hơi lạnh, cô luống cuống rời khỏi wechat.

Giang Sinh Hành nhìn Tư Huyền rời khỏi, lúc này anh mới thong thả đi tới trước quầy thanh toán của quán cà phê.

“Thưa anh bàn 25 đã thanh toán rồi.”
Giang Sinh Hành sửng sốt: “Cảm ơn.”
Anh từ từ ra cửa, trợ lý đúng lúc chạy xe tới cửa.
“Giang tổng.” Hồ Tự Khôn trợ lý của Giang Sinh Hành là bạn học của anh, từ trước đến nay anh ta nói chuyện đều không khách khí, “Đối tượng xem mắt trời sinh một cặp của cậu thế nào?”
Giang Sinh Hành sờ râu mấy ngày chưa cạo: “Chắc là không thích tôi.”
Hồ Tự Khôn quay đầu nhìn anh: “Không lưu sai wechat chứ?”
“Không có.”
Tài khoản kia là của bà nội Hồ Tự Khôn, nhất thời bị anh ta mượn cho Giang Sinh Hành cứu nguy.
“Cơ mà dù cậu không cạo râu thì cũng chẳng khó coi mà, kết hợp với giá trị con người của cậu… Đối phương thế mà không thích cậu ư?”
“Có lẽ cô ấy không đeo mắt kính.” Dựa theo quan sát của Giang Sinh Hành, ban nãy Tư Huyền luôn híp mắt lại.
“Phải…đeo mắt kính thì làm sao có thể chướng mắt trai độc thân đẹp trai giàu có như cậu đây.”
Theo lý thuyết tiếng tăm của Giang Sinh Hành lan rộng trong giới kinh doanh của thành phố M, kèm thêm diện mạo kia của anh, đối tượng xem mắt nào có thể dễ dàng buông tha anh chứ? Càng đừng nói tới người có bát tự cực kỳ xứng đôi qua miệng chủ tịch Giang, nếu giờ là thời cổ đại thì đã trực tiếp hứa hôn rồi.
Nhưng anh thế mà có thể bị người ta ghét bỏ? Thật là chuyện mới mẻ gì cũng có.
Hồ Tự Khôn đột nhiên cảm thấy mình theo đuổi người khác thất bại cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.
Giang Sinh Hành im lặng vài giây, anh nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu: “Cô ấy còn nói muốn tìm nửa còn lại xấp xỉ tuổi…”
Hồ Tự Khôn không nhịn được cười ra tiếng: “Cậu xác định ba cậu tìm công chúa nhà giàu cho cậu chứ? Lẽ nào công chúa nhà giàu tìm kẻ lừa gạt thay thế đi xem mắt? Thú vị đấy, cô gái kia trông thế nào?”
“Cũng không tệ lắm? Tôi cũng không mang mắt kính.” Giang Sinh Hành chỉ nhớ một mình cô ăn hai miếng bánh ngọt, có điều cũng có lẽ là người ta chờ anh lâu rồi nên đói bụng, cái này cũng hiểu được.
“Tuần tới chủ tịch Giang mừng thọ, nghe nói mời nhiều người lắm, cậu cẩn thận một chút, đừng đến lúc đó làm trước báo sau với cậu.”
Giang Sinh Hành từ tốn hỏi han: “Làm trước báo sau?”
“Trực tiếp cầm microphone tuyên bố tin cưới xin giữa cậu và cái cô trời sinh một cặp kia, nửa tiếng sau có thể ồn ào tới weibo, ngày hôm sau có thể đăng báo, tối hôm sau có thể lên tin nóng địa phương, tới lúc đó cậu hết đường chạy.”
“Không đâu.” Giang Sinh Hành cầm miếng vải lau kính chùi vân tay trên mặt đồng hồ, “Cô ấy sẽ không đồng ý.”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.