Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 48: Đoàn tàu Hài Hòa (11)



Trước kia, Khương Tiều cũng nhiều lần cùng Văn Trình đến công viên trò chơi.

Bởi vì Văn Trình cảm thấy, những hạng mục kích thích này có lẽ sẽ có thể kích thích đến phản ứng cảm xúc của cô. Kết quả, Văn Trình bởi vì sợ độ cao mà sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, còn Khương Tiều ở bên cạnh đưa nước cho anh.

Sau đó, chứng sợ độ cao của Văn Trình được chữa khỏi, có thể mặt vô biểu tình trải nghiệm giống như cô, nhưng bệnh tình của Khương Tiều vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, bọn họ cũng không đến công viên trò chơi nữa.

Giám sát công viên trò chơi có rất nhiều điểm tương đồng với công viên ở thế giới thực.

Ví dụ như, những hạng mục vui chơi này tương đối giống ở hiện thực, đều mang màu sắc sặc sỡ, thêm chút trẻ con và ánh sáng đến cho thế giới u ám này.

Ví dụ như, công viên này người cũng rất nhiều, xứng đáng là trạm trung chuyển lớn nhất. Bất quá, Khương Tiều chỉ nhìn thấy bọn họ là nhân loại, còn lại đều là sinh vật ô nhiễm nhộn nhịp lui tới.

Sinh vật ô nhiễm ở đây dường như rất tuân thủ quy tắc, không có ý định tấn công con người.

Những hành khách xuống tàu Hà Giải đã vào công viên, về cơ bản đều mua tờ hướng dẫn theo khuyến nghị.

Mọi người nhìn thấy những sinh vật ô nhiễm khác đều mua, người muốn mạng nhỏ sẽ không tiếc tiền vì mấy thứ này. Đương nhiên, tân nhân rỗng túi nhất định sẽ cùng mấy người có quan hệ tốt gom góp lại mua.

Đối với những quỷ nghèo như vậy, nhân viên công tác cũng không ghét bỏ, trái lại nhiệt tình nhắc nhở bọn họ, "Nhất định phải xem kỹ hướng dẫn nha!"

Những người đã chứng kiến sinh vật ô nhiễm hung tàn như thế nào, ngược lại thụ sủng nhược kinh*: Chẳng lẽ sinh vật ô nhiễm ở đây an cư lạc nghiệp, cho nên mới khác biệt?

Nếu bọn họ sẵn sàng chung sống hòa bình với nhân loại, trên thực tế, mọi người cũng có thể cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, chấp nhận diện mạo kỳ quái của họ.

Thế nhưng, chờ mọi người chân chính nhìn thấy bộ mặt thật của các hạng mục vui chơi giải trí, vận may trong lòng liền hoàn toàn bị dập tắt.

Các hành khách đến sớm nhất đều tới khu [Cây búa], cái búa này cao gấp mấy chục lần so với búa trong hiện thực, khi tung lên cao nhất hầu như chỉ nhìn thấy một chấm nhỏ, còn ghi chú "Mang đến cho bạn một trải nghiệm kích thích cực hạn".

Nhưng hành khách thực sự không cần trải nghiệm kích thích gì hết! Không cẩn thận lên chuyến tàu quỷ dị này cũng đã đủ kích thích rồi, kích thích thêm một chút, sợ là chịu không nổi mất.

Nhưng đây là một hạng mục được đề cử bởi hướng dẫn viên, từ một góc độ nào đó, có lẽ nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất?

Mọi người cũng không ngốc, đều biết không thể lập tức đi lên, mà là ở một bên quan sát.

Vòng trước sinh vật ô nhiễm đều êm đẹp đáp xuống đất, giống như hạng mục này chỉ là thoạt nhìn đáng sợ mà thôi, tuy rằng tương đối cực hạn, nhưng đại bộ phận người vẫn có thể vượt qua.

Nhân viên công tác không kiên nhẫn thúc giục, "Các người có lên không? Nếu không thì nhường chỗ cho người khác, đừng làm ảnh hưởng đến trải nghiệm của mọi người."

Sinh vật ô nhiễm xếp hàng phía sau cũng thúc giục bọn họ, "Không lên thì đừng có chắn chỗ."

Một số người vẫn chưa hạ quyết định, nhưng cũng có người cắn răng lên.

Kết quả, là một màn bọn họ nhìn thấy.

Nhóm này có sáu người chơi, nhưng tổng cộng bốn người đã bị quăng ngã thành thịt nát.

Hai người chơi may mắn sống sót vừa đi xuống, chân trực tiếp mềm nhũn: Họ trơ mắt nhìn bạn đồng hành bên cạnh văng ra.

Nhìn đám sinh vật ô nhiễm bỏ lại người chơi khác háo hức chạy qua, cuối cùng bọn họ cũng hiểu, công viên này chỉ là ngoài mặt an tĩnh mà thôi.

Quy tắc làm cho sinh vật ô nhiễm và con người không thể trực tiếp động thủ, nhưng ở hạng mục trò chơi, quy tắc trên mặt đất hoàn toàn không liên quan.

Những sinh vật ô nhiễm kia sẵn sàng nhiệt tình với bọn họ, không phải vì có thể chung sống hòa bình với họ, mà giống như nông dân già nhìn vào đàn lợn béo, mang theo niềm vui sướng xem bọn họ trưởng thành, sau đó suy xét giết kẻ nào đầu tiên.

Lúc trước công viên trò chơi ồn ào, náo nhiệt này còn cho bọn họ ảo giác trở về hiện thực, hiện tại nhìn những cơ sở vui chơi đầy màu sắc cùng đám sinh vật ô nhiễm treo gương mặt tươi cười, cảm giác tương phản kia chỉ làm cho người ta càng thêm sợ hãi.

Có người chơi sụp đổ lui ra khỏi khu xếp hàng, mang theo tiếng nức nở, "Không… không chơi nữa, tôi không chơi nữa... Tôi sẽ về nhà... Vợ của tôi còn ở nhà chờ tôi..."

Cảm xúc sụp đổ này lập tức đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của những người chơi khác, bọn họ ngồi sụp xuống, tiếng khóc nức nở nối tiếp nhau vang lên.

Đôi khi, sụp đổ thực sự chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Chỉ là trong tiếng khóc này, còn xen lẫn một ít tiếng cười đùa của sinh vật ô nhiễm, làm cho tràng diện này không hiểu sao có chút đáng sợ.

Ngay sau đó, một người đột nhiên lên tiếng: "Mọi người đừng khóc, khóc thì giải quyết được gì? Đừng quên, chúng ta cùng tiến vào phó bản với người của Cục Quản lý, bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ chúng ta!"

Người nói chuyện, chính là Chu Thành ở toa số 3 lúc trước, cũng chính là người sau này lựa chọn gia nhập vào đoàn đội của Trương Quyên.

Nghe được lời hắn nói, mọi người thế nhưng chậm rãi bình tĩnh lại, "Đúng vậy, người chơi thâm niên khẳng định có biện pháp."

Bọn họ không phải tín nhiệm Chu Thành, mà là tín nhiệm Cục Quản lý. Ở trạm trước, chính Trương Quyên đã nhắc nhở bọn họ nhanh chóng đi lấy vé, còn tận lực giúp bọn họ giải quyết một hai sinh vật ô nhiễm, mang vào điểm đăng ký.

Sau đó, Trịnh Hoài lại nhắc nhở bọn họ ở điểm tham quan thứ hai có thể thử mạo hiểm một lần, và nhiều người đã nhận được vé hạng nhất.

Dự đoán tiên tri này là lý do tại sao tỷ lệ sống sót của bọn họ rất cao.

Lần này còn có thể như vậy không?

Khương Tiều liếc mắt nhìn hai người Trương Quyên một cái, nói: "Phiền phức của các người đến rồi, tôi đi trước."

Vừa vặn để cho bọn Trương Quyên thu hút sự chú ý đi.

Người không biết còn cho rằng Chu Thành có ý tốt, giúp ổn định lòng người. Nhưng trên thực tế, hắn đang chuyển áp lực sang Trương Quyên, đây cũng là một loại bắt cóc đạo đức.

Có lẽ có người đã phát hiện ra điểm này, nhưng nếu không biết xấu hổ có thể giữ được mạng sống, bọn họ nguyện giả vờ không hiểu.

Chu Thành là đang lấy năng lực của Cục Quản lý ra làm ân huệ, là nghĩa vụ phải làm.

Trần Văn Khiêm ở một bên cười tủm tỉm, nói: "Tôi thấy cậu vào công viên liền đến bên cạnh Thân tiên sinh, còn tưởng rằng cậu đi cầu xin Thân tiên sinh cứu chúng ta, thì ra là không phải."

Trần Văn Khiêm là tân nhân, nhưng lúc trước năng lực ổn định lòng người của toa số 8, tất cả mọi người đều thấy được, Trương Quyên không quá am hiểu quản lý nhiều người như vậy, dứt khoát bảo hắn dẫn đội, nhiều người như vậy, thế nhưng không có ai không phục.

Một câu nói của Trần Văn Khiêm lập tức khiến người bên cạnh Chu Thành cách xa hắn một chút. Tên này vốn là từ tổ chức Hồ Điệp bên kia qua, quả nhiên rất khả nghi.

Cục Quản lý cứu người là hảo tâm, khẳng định không thể để cho loại người này tranh đoạt công lao.

Thật vất vả mới tiến được vào đoàn đội - Chu Thành:...

Trương Quyên không để ý tới cuộc nói chuyện giữa bọn họ, cô quay sang hỏi hai người còn sống sót kia, "Hai người có biện pháp đảm bảo an toàn không?"

Biểu tình của bọn họ trở nên trống rỗng.

Họ không nghĩ về chuyện đó.

Bọn họ cũng không phải là người chơi thâm niên gì, chờ sự cố phát sinh mới phản ứng thì đã quá muộn.

Sắc mặt Trương Quyên rất khó coi, nhưng cũng không trách móc bọn họ, "Các cậu không có đủ kinh nghiệm, lần sau nhất định phải nhắc nhở bản thân, nơi này là phó bản."

Rõ ràng nhân viên ở đây chính là dụ nhân loại mắc câu, cho nên nhóm du khách trước đó không xảy ra chuyện, nhóm du khách xảy ra chuyện đều là nhân loại.

Đang nói, Lý Nghiêu đột nhiên dựng thẳng lỗ tai lên, giống như đang lắng nghe gì đó. Sau đó, hắn nói: "Nếu chỉ cần vé hạng hai, mọi người có thể đi thẳng đến [Đu quay.] Nhưng nếu muốn có vé khác, mọi người nên coi vòng đu quay là điểm chơi cuối cùng."

Để đạt được thành tích, nhân viên kia cũng liều mạng, hắn thật sự không lừa gạt Khương Tiều: Chơi các hạng mục không được đề cử sẽ tương đối an toàn.

Sau khi nhìn xung quanh, Khương Tiều liền biết hạng mục ít nguy hiểm nhất là gì: Đu quay.

Đây quả thật không phải là một vòng đu quay hạnh phúc, bởi vì sau khi từ đu quay xuống, sẽ có một hiệu ứng xui xẻo, làm gì cũng không thuận lợi, bất quá so với các hạng mục khác làm chết người, trò này đã là an toàn nhất.

Khương Tiều không xuất hiện, nhưng đem tin tức truyền lại.

Những người chỉ muốn sớm rời khỏi phó bản, không thể chờ đợi được, lập tức đi đến [Đu quay].

Thân Viễn híp mắt lại, nhìn tờ hướng dẫn một cái, đột nhiên nói: "Chẳng lẽ các người có được tình báo khác? Ví dụ như, lựa chọn ngược lại với các hạng mục được đề cử trong hướng dẫn?"

Thân Viễn vẫn luôn để ý đến Trương Quyên bên này.

Hắn biết bọn họ cùng nhân viên công tác kia nói chuyện rất lâu, chỉ là không dám lại quá gần, cho nên không rõ cụ thể là bọn họ nói cái gì.

Nhưng hiện tại Lý Nghiêu vừa nói như vậy, hắn liền phản ứng lại.

Thân Viễn nhếch mép cười, "Mọi người đều là nhân loại, các người thu thập được tin tức quan trọng như vậy, lại quyết định im lặng sao? Người tốt các người, kết quả tin tức trọng yếu cũng gắt gao che giấu, thật đúng là tính toán tốt.”

Lý Nghiêu sốt ruột nói: "Cậu nói phải là phải, tôi cũng không bắt hay ngăn cản cậu đi hạng mục nào, nếu không tin, cậu có thể tự tìm hiểu tin tức với người dân và khách du lịch ở đây. Nếu cậu còn không hài lòng, đề nghị đến Cục Quản lý để khiếu nại."

Dù sao hắn cũng đã sao chép vài bản kiểm điểm.

Thân Viễn hừ một tiếng, mang theo người của hắn rời đi, chuẩn bị đến [Trình diễn ảo thuật] và [Thám hiểm nhà ma] xem một chút.

Trương Quyên và Lý Nghiêu không đi, mà lo lắng nhìn về phía khu xếp hàng. Đừng tưởng rằng phủ một lớp da là bọn họ không nhận ra!

Bộ da này bọn họ cùng nhau mua!

Không sai, đám Khương Tiều đã mặc bộ da vào, chen lẫn trong các sinh vật ô nhiễm khác, xếp hàng ở đây.

Bộ da mặc dù hơi đắt một chút, nhưng cảm giác sử dụng cũng không tệ, giống như mặc một lớp quần áo, thoáng khí rất tốt. Vấn đề duy nhất có lẽ là xúc cảm quá quỷ dị, có loại cảm giác dính dính, làm cho người ta không thể đoán được thứ này là làm từ gì.

Trương Quyên và Lý Nghiêu rất muốn hỏi bọn họ, vì sao lại đi hạng mục có hố như [Cây búa], dựa theo tình báo của nhân viên công tác, trải nghiệm ba hạng mục không được đề cử là vừa vặn đủ.

Nhưng Khương Tiều là hướng về phía giải thưởng lớn cuối cùng, sao có thể không mạo hiểm?

Thời điểm nhìn thấy mình trên biển quảng cáo, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để gây sự.

Khi xếp hàng, có thể nói Trịnh Hoài phải chịu áp lực rất lớn.

Khoác lên mình lớp da, sinh vật ô nhiễm vẫn có thể phân biệt con người dựa trên hơi thở.

Bản thân hai vệ sĩ chính là sinh vật ô nhiễm, mà Khương Tiều bởi vì không có dao động giá trị tinh thần, lại khoác lớp da, hơi thở nhân loại trên người gần như bằng không. Chỉ có Trịnh Hoài, là một khối "tiểu thịt tươi" lấp lánh hấp dẫn khẩu vị của người khác.

Cho dù là Trịnh Hoài, cũng cảm giác áp lực của mình có chút lớn. Hắn liền vẫy tay ý bảo bọn Trương Quyên cùng nhau chia sẻ áp lực một chút, không nghĩ tới khi nhìn thấy tình cảnh của hắn, Trương Quyên và Lý Nghiêu vô cùng ăn ý, lập tức lui về phía sau hai bước, làm cho Trịnh Hoài tức đến sặc nước miếng.

Chẳng qua, Khương Tiều nói một câu, liền chia sẻ phần lớn áp lực của Trịnh Hoài, "Những du khách cùng tôi trải nghiệm trò [Cây búa] chú ý, cho tôi một thân xác, tôi sẽ không ra tay; cho tôi hai đạo cụ, tôi sẽ giữ cho các người an toàn. Có chấp nhận những vật phẩm khác có giá trị tương đương để đổi."

Bài phát biểu không biết xấu hổ này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Sau đó, sinh vật ô nhiễm đều cười ầm lên: Thật là ngạo mạn! Khương Tiều thu phí đắt hơn nhiều so với nhân viên ở trạm ga. Mua dịch vụ của Khương Tiều, còn không bằng trực tiếp đến gặp nhân viên để mua vé.

Vừa cười, bọn họ cũng vừa nhớ kỹ Khương Tiều.

Sau đó, bọn họ thấy cô đến chỗ nhân viên lẩm bẩm cái gì đó, họ nghe không rõ.

Khương Tiều nói với nhân viên công tác, "Các anh hẳn là có yêu cầu về số lượng khách, đúng không? Nếu số lượng người tham gia trò chơi quá ít sẽ bị ảnh hưởng. Đưa cho tôi mười đạo cụ cao cấp, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến lượng khách của các người."

Nhân viên âm trầm nhìn chằm chằm vào Khương Tiều, "Cô bị điên à?"

Thậm chí còn nghĩ đến lợi ích của mình ở đây?

Hắn đã nhìn thấy những du khách muốn hối lộ hắn, nhưng chưa từng thấy qua du khách nào dám đến tìm hắn đòi chỗ tốt.

Khương Tiều cũng mặc kệ phản ứng của nhân viên công tác là gì, giống như chỉ tùy tiện thăm dò, nói xong lời này liền trở lại trong đội ngũ.

Sau đó, nhóm người Khương Tiều được sắp xếp lên cây búa.

Khi búa lớn tung lên điểm cao nhất, các biện pháp an toàn trên người Khương Tiều và Trịnh Hoài đều bị nới lỏng.

Trịnh Hoài là bởi vì thân phận nhân loại, mà Khương Tiều hoàn toàn là bởi vì kéo thù hận quá tốt.

Chỉ là hai người đều sớm có chuẩn bị, Trịnh Hoài đem chính mình gắt gao treo ở chỗ ngồi. Khương Tiều thừa dịp giải trừ trói buộc, dáng người quỷ dị treo ngược ở vị trí của mình, sau đó bò về phía những người khác.

Trong ánh mắt hoảng sợ của đám sinh vật ô nhiễm, Khương Tiều một cước đá bọn họ xuống.

Khương Tiều không hề bị trừng phạt.

Quả nhiên, trong quá trình chơi, quy tắc hòa bình là không hợp lệ. Nếu là trò chơi kích thích, vậy gặp phải một chút nguy hiểm cũng rất bình thường, đúng không?

Sinh vật ô nhiễm có thực lực mạnh hơn chút cũng sẽ không ngồi chờ chết, trực tiếp giải trừ trói buộc trên người, ngược lại săn giết Khương Tiều.

Nhưng mà, bọn họ căn bản không biết Khương Nhất và Khương Nhị - hai kẻ từ đầu tới cuối không hé răng nửa lời cùng một nhóm với Khương Tiều, chỉ mải lo truy sát cô mà không thèm để ý sau lưng, kết quả đều bị Khương Nhất cùng Khương Nhị đạp xuống.

Khương Nhất cười hắc hắc, "Nào, xem ai mới có thể sống sót đến cuối cùng."

Vốn muốn hợp tác cùng giải quyết Khương Tiều, mấy sinh vật ô nhiễm lập tức cảnh giác lẫn nhau: Đồng bọn chưa chắc đã là người đáng tin cậy, phải phòng ngừa ngư ông đắc lợi.

"Vừa rồi có phải ngươi đá ta một cước không?" Khương Nhị nhìn chằm chằm một người trong đó, mắt lộ ra sát khí.

"Tôi không có!"

Bị hai vệ sĩ quấy rầy gián đoạn, cuộc săn lùng của song phương trên cây búa đã biến thành một cuộc chiến lớn. Trông cậy vào sinh vật ô nhiễm đánh đến đỏ mắt nhặt lại lý trí, cơ hồ là chuyện không thể.

Bọn họ cũng không chú ý tới, sau khi cuộc chiến bắt đầu, mấy người Khương Tiều liền vụng trộm bò đến mép, không gia nhập chém giết.

Đợi đám người đánh đến không sai biệt lắm, bọn Khương Tiều lại lần nữa gia nhập chiến cuộc.

Thanh âm rơi rớt kia cuối cùng cũng làm cho sinh vật ô nhiễm hơi tỉnh táo lại một chút.

Có sinh vật ô nhiễm thấy tình thế không ổn, lập tức hướng về phía Khương Tiều hét lớn, "Ngươi không phải nói có thể bảo vệ ta sao? Ta sẵn sàng trả tiền!"

"Đáng tiếc, đã muộn!"

"Ta sẽ thêm tiền!"

Đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió.

- Bang ——

Đi lên đầy chỗ ngồi, xuống chỉ có bốn người.

Khương Tiều bảo Khương Nhất và Khương Nhị đi thu thập máu thịt rơi xuống, không để cho nhân viên chiếm tiện nghi —— máu thịt rơi xuống, chỉ có du khách vừa hoàn thành trò chơi cùng nhân viên mới có thể thu thập.

Sinh vật ô nhiễm quan tâm đến các trò chơi, không chỉ vì vé mà còn vì đây là một cách "kiếm tiền hợp pháp".

Khương Tiều lấy vé trống ra nhìn, phía trên đã biến thành "vé hạng hai". Bất quá, cô đem tấm vé này cất đi, lấy ra một tờ vé trống khác, "Lại một lần nữa. Ai sẽ đi với tôi?"

Có không ít sinh vật ô nhiễm rút lui.

Bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra khi cây búa tung lên trên, nhưng tất cả đều thấy được kết quả: Ngoài đám người Khương Tiều, tất cả đều không sống sót.

Bọn họ không cách nào phán đoán được thực lực chân chính của nhóm Khương Tiều.

Hơn nữa, muốn bọn họ đưa cho Khương Tiều nhiều chỗ tốt như vậy, tất cả đều không đồng ý. Cho nên, nhiều người liền bỏ cuộc: Quên đi, các hạng mục khác cũng vui không kém.

Vốn có rất nhiều người xếp hàng ở khu [Cây búa], lập tức trở nên trống hơn nhiều.

Có sinh vật ô nhiễm còn muốn thử một lần, nhưng nhìn người bên cạnh đều đi sạch, suy nghĩ một chút, thế nhưng cũng rút lui.

Dị thường bên này đương nhiên sẽ khiến cho du khách khác chú ý, có người liền hỏi xảy ra chuyện gì, người vừa rời đi liền đề cập đến chuyện Khương Tiều thu phí —— tin tức này phát tán đi, nói không chừng cũng sẽ không có người đến trải nghiệm!

Lúc này, Khương Tiều quay đầu nhìn về phía nhân viên mang sắc mặt tệ hại: "Sao?"

Trước khi lên búa, Khương Tiều hùng hồn tuyên bố, bất quá chỉ là trải thảm. Cô biết sẽ không có ai phản ứng lại, cho nên cũng không nóng vội.

Thời điểm trên búa tuy có người chịu thua, nhưng ngay từ đầu cô đã không chuẩn bị buông tha cho bất kỳ kẻ nào.

Bởi vì chỉ có toàn quân bị diệt, người phía dưới không biết chi tiết mọi chuyện, mới có đủ lực uy hiếp.

Tại sao Khương Tiều lại thu một khoản phí đắt hơn so với "mua vé" trực tiếp?

Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể khuyên lui mọi người đi chơi các hạng mục khác, người không có, cô mới có thể thu được "chỗ tốt" của nhân viên.

Suy nghĩ của Khương Tiều nói ra cũng không quá ngạc nhiên, nhưng có thể nói là chưa ai nghe thấy, chưa ai nhìn thấy.

Đại lão sẽ không kéo loại lông cừu này, người thường tới lại càng phải kẹp đuôi làm người, sao có thể ở trước mặt sinh vật ô nhiễm xòe tay đòi hỏi?

Nhân viên công tác hận chết kẻ quấy rối này, nhưng Khương Tiều nói không sai, bọn họ là có nhu cầu lưu lượng khách.

Hắn tốn rất nhiều tiền mới lên được vị trí "Hạng mục đề cử hôm nay", làm sao có thể lãng phí vô ích?

Hắn oán hận đưa cho Khương Tiều mười món đạo cụ cao cấp.

"Không đúng, đây là giá cả vừa rồi. Hiện tại bởi vì anh không tin tưởng, cảm xúc của tôi bị tổn thương, cho nên phải tăng gấp đôi."

Nhân viên công tác bởi vì quá mức phẫn nộ, làn da bên ngoài bắt đầu nhăn nheo rồi rơi ra, giống như muốn trực tiếp cùng Khương Tiều trở mặt.

Nhưng Khương Tiều không hề nhượng bộ mà nhìn hắn.

Cuối cùng, hắn hung hăng nghiến răng, phát ra âm thanh chói tai, nói: "Nhiều nhất là mười lăm cái, không thể nhiều hơn nữa."

Sau đó, nhân viên công tác đem năm đạo cụ cao cấp còn lại ném cho Khương Tiều, thầm nghĩ để cho cô nhanh chóng rời đi, người này xuất hiện, làm cho hắn hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là "Thỉnh thần dễ tiễn thần khó".

Không nghĩ tới Khương Tiều không đi, mà hô to: "Mọi người mau đến chơi đi! Đại hạ giá, đại hạ giá, chỉ cần một đạo cụ cấp thấp, tôi liền không ra tay! Tất cả mọi người đều có thể có một trải nghiệm hoàn hảo hơn!"

Đây mới là thu phí thật sự của cô đối với sinh vật ô nhiễm, tựa như nhân viên bán hướng dẫn trước cửa vậy, lợi nhuận ít ỏi.

Một số sinh vật ô nhiễm rơi vào do dự.

Khương Tiều bảo Trịnh Hoài gọi Trương Quyên và Lý Nghiêu tới, để cho bọn họ làm mồi nhử: Có nhân loại sống sờ sờ ở đây, bọn họ còn đỡ được cám dỗ này chắc?

Cô bảo Trịnh Hoài truyền lời, "Thu nhập chia cho hai người một nửa."

Trương Quyên và Lý Nghiêu lập tức không còn lý do gì để rối rắm nữa.

Bọn họ đều là người chơi thâm niên, trò chơi bị động tay động chân qua cũng không sợ, bởi vì trong tay họ có át chủ bài bảo vệ tính mạng. Hai người vốn muốn khiêm tốn trong phó bản này một chút, nhưng... Khương Tiều cho quá nhiều.

Sau khi bọn Trương Quyên tới, đám sinh vật ô nhiễm còn đang do dự kia dứt khoát đi theo, bắt đầu xếp hàng nộp “phí bảo vệ” cho Khương Tiều.

Nhân viên:?

Hạng mục của tôi, để cho cô tính phí, có vô lý không?

"Anh xem, chỉ cần cho tôi một số đạo cụ cao cấp, ở đây có thể tiếp tục kinh doanh bình thường, mọi người đều vui vẻ, đôi bên cùng có lợi, thật tuyệt!" Khương Tiều giống như một "người tốt" sẵn sàng giúp đỡ người khác.

~~~

Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.