Tôi Tái Hợp Với Tình Đầu Khốn Nạn Trong Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 7: Hôn



Editor: Kẹo Mặn Chát

Sau khi hút xong một điếu thuốc, Khương Kiền tạm thời được thỏa mãn, cuối cùng mặt mày cũng tươi tỉnh hơn. Cậu bắt chước dáng vẻ đi vào thăm viếng của Trương Tự Lưu mỗi lần cậu nằm ỳ trên giường lúc trước.

"Khóc đấy à?"

Trương Tự Lưu lau nước mắt, không để ý tới người bên cạnh, vùi đầu tiếp tục viết công thức, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

"Quốc gia đã tổn thất một thiên tài rồi." Chế nhạo giễu cợt công kích +1

"Khóc trông thật đáng thương nha." Chế nhạo giễu cợt +2

"Anh rất có tài mà, khóc cái gì chứ?" Chế nhạo giễu cợt +3

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, không nói thì bản thân còn tức hơn, mà nói lại làm mất mặt chính mình. Cậu biết rõ lực sát thương của mấy lời nói này, không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, đẩy người đến sát bờ vực tử vong. Cuối cùng, cậu nhân từ thương xót nói: "Anh gọi tôi là ba, tôi sẽ không nhắc đến chuyện cũ giữa chúng ta nữa."

Trương Tự Lưu không nói gì.

Khương Kiền rất đắc ý, trước kia Trương Tự Lưu nói gì thì cậu đều ngoan ngoãn nghe theo, hiện tại hắn đã bị cậu nắm thóp, đi đường đều phải vội vàng chạy trốn.

"Mau gọi tôi là ba đi." Khương Kiền nằm rạp trên sàn nhà, đè chặt tờ giấy của hắn, "Bằng không tôi sẽ hôn anh khiến anh phát bệnh. Trước đây anh ghê tởm tôi, bây giờ đến lượt tôi ghê tởm, chúng ta có qua có lại."

Trương Tự Lưu không để ý tới cậu.

Anh được lắm, ra vẻ lạnh lùng à.

Hôm nay tôi không làm anh phát điên thì tôi sẽ theo họ anh.

Ngay khi Khương Kiền nắm lấy cổ hắn muốn hôn lên, Trương Tự Lưu lấy quyển sách che miệng mình lại.

"Không được hôn anh!" Trương Tự Lưu khịt khịt mũi, dường như đang làm dịu cảm xúc xuống, trong ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, yên lặng không chút gợn sóng.

"Tôi nhất định phải hôn!" Khương Kiền kéo sách của hắn ra, bất chấp ôm lấy đầu hắn, sắp sửa hôn xuống.

Bác sĩ Dương từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh Khương Kiền cưỡng hôn Trương Tự Lưu thì lập tức kéo Khương Kiền ra, nghiêm túc phê bình: "Thế nào đây? Trầm cảm chưa đủ, còn sắp mắc hội chứng hoang tưởng được yêu* à?"

Khương Kiền á khẩu không nói nên lời, muốn cãi lại đây là ân oán giữa người yêu cũ và người yêu cũ, người bên ngoài đừng can thiệp. Nhưng trong bệnh viện, bác sĩ mới là người lớn nhất.

"Hiện tại anh Trương cảm thấy thế nào?" Khi đối mặt với Trương Tự Lưu, bác sĩ Dương mới có thể để lộ vuốt chó nịnh hót của mình.

Alo, giám đốc bệnh viện à? Tôi muốn tố cáo một bác sĩ Dương đối xử phân biệt giữa các bệnh nhân, là một con chó tiêu chuẩn kép.

Chắc chắn Trương Tự Lưu đã cho bác sĩ Dương lợi lộc, lén lút nhét phong bì.

Tôi phải lấy điện thoại chụp ảnh lại.

Khương Kiền ngo ngoe muốn hành động thì bị y tá mang ra ngoài phê bình một trận, phạt đứng giống như học sinh tiểu học phạm lỗi.

Chỉ chốc lát sau, tin đồn Khương Kiền cưỡng hôn Trương Tự Lưu siêu cấp đẹp trai nhanh chóng truyền đến tai Khương Kiền.

Khương Kiền bày ra vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: "Ai nói với cô?"

Hạ Vân lắc lắc đầu: "Đương nhiên là vợ anh nói rồi. Cô ấy tức giận, nói tối nay không ngủ cùng anh mà muốn ngủ cùng tôi."

Khương Kiền không còn mặt mũi đi gặp người khác, đến khi bắt gặp ánh mắt của mẹ Khương, cậu rụt rè nhìn đi chỗ khác.

Bây giờ không còn ai tin cậu nữa.

Cậu đi tìm người che chở, ông chú Độc Cô lấy ngay cuốn sổ "Độc Cô Cửu Phách" của mình che miệng lại.

"Cẩu tặc, ngươi dám ngông cuồng làm ô uế ta!"

Khương Kiền thấp giọng nói: "Chú à, chú đừng nói lung tung thế chứ, tôi còn chưa đụng vào chú đâu."

Ông chú Độc Cô khó giữ khí tiết tuổi già, run lẩy bẩy: "Đụng vào rồi thì ta phải sống thế nào đây? Cẩu tặc Khương Kiền, ngươi thật to gan."

Khương Kiền bị mẹ Khương ấn ngồi xuống bàn, bé con và Khương Lâm nhìn cậu không chớp mắt, dường như mỗi người đều đang chờ cậu giải thích.

Cưỡng hôn Trương Tứ Ngưu? Giỡn thôi mà...

Được rồi, đích xác là cậu đã sai, báo thù cũng không thể báo như vậy.

Khương Lâm chỉ trích: "Sao em có thể quấy rối X người khác?"

"Em quấy rối X?"

Khương Kiền còn chưa kịp nổi đóa thì đã nhận được ánh mắt sắc bén của mẹ, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai.

Rất nhanh sau đó, cậu bị mẹ Khương đuổi đến cửa phòng bệnh của Trương Tự Lưu như đuổi heo.

Bác sĩ Dương vẫn đang ở bên trong nói chuyện với Trương Tự Lưu, tất cả đều là vật lý, lượng tử, một mớ lung tung hỗn độn giống như thiên thư.

Khi bác sĩ Dương đi ra, trước khi đi còn trừng mắt nhìn cậu: "Nếu vẫn không nghe lời tiếp tục gây rắc rối, thì tôi sẽ nhốt cậu lại."

Mẹ Khương xấu hổ nói với Trương Tự Lưu: "Thật ngại quá, Tiểu Trương, đầu óc thằng bé này không được ổn định, con đừng để ý. Lúc trước nó tìm con đánh nhau, lần này còn làm chuyện này với con, về sau dì tuyệt đối không cho nó tiếp cận con."

Khương Kiền trố mắt đứng nhìn mẹ mình, suýt chút nữa còn tưởng rằng đây là mẹ kế, cậu cãi lại: "Con còn là con trai mẹ không thế?"

"Mẹ, mẹ đừng khách khí với anh ta, anh ta chính là tên đàn ông đã bỏ rơi con hồi cấp ba đấy."

Mẹ Khương kinh ngạc trợn trừng hai mắt, vốn dĩ trong lúc trầm cảm cậu đã come out với bà khiến cho bà bất ngờ choáng ngợp, hiện tại còn xuất hiện thêm tin tức này.

"Cấp ba con còn yêu sớm?"

"Không phải, đây là trọng điểm sao? Là anh ta bỏ rơi con! Con tốt như này, đẹp trai như này..." Khương Kiền bắt đầu ví dụ về thân thể mình, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, hiện tại không phải lúc ba hoa nhiều lời. Cậu lập tức chuyển hướng chú ý: "Anh ta dẫn dắt con lầm đường lạc lối!"

Trương Tự Lưu: "Dì à, là em ấy tỏ tình với con."

Khương Kiền: "..."

Mẹ Khương chỉ hận rèn sắt không thành thép đuổi Khương Kiền ra khỏi phòng bệnh, nói thầm: "Ngược lại rất biết chọn người, hai đứa đứa nào cũng bệnh, trời sinh một đôi."

Khương Kiền giải thích: "Ai trời sinh một đôi với anh ta chứ? Hơn nữa hồi đấy anh ta lại không mắc bệnh, con cũng không."

Mẹ Khương ra vẻ không tin: "Thế sao chia tay?"

"Ai mà biết được anh ta thế nào? Anh ta thích người khác, anh ta nói không thích con."

Khương Kiền vừa nghĩ tới là thấy bực mình. Cu đã dậy từ rất sớm khi trời còn tối đen cố gắng phấn đấu suốt hai năm là để có thể ở bên học bá, thậm chí ngay cả môn tiếng Anh đáng ghét nhất cậu cũng nghiêm túc học thuộc lòng, cuối cùng còn thuyết phục mẹ, quyết định sang nước ngoài học đại học.

Nhà cậu nào có tiền, đó là lần đầu tiên cậu bướng bỉnh cãi lý với mẹ Khương. Cuối cùng cũng thắng, nhưng Trương Tự Lưu lại muốn chia tay với cậu.

Chẳng qua, vì Trương Tự Lưu mà miệt mài học tập, cậu đã thi đỗ một trường đại học khá tốt, nhưng đây chính là thành quả từ công sức cậu bỏ ra, cùng lắm chỉ dính dáng một chút với Trương Tự Lưu mà thôi.

Mẹ Khương đau lòng nhìn cậu, nắm lấy tay Khương Kiền: "Cho nên lúc ấy con đòi đi du học là vì cậu ta?"

"Con xin lỗi, lúc ấy con không hiểu chuyện. Jhông phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao, thế giới còn cả đống."

"Đi, sau này chúng ta không để ý tới cậu ta nữa, mẹ hiểu lầm con rồi..." Mẹ Khương cực kỳ đau lòng, bỗng nhiên cảm thấy bất thường, "Khoan đã, thế sao con lại hôn cậu ta? Con muốn làm gì? Nối lại tình xưa à!"

Khương Kiền giật giật khóe miệng: "..."

Con nói con muốn làm cho tên khốn đó phát điên, có khi nào mẹ sẽ vì nghĩa lớn diệt tình thân mà tống con vào tù hay không?

Hình như có thể nha, mẹ quả thật là một người mẹ tốt của trần gian.

Trương Tự Lưu đứng ở cửa phòng nghe được giọng nói trầm thấp của bọn họ,

Tin đồn Khương Kiền cưỡng hôn Trương Tự Lưu càng truyền xa càng khủng bố, làm cho nhóm các bệnh nhân trẻ tuổi không dám tới gần Khương Kiền, sợ bị Khương Kiền đối xử tương tự. Với bộ râu xồm xoàm, đầu tóc luộm thuộm kia thì sao bọn họ có thể để cậu sàm sỡ mình được.

May mà ở bệnh viện không có gương, bằng không Khương Kiền nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình thì chắc đang trầm cảm nặng biến thành trầm cảm cực nặng.

Lúc mới tới Khương Kiền còn là một thằng nhóc đẹp trai, hiện tại cả tháng rồi mà vẫn chưa cạo râu, tóc cũng không chải chuốt, không biết lại tưởng cậu là kẻ lang thang vô gia cư.

Khi Khương Kiền nghe được người khác dùng từ "dâm ô" đặt trên người mình, cậu tức run cả người.

Tự gây nghiệt, không thể sống.

"Không sao, đến cuối cùng chỉ có vợ anh thích anh thôi, kẻ phong lưu như anh cũng phải về nhà rồi." Hạ Vân "tốt bụng" đưa cuốn sổ màu hồng cho cậu, nói nhỏ: "Tôi vừa mới dỗ dành cô ấy, anh yên tâm."

Khóe miệng Khương Kiền khẽ nhếch lên, cười gượng nói: "Cám ơn cô nha."

"Anh yên tâm, Tiểu Mẫn sẽ không để ý chuyện anh thích Trương Tự Lưu và cưỡng hôn anh ấy đâu."

"Ôi, không muốn sống nữa." Khương Kiền nằm sấp trên bàn, tính toán làm thế nào để rửa sạch nỗi oan khuất của mình.

Quan trọng ở chỗ, cậu cưỡng hôn Trương Tự Lưu là sự thật!

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu lại phát bệnh, nằm gục trên bàn khóc nức nở. Mẹ Khương đành phải an ủi, ôm chặt lấy cậu, để cậu khóc mệt thì thôi, rồi tự nhiên sẽ khôi phục lại lý trí.

Sau khi ý thức rõ ràng, cậu lau nước mắt nói muốn quay về phòng bệnh, thật ra là cậu muốn quay về hút thuốc, lần trước chị gái vẫn lén đưa cho cậu một bao thuốc lá. Sau đó, lợi dụng lúc chị gái không chú ý, cậu giấu bật lửa ở nơi khó phát hiện.

Mây khói lượn lờ, Khương Kiền đắm mình vào trong cảm giác lâng lâng phơi phới, sảng khoái tột đỉnh này. Tâm trí dần dần trở nên trống rỗng bởi sự thiêu đốt của đốm lửa nhỏ, tiến vào trạng thái bay bổng phiêu dạt.

Cửa phòng vệ sinh lặng lẽ mở ra, hai mắt của Trương Tự Lưu phát sáng như ngọn đuốc nhìn thẳng vào cậu.

Khương Kiền bất giác run lên giống như bị giáo viên chủ nhiệm bắt được khi đang hút thuốc hồi đi học. Ngoài cửa truyền đến giọng nói của ông chú Độc Cô, cậu lập tức ra dấu im lặng rồi cuống quýt kéo Trương Tự Lưu vào phòng vệ sinh.

Ông chú Độc Cô "luyện công" ở trong phòng bệnh, miệng lẩm nhẩm từng chữ.

Không thể để người khác biết được việc cậu hút thuốc.

Bởi vì cửa phòng vệ sinh không có khóa, cho nên cậu và Trương Tự Lưu phải áp sát vào cửa, lẳng lặng không nói lời nào.

Khương Kiền hạ giọng nói: "Anh không được lên tiếng, bằng không tôi sẽ hôn anh, để anh phát bệnh."

Trương Tự Lưu cúi đầu nhìn chòm râu của cậu, trong lòng hắn ngứa ngáy, không nhịn được giơ tay gãi gãi râu cằm của cậu.

Khương Kiền cảm thấy hơi ngứa, đập một phát vào tay hắn, hung tợn trừng hắn: "Anh làm gì vậy?"

Mấy ngày nay hắn đều đang tiếp nhận trị liệu sốc điện, mạch suy nghĩ vẫn luôn trong trạng thái mờ mịt. Hiện tại hắn mới tỉnh táo được một chút, dần dần nhớ lại sự thật Khương Kiền không có vợ, cũng không có con.

Điều này có nghĩa là bọn họ vẫn còn chút khả năng đúng không? Cho dù không có khả năng, nể tình hắn bệnh nặng, cậu có thể tha thứ cho hắn vì những chuyện trong quá khứ được chứ.

"Tôi khuyên anh thành thật một chút, bằng không tôi sẽ hôn anh, để anh phát bệnh..."

Trương Tự Lưu quẫn trí, đôi mắt cực kỳ lạnh lùng hàm chứa tình cảm bị đèn nén đến cực hạn, hắn ôm lấy đầu cậu đột ngột cúi người hôn Khương Kiền, nuốt trọn từng tiếng bất mãn và kháng nghị trong miệng Khương Kiền.

Ông chú Độc Cô đang đánh quyền, chợt ngây người nhìn chằm chằm buồng toilet, hét lớn một tiếng: "Ai vậy? Vị nào đang ẩn nấp nghỉ ngơi, mau báo đại danh, bằng không sẽ ăn Độc Cô Cửu Phách của ta."

Khương Kiền đẩy hắn ra, thở hổn hển, hai chân mềm nhũn, hai tay yếu ớt khoác lên cánh tay của Trương Tự Lưu, cậu khàn giọng nói: "Là tôi, là tôi... đang đi vệ sinh."

"Em Khương đấy à, nếu là cậu thì ta yên tâm rồi, tại hạ cáo từ!" Nói xong ông chú Độc Cô vui vẻ bước nhanh ra ngoài.

Đầu óc của Khương Kiền trống rỗng, cậu hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nằm sấp trên vai mình.

Trương Tự Lưu thở mạnh một hơi, mặt cũng rất đỏ, chắc hẳn đây là dấu hiệu sắp phát bệnh.

"Anh xin lỗi!" Trương Tự Lưu nhẹ nhàng nói, hơi thở nóng rực của hắn phả lên cổ cậu.

Cung phản xạ của Khương Kiền bị tiếng hít thở của Trương Tự Lưu làm ảnh hưởng, con đường truyền phản xạ bị kéo dài như mì trường thọ.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn nguyên bản của Trương Tự Lưu lập tức vang dội quanh quẩn bên tai cậu: "Lúc đó anh bỏ chạy là vì anh quá căng thẳng. Em làm cho tâm tư của anh kích động, là người đầu tiên gây ra chứng hưng cảm của anh. Chỉ có điều là anh không thể tiếp nhận được chuyện mình bị bệnh."

Khương Kiền chớp chớp mắt, hồi tưởng lại nụ hôn vừa nãy dường như còn xen lẫn cả vị thuốc lá nhàn nhạt, cậu nghĩ thầm: "Thì ra hôn là như vậy, đầu lưỡi vừa mềm vừa nóng."

Hồi tưởng xong, Khương Kiền thẹn quá hóa giận giơ nắm đấm mạnh vào bụng Trương Tự Lưu. Vốn còn tưởng rằng người trước mặt sẽ kêu rên cầu xin tha thứ, ai ngờ nắm đấm của cậu chỉ để gãi ngứa.

Cái gì đây? Bụng cứng thế, chẳng lẽ lại là cơ bụng?

Cậu tò mò vén vạt áo của Trương Tự Lưu lên, chính xác là cơ bụng. Đậu mòe, không phải anh bị bệnh sao? Anh tập cơ bụng để quyến rũ ai?

Trương Tự Lưu: "..."

Cậu nhẹ nhàng buông vạt áo xuống giúp tên khốn chết tiệt, sau đó mở cửa buồng vệ sinh, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Kiền..."

"Kiền cái con mẹ anh!" Khương Kiền tức giận đè hắn lên khung cửa, giơ nắm đấm định đánh người.

Một bác gái đi vào dọn dẹp vệ sinh, trên mặt tràn đầy hoảng sợ: "Có ai không, đánh người này..."

Nắm đấm của Khương Kiền khựng lại giữa không trung: "..."

Mặt Trương Tự Lưu đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng như sao, cực kỳ có thần, toàn bộ cảm xúc đều hiện rõ ra bên ngoài, hắn cười lớn điên cuồng, giọng nói cao vút: "Em buông anh ra, anh sắp phát bệnh rồi, mau buông anh ra..."

Khương Kiền hạ nắm đấm xuống, bên ngoài có một đám người xông vào, vội vàng đưa Trương Tự Lưu về phòng.

Rõ ràng là tôi còn chưa làm gì mà lại bị người khác phê bình.

Không đúng, rõ ràng là tôi bị ức hiếp, bị hôn, sao người sai lại biến thành tôi?

____________________

*Hoang tưởng được yêu (Erotomania): Hoang tưởng được yêu là hoang tưởng xây dựng trên cơ sở có một người khác yêu mình. Bệnh nhân cho rằng đó là một tình yêu lãng mạn, lí tưởng, có thiên hướng về tinh thần hơn là tiếp xúc tình dục và tin rằng thường người đó có vị trí cao hơn bệnh nhân và hoàn toàn xa lạ như: những người nổi tiếng hoặc các vĩ nhân. Bệnh nhân tìm mọi cách, cố gắng tiếp xúc với người trong hoang tưởng như: gọi điện, viết thư, tặng quà hoặc đến thăm. Tỉ lệ hoang tưởng được yêu trong lâm sàng cả 2 giới tương đương nhau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.