Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 4



Khi mới liên kết với Lộc Duy, nó chưa phát hiện ra vấn đề. Bởi vì lúc đó hệ thống chỉ tìm một chỗ để dừng lại, nhưng khi nó bắt đầu hành động, vùng não của cô cũng bắt đầu hoạt động, hỗn loạn và điên cuồng chống lại kẻ xâm nhập này, giống như đang tranh giành chủ quyền.

Trò chơi ác mộng có thể làm mọi thứ, nhưng đây chỉ là một trong vô số thực thể của nó. Nếu nó bị ảnh hưởng, hệ thống của những người khác cũng sẽ gặp vấn đề.

Sau khi kẹt một lúc, hệ thống quả quyết chọn từ bỏ: "Khả năng thức tỉnh thất bại. Phần thưởng nhiệm vụ, răng nanh của nhân viên giao hàng."

Có vẻ như chỉ cần không đụng vào vùng não của Lộc Duy, không cung cấp cơ hội thức tỉnh kỹ năng, não cô sẽ xử lý mọi thứ một cách lạnh lùng.

Hệ thống thấy phần thưởng nhiệm vụ được phát thành công vào phòng của Lộc Duy mới thở phào nhẹ nhõm (dù nó không có mồ hôi, nhưng không ảnh hưởng đến việc nó có cảm giác như vậy).

Rốt cuộc tình huống của cô ấy là gì thế này!

Nhưng bất kể là tình huống gì, người chịu thiệt bây giờ chính là Lộc Duy.

Ai cũng biết rằng phần thưởng năng lực mới là phần thưởng tốt nhất của trò chơi ác mộng, Lộc Duy không thể nhận được phần thưởng năng lực, cô không chịu thiệt thì ai chịu thiệt?

Lộc Duy không cảm nhận được gì về cơn bão trong não bộ, cô chỉ cảm thấy mình hơi choáng váng, đúng lúc cúi xuống thì nhìn thấy chiếc răng nanh trên sàn nhà.

Ủa? Có phải anh giao hàng đó làm rơi răng ở đây rồi không?

Lộc Duy nhặt chiếc răng nanh lên. Là phần thưởng đạo cụ, chiếc răng này khác với cái ban đầu cô bẻ ra, vừa cầm lên thì bên cạnh nó hiện ra một dòng chữ:

【Răng Nanh Của Nhân Viên Giao Hàng】: Dù không phải là vũ khí thuận tay nhưng lại có sức sát thương đặc biệt với những điều bất thường. Chất lượng: Tinh xảo.

Lộc Duy đã nhìn thấy dòng chữ đó nhưng lại bỏ qua như mọi khi.

Cô cầm lấy chiếc răng và lao ra ngoài, muốn trả lại cho anh giao hàng. Đáng tiếc có lẽ anh ta thật sự đang vội, nháy mắt đã không thấy đâu.

Lộc Duy đành bỏ cuộc.

Nghĩ kỹ lại, chiếc răng sâu rụng xuống như vậy chắc là không dùng được nữa, có lẽ chính anh ta tự vứt đi, hy vọng lần sau anh ta có thể gắn một chiếc răng tốt hơn.

Thứ mà chủ nhân của nó không cần, sao Lộc Duy có thể giữ lại?

Cô tiện tay ném chiếc răng vào thùng rác, sau đó dọn dẹp rác từ đồ ăn giao đến và mang xuống điểm tái chế dưới lầu.

Hệ thống: …

Ngay cả những người chơi mạnh mẽ, không thiếu đạo cụ cũng chưa từng thấy ai lãng phí như Lộc Duy!

Ở một bên khác, đội chính thức theo dõi dị thường đó cuối cùng cũng có tiến triển đột phá.

"Thông tin nhận dạng của anh ta khớp với nền tảng giao hàng, cho thấy anh ta vẫn đang giao hàng!"

Sau khi phát hiện nhân viên giao hàng đó đã trở thành dị thường, họ cố gắng sử dụng các biện pháp siêu nhiên để truy tìm nhưng lại bỏ qua thân phận ban đầu của anh ta.

Điều này không thể xem là sơ suất công việc, vì sau khi trở thành điều dị thường, tính cách, nhận thức và mọi thứ khác không còn liên quan gì đến con người ban đầu. Truy tìm theo thân phận ban đầu thường dẫn đến sai lầm.

Ai mà ngờ được anh giao hàng này lại tận tụy như vậy!

Họ chỉ thuận tiện tiến hành xác nhận thân phận, không ngờ lại xác nhận được một manh mối quan trọng.

"Mau lên! Gã này rất có thể nhắm vào khách hàng làm mục tiêu!"

Anh ta không chỉ ẩn mình rất giỏi mà năng lực chủ yếu như đều đặt vào tốc độ.

Chỉ trong thời gian ngắn, anh ta đã hoàn thành hai đơn hàng. Nếu kéo dài thêm sẽ có nhiều nạn nhân xuất hiện hơn.

"Chúng ta chia ra hành động. Nhóm B đi tìm hai người đã nhận được đơn hàng, nhóm A đi cùng tôi chặn anh ta!" Nhà thôi miên nhanh chóng ra lệnh.

Có thể chặn trước, ưu thế về tốc độ của anh giao hàng sẽ không còn nữa.

Họ thành công bắt được một kẻ dị thường với đôi mắt đầy nước mắt.

Nhìn thấy họ, anh ta như thấy được hy vọng: "Hu hu, tôi thật sự không muốn giao hàng nữa!"

Đội chính thức:?

Đây chẳng phải là do chính anh ta chọn sao?

Lúc này, nhóm B cũng đã báo tin về.

Sau khi biến dị, anh giao hàng đã giao hai đơn.

Một đơn họ đã xác nhận không có dấu hiệu ô nhiễm. Người nhận chỉ nghi ngờ họ có theo dõi mình không, đến cả đơn hàng cũng biết, suýt chút nữa thì báo cảnh sát, sau đó lại nghĩ có thể là do địa chỉ giao hàng bị lộ nên muốn đánh giá xấu...

Khi nghe đến từ "đánh giá xấu", anh giao hàng đột nhiên kích động: "Tuyệt đối, tuyệt đối không thể nhận đánh giá xấu."

Anh ta bị buộc phải "tử tế" giao hàng. Nếu bị đánh giá xấu, chẳng phải chứng tỏ anh ta không hoàn thành tốt công việc sao? Bị trừng phạt vẫn là anh ta!

Nhà thôi miên vội vàng trấn an anh ta: "Yên tâm, chúng tôi sẽ không để họ đánh giá xấu đâu."

Nói qua nói lại, cuối cùng đưa ra chứng nhận "đánh giá tốt" mới có thể an ủi cảm xúc của anh ta.

Họ chưa từng gặp qua trường hợp dị thường nào như thế này.

Thôi được, thực ra họ đã gặp rất nhiều trường hợp dị thường mà chưa từng thấy. So với những người không biết gì về trò chơi ác mộng, họ có thể coi là kỳ cựu. Nhưng trò chơi ác mộng thực sự là gì, giới hạn ở đâu, họ hoàn toàn không biết. Đội trưởng - nhà thôi miên có kinh nghiệm phong phú nhất đội cũng chỉ mới được chọn vào trò chơi chưa đầy nửa tháng.

Điều duy nhất họ chắc chắn là mỗi trường hợp dị thường đều có cái lạ của nó.

Anh giao hàng đã là một dạng kỳ lạ rất “hiền lành” rồi. Nếu mỗi kẻ dị thường đều có thể được thỏa mãn bằng đánh giá tốt thì họ chắc chắn sẽ huy động toàn bộ nhân loại để thỏa mãn chúng.

Tóm lại, một trong số các đơn hàng đó không có vấn đề gì. Trong thoáng chốc, khách hàng còn không kịp nhận ra người giao hàng không phải là con người.

Nhưng đơn hàng của Lộc Duy... Khi họ đến xác nhận sự an toàn của Lộc Duy lại gặp chút rắc rối.

Một thành viên nhóm B bị phát hiện khi đang lục thùng rác ở điểm tái chế.

"Hãy tin tôi, tôi có thể cảm nhận được khí uế! Thùng rác này chắc chắn có vấn đề!"

Ngược lại, anh ta không cảm thấy sự lan rộng của khí uế trong tòa nhà cư dân.

Giao hàng có thể chỉ là một màn che mắt, anh giao hàng đó có thể đang truyền bá nỗi kinh hoàng bằng cách khác!

Vì vậy, bất chấp sự ngăn cản của đồng đội, anh ta bắt đầu lục thùng rác, kết quả là bị bác gái trong tòa nhà đuổi đi: "Làm cái gì thế, làm cái gì thế! Cậu thanh niên này sao lại bừa bãi như vậy!"

Thành viên bị đuổi đi không bận tâm, vui mừng như một đứa trẻ, xòe tay cho đồng đội xem: "Nhìn xem tôi tìm thấy gì này!"

Đạo cụ cấp tinh xảo!

Khí uế mà anh ta cảm nhận được chính là từ nó mà ra.

Dù điều này có nghĩa là thuyết âm mưu của anh ta không đúng, nhưng nhặt được đạo cụ cấp tinh xảo thì quả là không uổng công! Hoặc có thể nói là lãi to!

Đồng đội mắt tròn mắt dẹt: Đùa đấy à?

Đừng hòng lừa anh ta đi lục thùng rác!

Nhưng là đồng đội, họ đều biết rõ nhau có những đạo cụ gì. Dù rất khó tin nhưng điều này thực sự có khả năng là do nhặt được...

"Hay là tôi cũng đi lục rác một chút?" Đồng đội quyết tâm.

Rồi hai người chuyên lục rác không thể vào được nhà của Lộc Duy, bị bảo vệ chặn lại.

Không phải cư dân ở đây lại lục lọi rác cả buổi, còn muốn vào tòa nhà cư dân, đúng là mơ mộng hảo huyền!

Các bác gái đã sớm báo cáo hai kẻ khả nghi này rồi.

Có lẽ cũng nhận ra việc mình làm có chút vô lý, hai người này sợ làm mất mặt tổ chức, không dám tiết lộ thân phận, chỉ có thể cầu cứu đội trưởng.

“Cái trạm rác đó ở đâu?” Nhà thôi miên buột miệng nói, sau đó ho nhẹ một tiếng, che giấu sự lúng túng của mình: “Ý tôi là, các cậu quay về đi, để người khác đi xác nhận an toàn của khách hàng.”

Cốc cốc.

Cửa nhà Lộc Duy lại vang lên tiếng gõ.

Cô thò đầu ra, tò mò nhìn những vị khách không mời mà đến trước mặt: “Các anh là ai?”

“Chào cô, vừa nãy cô có nhận một đơn giao hàng đúng không? Chúng tôi đến để điều tra...”

Lộc Duy bừng tỉnh: “Ồ, các người đến điều tra vụ tai nạn của anh giao hàng đúng không! Anh ấy thật xui xẻo, đâm phải máu me be bét, nếu có thể thì các người phải đòi bồi thường nhiều chút nhé!”

“Nói xem, các người là người của công ty bảo hiểm hay công ty giao hàng? Anh ấy thực sự rất vất vả, rất nỗ lực đấy, người thì bị thương nặng như vậy mà vẫn cố gắng giao hàng cho tôi.”

Nhà thôi miên không thay đổi sắc mặt, dẫn dắt câu chuyện: “Cô đã nhìn thấy hết sao?”

“Thấy hết sao không thấy! Người đầy máu me thế kia mà.” Lộc Duy nói chắc nịch.

Khi nói, cô giấu đi một chút cảm giác tội lỗi. Thực ra nếu anh giao hàng không nắm lấy tay cô, có lẽ cô sẽ không để ý đến tình trạng của anh ta.

Người ta nói tốc độ thành thị khiến con người trở nên lạnh nhạt với nhau. Lộc Duy à Lộc Duy, mày nhất định không được học những thói xấu của thành phố lớn!

Lộc Duy đã tự kiểm điểm bản thân.

Nhà thôi miên tiếp tục hỏi: “Vậy cô có nhận thấy điều gì bất thường không?”

“Bất thường? Chắc là không.” Lộc Duy cố gắng nhớ lại, và thực sự nghĩ ra một chi tiết.

Nhưng nghĩ rằng nói xấu người khác sau lưng không tốt, giọng Lộc Duy nhỏ lại: “Cái đó, anh giao hàng không thích đánh răng lắm, không chỉ hôi miệng mà còn sâu răng, răng lung lay… Đây là điều các anh cần biết sao?”

Chàng trai nhặt được chiếc răng bí mật siết chặt đạo cụ nhặt được: Cô ấy nói, chẳng lẽ là cái này sao?

Nhà thôi miên cũng im lặng: Hơi thở hôi thối mà Lộc Duy nói có thể là mùi đặc trưng của xác chết biến thành dị thường.

Chuyện này có thể giải thích bằng hơi thở hôi, không biết nên nói cô ấy thần kinh thô hay nên khen cô ấy miễn nhiễm với tà ma đây.

"Đúng rồi, cô có phải là người chơi không?"

Lộc Duy ngớ người: "Hả? Tôi không chơi game."

Suy nghĩ của những người này sao giống bệnh nhân tâm thần quá, nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác nhanh như chớp.

Hệ thống:...

Nó gọi cô là người chơi lâu như vậy, hóa ra cô không nghe lọt tai câu nào sao!

Nhà thôi miên nói với vẻ đầy ẩn ý: "Tôi không nói đến trò chơi thông thường."

Lộc Duy trả lời một cách trung thực: "Tôi không chơi bất kỳ trò chơi nào."

Với người keo kiệt như cô, chủ trương là không nạp tiền. Nhưng nhiều trò chơi không thân thiện với người không nạp tiền, cũng không có lợi cho việc duy trì tâm trạng ổn định của Lộc Duy, vì vậy cô không chơi.

Chàng trai phía sau nhà thôi miên đưa tay ra trước mặt cô: "Thế cái này, cô nhận ra không?"

Trong lúc mơ hồ, Lộc Duy có thể ngửi thấy mùi chua thối đặc trưng của trạm rác.

Lộc Duy ngả người ra sau, biểu hiện sự ghét bỏ rõ ràng: "Cái này không phải đã vứt rồi sao?"

Cô nhìn chàng trai đó với ánh mắt không bình thường: Dù là bệnh nhân tâm thần ghét bỏ kẻ biến thái cũng không hay ho gì, nhưng cô vẫn kiên định tin rằng, bệnh nhân tâm thần và kẻ biến thái không phải cùng một loại!

"Thật ra tôi có thể giải thích! Tôi thực sự không phải là kẻ biến thái!" Rời khỏi nhà Lộc Duy, chàng trai vẫn còn bức xúc.

Dù Lộc Duy đã cố gắng che giấu sự ghét bỏ của mình, nhưng đối với nhóm người này, sự thay đổi thái độ của cô vẫn khá rõ ràng: Cô nói nhanh hơn, muốn kết thúc cuộc trò chuyện với những "người khả nghi" này. Khi đóng cửa, cô còn tỏ ra vô cùng vội vàng.

Đồng đội không chút nể nang mà dội thêm một gáo nước lạnh: “Thôi đi, cậu muốn giải thích gì? Lục lọi rác của người khác, nhặt chiếc răng sâu lên… Cậu lén làm thì thôi, còn làm rùm beng cho người ta xem, nhìn xem cậu có chỗ nào bình thường không?”

Nếu lúc đó đã quá muộn để cắt đứt quan hệ, họ đã muốn giả vờ không quen biết anh chàng này rồi.

Anh chàng vẫn muốn biện hộ: “Tôi chỉ muốn xác nhận xem cô ấy có thật sự không biết gì không. Có vẻ cô ấy giống như khách hàng khác thôi.”

Chỉ cần là người chơi của trò chơi ác mộng thì đều biết rõ tầm quan trọng của đạo cụ cấp tinh xảo.

Đạo cụ do trò chơi ác mộng phát ra có năm cấp: Trắng, xuất sắc, tinh xảo, hoàn mỹ, truyền thuyết. Đừng nhìn cấp tinh xảo ở giữa mà coi thường, hai cấp trên nhiều người chỉ nghe danh chứ chưa thấy bao giờ.

Ngay cả đạo cụ cấp trắng và xuất sắc cũng là những thứ bảo mệnh trong các phó bản. Những thứ mà trò chơi ác mộng tạo ra không có gì là đơn giản.

Trong các phó bản, có thứ ghê tởm nào mà người chơi chưa từng nhìn thấy qua? Đều đã rèn luyện được khả năng miễn dịch rồi. So với mạng sống của mình, nguồn gốc của đạo cụ là gì thì ai cũng lười tìm hiểu.

Chỉ có người bình thường không biết gì mới viết rõ sự ghét bỏ lên mặt.

Nhìn tình hình của Lộc Duy, rõ ràng cô biết chiếc răng này, thậm chí rất có thể chính cô là người đã vứt nó.

Điều này có nghĩa là cô thật sự không biết gì.

“Về rồi nói tiếp.” Nhà thôi miên không dễ dàng đồng ý với kết luận này.

Anh giao hàng cũng bị họ đưa về Cục Dị Thường.

Tên đầy đủ của cơ quan này là Trung tâm nghiên cứu và ứng phó sự vụ Dị Thường và trò chơi Ác Mộng, được thành lập sau khi trò chơi ác mộng lọt vào tầm ngắm của chính quyền.

Sau khi bị đưa về, anh giao hàng tạm thời không thể hiện tính công kích, nhưng chẳng bao lâu sau lại trở nên bồn chồn: “Tôi phải đi giao hàng rồi.”

“Ờ, chẳng phải anh nói không muốn giao hàng sao?”

“Đúng! Tôi không muốn làm nữa! Nhưng chết tiệt, tôi phải làm!” Vừa nói, anh giao hàng lại bắt đầu khóc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.