Lâm Khách cũng không nghĩ đến mình có thể qua, càng không ngờ đến là sẽ qua bằng cách này, ánh mắt cậu sững sờ, không dám tin nhìn chằm chằm vào Giáo chủ.
Vẻ mặt này không hiểu sao như làm người trước mặt vui vẻ, nhưng bên ngòa Giáo chủ vẫn khẽ nhướng mày, hỏi cậu: "Không vào à?"
"...Vào đây." Lâm Khách hoảng hồn, theo bản năng trả lời lại.
Cậu hít sâu một hơi, gương mặt hơi nóng lên, cảm thấy mình như bị ma ám, giơ tay lên xoa tóc, cúi đầu đi vào nhà thờ.
Đến lúc này tất cả mọi người đều đã thú tội xong, Giáo chủ xoay người đi sau cậu, cửa chính nhà thờ kẽo kẹt đóng lại, ngăn cách tất cả âm thành ồn ào phái bên ngoài, đột nhiên xung quanh trở nên yên tĩnh.
Nhờ thờ vào ban đêm so với ban ngày càng tối hơn, cảm giác năng nề, hoa văn phức tạp càng khiến mọi thứ trở nên thần bí.
Úc Sanh, Dương Nguyệt và người đàn ông mù không dám ngồi xuống, đang đứng ở giữa giáo đường, thấp thỏm đợi Giáo chủ đi vào.
Nhìn thấy Lâm Khách đi vào, Dương Nguyệt vẫy nhẹ tay với cậu, nói nhỏ: "Anh vào rồi à."
Lâm Khách gật nhẹ đầu, quay sang nhìn người đàn ông mù.
Người đàn ông mù vừa vịn tay ghế, lưng thẳng tắp, hai môi mím chặt, đôi mắt mù mờ nhìn về phía Giáo chủ, mặc dù không nhìn thấy, đôi mắt trống rỗng cũng làm người khác cảm nhận được ý chí kiên định ở đó.
Lâm Khách đã tính trong lòng, đang tính xem nên nói gì tiếp theo...cậu không có ý định để người đàn ông mù chết dễ như thế, nếu như người đàn ông mù dùng mạng mình để cứu nữ phù thủy, thế phù thủy có chấp nhận được không? Thiếu đi một người đàn ông mù điên, trong trấn nhỏ này sẽ có thêm một phù thủy phát điện, cuối cùng cậu lại phải tiếp tục thu dọn mớ hỗ độn đó.
Cậu không bao gờ làm những gì chỉ để giải quyết bề nổi.
"Lúc nãy tôi nghĩ rồi," Nhân lúc Giáo chủ còn chưa đi đến chỗ mình, Lâm Khách vội giành nói trước, "Nếu chúng ta đều được Giáo chủ đồng ý tha thứ, như vậy trên lý thuyết, chúng ta cũng có thể cùng người đàn ông mù tạo ra một đoa hoa hồng khác, mục đích chúng ta đến thị trấn hoa hồng không phải là để đưa mùa xuân trở lại sao?"
Lâm Khách uyển chuyên nói, mấy người còn lại nghe vẫn hiểu ngay.
Có nghĩa là giúp người đàn ông mù tạo ra hoa hồng là điều kiện qua cửa của thị trấn nhỏ.
Không nghĩ đến vẫn còn cơ hội qua cửa, mắt Dương Nguyệt sáng ngời, vẻ mặt kích động, trong mắt Úc Sanh cũng xuất hiện sự kinh ngạc, nhung nhanh chóng biến thành lo lắng...Cô đang lo vì Cận Thanh Việt vẫn còn ở bên ngoài, mặc dù cho đến nay Cận Thanh Việt không cần cô phải lo lắng, nhưng hiện tại cô vẫn mong Cận Thanh Việt có thể qua cửa cùng nhau.
"Ý của anh là," Dương Nguyệt đè thấp gióng nói, "Để cho chúng tôi tiếp nhận chúc phúc, sau đó hiến tế gì đó, ừm, máu trong người, có thể...đúng không?"
Lâm Khách gật đầu.
"Còn Giáo chủ thì sao?", Dương Nguyệt vẫn lo lắng, "Giáo chủ có đồng ý không?"
Cô còn chưa dứt lời, ngạc nhiên nhìn về phía sau Lâm Khách.
Lâm Khách chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp từ phía sau: "Có thể."
...
Ân Lý đang nhìn.
Sự tức giận âm u hiên rõ trên mặt hắn đã hóa thành thực thể, thậm chí hắn còn mở thiết bị quản lý, tiến vào giao diện chọn phó bản đã đóng bụi từ lâu.
Xung quanh giao diện chọn phó bản đỏ như máu, có nghĩa là vẫn không có người qua cửa.
"Đúng là vô dụng." Ân Lý lạnh lùng lẩm bẩm, "Không có tôi, người nào cũng vô dụng như nhau, bị đám Boss của thế giới này xoay vòng, đúng là mất mặt."
Hắn dừng lại một lúc, quay đầu sang: "Nhưng mà, Lâm Khách này vẫn còn có tác dụng, có đúng không?"
Ở bên cạnh, đã đổi thành một người đàn ông bưng trà rót nước cho hắn, nghe thấy thế thì hơi run rẩy, không rõ thái độ của Ân Lý nên không biết trả lời như thế nào.
Ân Lý cười, tự trả lời: "Kỷ Hồng không dùng được, tôi đã biết từ trước, An Nam cũng tạm, nhưng mà vẫn bị thằng nhãi này chơi một vố."
Người đàn ông trả lời: "Đúng như gì ngài nói."
Ân Lý liếc mắt một cài, cảm thấy nhàm chán, vẫy tay đuổi người.
Đúng là không ngờ, đám thủ hạ của mình đều bị nuôi thành đám vô dụng, cũng đúng, bọn họ đi theo mình thì làm gì thiếu loại đạo cụ nào? Qua cửa rất thoái mái, tự nhiên sẽ thành đám vô dụng.
Nhưng mà đạo cụ kia...
Ân Lý yên lặng nhìn chằm chằm tay trái của thiếu niên trên màn hình, hắn nhìn một lúc lâu, vẫn không thể phân tích ra toàn bộ công dụng của nó, nhưng mà, với tin tức hiện tại cũng đủ để hắn cho những người này một chút bất ngờ nho nhỏ.
Hắn nghĩ xong, khóe miệng lộ ra ý cười, đuôi mắt đảo qua hàng phó bản cấp A đang bị dồn vào đường cùng, giơ tay để lại bình luận.
<Ân Lý: Bốn mặt gương.>
...
Vòng tay quản lý lại rung lên, ý tưởng của Lâm Khách vừa được Giáo chủ đồng ý, thuận thế cúi đầu xuống nhìn, thấy số người xem lại tăng vọt.
Ở bên kia, Giáo chủ giơ tay trai đặt lên vai trái người đàn ông mù, sắp bắt đầu ban phước.
Cảm thấy có gì đó không đúng, Lâm Khách nhíu mày, còn chưa kịp phân tích, một tiếng ầm ầm vang bên tai.
Dương Nguyệt thét chói tai, Giáo đường chấn động, cát bụi "rào rào" rơi từ trên đỉnh đầu xuống.
Tất cả mọi người đều bị rung chấn làm cho đứng không vững, Dương Nguyệt lấp tức kéo Úc Sanh nhảy sang bên cạnh, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn: "Mẹ ơi cái gì thế này? Nữ phù thủy bốc phát, muốn tấn công tận vào đây sao?"
Không, không phải phù thủy bộc phát mà Giáo chủ suy yếu.
Lâm Khách vẫn luôn để ý Giáo chủ, né tránh khổi đất đá, một lần nữa nhìn về phía Giáo chủ. Phần đỏ thẫm trên người Giáo chủ ngày càng nhiều, đã thấm đẫm vai trái và tay áo của đối phương. Mà trạng thái của Giáo chủ thay đổi theo màu áo, càng lúc càng lạ.
Dường như đối phương đang khó khắn giữ bình tĩnh.
Từ góc độ cơ chế của phó bản, Giáo chủ là cái bóng của phù thủy, đối phương và phù thủ là môt thể hai mặt, có sức mạnh khắc chế đối phương, bảo vệ thị trấn. Kể từ khi bông hồng của Lâm Khách bị Giáo chủ lấy đi, Giáo chủ đã bị ảnh hưởng bởi bông hồng đỏ và phù thủy thức tỉnh, có một sức mạnh khác...trong đó sự bình tĩnh ngày càng kém đi.
Thật giống như một người đang bị hạn chế, đang giải phong ấn, sức mạnh chuyển hóa, cũng phá hư sức mạnh nguyên bản của hệ thống.
Đây có lẽ là phân thân của Chủ thần tự điều chỉnh theo nguyện vọng của phù thủy, thay vì trở thành một Giáo chủ lạnh tình lạnh lạnh, làm cho cả trấn nhỏ chìm vào sương băng, chi bằng trở thành một Giáo chủ có thể cảm nhận được cảm xúc cua người khác, có thể nói chuyện với gió và hoa, đồng thời bảo vệ người đàn ông mù và phù thủy, cũng mang đến một hy vọng mới cho trấn nhỏ.
Lại một tiếng nổ lớn.
Dầm nhà thờ sụp xuống, tường gạch vỡ vụn, thủy tinh đầy màu sắc vỡ giòn tan, hóa thành nghìn mảnh vụn, như màn mưa dội xuống.
Nhà thờ sụp đổ!
Ánh mắt Dương Nguyệt chăm chú, nắm lấy tay Úc Sanh lập tức chạy ra ngoài, Lâm Khách cũng không nhường đường, tay trai tay phải đồng thời vươn ra túm lấy Giáo chủ và người đàn ông mù...Cậu nhận ra tâm trạng Giáo chủ không đúng, lập tức muốn dùng đạo cụ.
Không ngờ, cậu còn chưa chạm vào người đối phương, một cánh tay rất chắc chắn đã ôm lấy thắt lưng cậu, sau đó Lâm Khách thấy cảnh trước mắt xoay ngược,
Vô số tiếng đổ nát lướt qua bên tai cậu, khi Lâm Khách lấy lại tinh thần, cậu và người đàn ông mù đã đứng trước cửa nhà thờ.
Cậu ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt năng nề, sau đó lực trên người nhẹ đi.
Sau khi Giáo chủ đặt Lâm Khách xuống, giơ hai tay lên, một tấm chắn dựng lên.
Lâm Khách thở hổn hển, đảo mắt nhìn, chỉ thấy những người chơi và người dân tưởng rằng đã mất đi cơ hội sống lại thấy Giáo chủ đi ra, mừng rõ như điện, xu nịnh vây quanh mấy người họ. Cận Thanh Việt cũng từ từ xoay xe lăn đi đến.
Nhìn lên không trung, mái tóc mây thật dài của nữ phù thủy đã buông xuống trên đỉnh đầu mọi người, xem ra tấm chắn vô hình đã bị phá hủy.
Ở phía dưới tâm chắn, một loạt đạo cụ chống đỡ kỳ lạ, xem ra có người chơi ở đây đã mang hết tài sản của mình ra, những đạo cụ kia phát ra ánh sáng nhiều màu sắc ở trong bóng đêm, nhìn như miếng vá kỳ lạ, lung lay sắp đổ giữa không trung.
Có lẽ chẳng chống đỡ được bao lâu nữa, nhiều lắm chỉ là năm sáu phút sẽ bị phù thủy phá vỡ.
Lâm Khách hít sâu một hơi, nhờ đến thời gian Giáo chủ ban chúc phúc...
Không kịp.
Chẳng lẽ chỉ có thể để cho mọi người đồng tâm bảo vệ Giáo chủ, để Giáo chủ chỉ chúc phúc cho mình người đàn ông mù, cuối cùng hy sinh người đàn ông mù để cứu nữ phù thủy? Như vậy thì có lẽ nữ phù thủy có thể trở lại bình thường, Giáo chủ cũng sẽ khắc chế nữ phù thủy, nhưng...vậy thì không qua cửa có khác gì nhau?
Nhất là đối với nhân viên như cậu mà nói, vừa ra tay đã giết chết đối tượng mình giúp đỡ, vậy còn giúp đỡ cái gì nữa?
Ở bên cạnh, người đàn ông mù nhận được sự nguyện ý giúp đỡ của vài người, đã lộ ra dáng vẻ cảm động, giờ biến thành cam chịu, hắn ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn khuyên phù thủy: "Dạ Oanh, em không cần lo lắng nếu anh không có ở đây, đợi đến khi em trở về, mọi người trong trấn sẽ chăm sóc em thật tốt."
"Tất cả họ đều rất tốt và đã hứa với anh sẽ giúp đỡ em. Vì thế, em đừng làm phiền họ."
"Yên tâm, đợi đến anh làm ra đóa hoa kia cho em, em sẽ có được tâm hồn thuần khiết nhất trên thế giới, cũng chắc chắn có thể tiếp tục sống hạnh phúc ở đây."
Rõ ràng là một người sắp chết, trong lòng lại còn nghĩ đến tất cả mọi người, Lâm Khách nghe xong thấy hơi bất đắc dĩ, nhờ người đàn ông mù nói "mọi người đều đồng ý giúp đỡ" mới nhớ đến lời nói của Giáo chủ.
Giáo chủ nói, "Bởi vì máy của cậu chảy trong người tôi, tội lỗi của cậu cũng là tội lỗi của tôi."
Nếu tội lỗi có thể chia sẻ, và chúc phúc của Giáo chủ có thể xua tan hết tội lỗi còn lại...
Thứ tự, thứ tự.
Trong nháy mắt, ánh mắt Lâm Khách lóe lên.
"Đợi đã, người đàn ông mù," cậu nói, "Chúng a có thể làm đóa hoa hồng trước, sau đó Giáo chủ sẽ ban phước cho hoa hồng..."
Cậu còn chưa dứt lời, đã thấy người đàn ông mù vô tình phản kháng, mò mẫm đến một dây leo không biết xuất hiện từ khi nào, đâm thẳng vào ngực.
Trong bóng đêm, bóng người kiêu ngạo của đối phương nhẹ nhàng như một chú chim bay giữa không trung, xung quang là tiếng rên rỉ của nữ phù thủy.
Lâm Khách trợn to mắt, trơ mắt nhìn dây leo đâm xuyên qua cơ thể gầy gò kia.
Dây leo đâm thủng người người đàn ông mù trong thoáng chốc, đột nhiên sinh ra vô số rễ nhỏ, các nhánh rễ nhanh chóng tỏa ra, giống như pháo hoa nổ tung vào ban đêm
Trong nháy mắt, Lâm Khách cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Trước đó, cậu tưởng mình đã hiểu hết người đàn ông mù, nhưng không, cũng không tin chuyện đã xảy ra.
Cậu cho rằng mình sẽ không sẽ bị đối tượng giúp đỡ ảnh hưởng, nhưng giờ khắc này, trái tim Lâm Khách bỗng mềm nhũn.
Cậu lập tức hoàn hồn, không cần suy nghĩ xem có gì sai sốt không, đưa tay liền bắt lấy một nhánh rễ, đữa vào vết thương cũ của mình để truyền máu.
Không ngờ, động tác của mình còn chưa xong, cổ tay đã bị một bàn tay to nắm lấy.
Đó là Giáo chủ.
Trong bóng đêm, đôi mắt màu hổ phách của Giáo chủ như ánh kim, sự cuồng loạn lúc nãy đã biến mất, hắn trầm tĩnh nhìn Lâm Khách, nói: "Để tôi."
Theo lời đối phương, rễ cây nhu bị điều khiển, từ lòng bàn tay Lâm Khách chui ra, đột nhiên đâm vào sườn Giáo chủ, đối phương như không biết đau, chỉ từ từ cúi đầu.
Dây leo lúc nãy còn hung hãn, dường như hấp thu được máu của thần thánh nên bị thanh lọc, dần trở nên ỉu xìu.
Chuyện xảy ra đột ngột, Lâm Khách nhìn áo khoác càng đậm màu của Giáp chủ, trong nháy mắt hơi bối rối, đang muốn tìm thứ gì đó để băng bó vết thương cho đối phương, lại nghe thấy giọng nói vang lên.
"Mọi người nhanh lên, trong lòng sám hối giúp đỡ người đàn ông mù, có lẽ có thể được Giáo chủ tha thứ. Đây là cơ hội cuối cùng."
Là Cận Thanh Việt. Anh ta đẩy xe lăn đến bên cạnh người đàn ông mù, tự nhiên đâm một rễ cây vào sườn mình.
Bên cạnh anh ta là Dương Nguyệt, Úc Sanh và còn mấy người chơi và người dân đều làm động tác giống nhau.
Chỉ có vài người hét lên "Điên rồi, mấy người điên hết rồi," sống chết cũng không chịu để cho thứ quye quái này cắm vào cơ thể mình, không quá mấy giấy đã bị dây leo cuốn đi. Đương nhiên, cũng có Cao Phi Phàm dẫn theo mấy người chơi đến, giơ tay muốn nắm lấy nhánh rễ, mãi vẫn không thể bắt được.
Giống như nhánh rễ có năng lực phán đoán của bản thân, biết ai nguyện ý giúp đỡ, ai chỉ hy vọng nhờ chúng đạt được mục đích của mình.
Cuối cùng, bọn họ cũng bị dây leo kéo đi, trước khi bị kéo đi còn chửi rủa toàn bộ trấn nhỏ này không khoa học.
Giống như kênh chat nói, ngay khi nữ phù thủy phá vỡ hoàn toàn tấm chắm, đốt nhiên gào thét đâm xuống...Ở nơi máu tươi của mọi người hội tụ, trong ngực người đàn ông mù đồng thởi nở ra một đóa hoa hông thật lớn. Những cánh hoa mạnh mẽ, khoác lên mình những mảnh lông tơ, mềm mại và tuyệt đẹp.
Thân hoa phát triển liên tục, mịn màng và không có gai.
Người đàn ông mù dùng hết sức mạnh cuối cùng của mình, mò mẫm chạm gốc cây, nhẹ nhàng nâng nó lên.
Đóa hoa hồng rất lớn, cứ như vậy lung lây chạm vào đôi môi rộng lớn xấu xí của nữ phù thủy, giống như một nụ hôn nhẹ nhàng.
Mọi thứ dừng lại và phù thủy cũng thế.
Lỗ thủng rỗng trước ngực cô là noi đặt trái tim, chợt co rụt lại, cành cây bên trong ma sát với nhau, phát ra âm thanh khiến người ta ê răng.
Trong nháy mắt, tắt cả mọi người đều nghe được.
Đó là nhịp tim của phù thủy.