"Tất nhiên, trong khi giải quyết các câu đó, chúng ta phải chú ý đến việc kích hoạt điểm chết, đêm nay sẽ loại bỏ những người chơi đầu tiên, tất cả mọi người phải cẩn thận. Quy tắc đào thải và cách đào thải chắc chắn có liên quan đên hoa hồng vào ban đêm, đó là gợi ý phó bản đưa ra."
Bởi vì trời dần tối, thời gian gấp gáp, người chơi vừa đi về phía đông của trấn nhỏ, vừa nói chuyện về phó bản.
Khi Cận Thanh Việt lên tiếng, rất nhiều người chơi cũng chủ động chia sẻ tin tức của mình, Cận Thanh Việt lại bắt đầu phân tích, nói những điểm cần chú ý với mọi người, cũng dặn dò mọi người một căn nhà chỉ có thể vào tối đa hai người.
Kỷ Hồng vẫn im lặng đứng bên cạnh, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Chỉ có thế thôi à? Sao anh không nói về điểm chết tôi nay luôn đi?"
Cận Thanh Việt dừng lại một chút: "...Chưa có kết luận gì cả, tôi không muốn vì suy đoán của tôi làm lệch hướng suy đoán của mọi người."
Kỷ Hồng lại cười tiếp: "Vậy thì sao?"
Lúc này sắc trời đã sẩm tôi, bốn phía trấn nhỏ tràn ngập mùi hoa thơm khiến người ta mơ màng.
Mùi hương như là thực thể, sương mù ập đến.
Người chơi đứng lại trước cửa một ngôi nhà gạch nhỏ, so với những ngôi nhà khác trong trấn, những ngôi nhà này rất sơ sài, giống như lắp ghép mô hình, mái hiên màu đỏ, tường màu vàng ngói.
Cận Thanh Việt không trả lời Kỷ Hồng nữa, dẫn theo Úc Sanh đi vào một căn nhà trong số đó.
Lúc đó, đột nhiên một người đàn ông xông lên kéo xe lăn của anh ta, khóc lóc nói: "Cận Thanh Việt, Anh Cận, anh đợi một chút, anh xem giúp tôi, tôi, tôi như này còn có thể cứu được hay không?"
Một người chơi hoa hồng đỏ run rẩy, hiên nhiên hắn đang sợ hại để lộ tình huống của mình, nhưng đến cuối cùng sợ chết đã cầu xin Cận Thanh Việt, vươn tay về phía anh ta.
Lòng bàn tay thô ráp của hắn có một vết thương rất rõ.
"Tôi bị thương bởi gai trên hoa hồng, không đau không ngứa, nhưng..." Nhưng không biết đó có phải là đánh dấu của điểm chết hay không.
"Hèn hạ." Người đàn ông mặt ngựa chân cho đứng bên cạnh Kỷ Hồng cười nhạo một tiếng, sau đó sắc mặt không được tốt lắm nhìn sương trắng đang ập đến, không muốn lãng phí thời gian, túm lấy người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh đi vào trong căn nhà gần đó, rồi đóng cửa lại.
Ở bên cạnh, cô gái tên là Cẩm Miên muốn kéo Kỷ Hồng vào căn nhà khác, lại bị Kỷ Hồng đẩy ra, bảo cô đi trước đi.
Kỷ Hồng vẫn nhìn chằm chằm vào Cận Thanh Việt, nắm chặt tay trái, giống nhu phải tìm được đáp án trên người anh ta. Có trời mới biết trong lòng cô ta cũng đang mắng người, An Nam nói sẽ hành động một mình liền đi một mình, không có An Nam, cô ta chỉ có thể dựa vào Cận Thanh Việt...Mà lúc nãy, lòng bàn tay cô ta cũng bị trầy xước.
Cận Thanh Việt cẩn thận nhìn lòng bàn tay của người đàn ông, mím mỗi, không nói gì cả.
Sương mù trắng đã ập đến.
"Không sao đâu, anh Cận, tôi gọi cậu một tiếng anh, có chuyện gì cậu cứ nói, tự tôi đoán sai dẫn đến cái chết cũng là lỗi của tôi!" Người đàn ông nắm chặt xe lăn, lẩm bẩm thề, nhìn như sắp phát điên.
Cận Thanh Việt còn chưa nói gì, Kỷ Hồng cắn răng đứng ở bên cạnh một lúc, ánh mắt tức giận nhưng lại không nhịn được cười: "Đừng nói anh tưởng rằng, Cận thần lo lắng cho anh nên mới không nói lời nào hả? Tôi đây tốt bụng nhắc nhỏ cho anh một câu, anh ta đang giấu gì đó."
"Nghĩ lại mà xem, nếu anh ta quen thuộc nơi này như vậy, ngay từ đầu đã có thể cứu người, vì sao lại nhìn người bên hoa hồng đỏ chết bảy người?" Kỷ Hồng cố dẫn đường.
Cô ta thản nhiên cười: "Muốn báo thù cho Mục Thành, đừng đến mức hại chết tất cả mọi người chứ?"
Vốn hai bên đang đè nén đối đầu nhau, đột nhiên lộ ra ngoài, người chơi cầu cứu càng khóc không ra nước mắt.
Ai mà không biết Cận Thanh Việt chứ? Là người chơi duy nhất đạt được kết thúc hoản hảo trong phó bản trừng phạt. Đúng hơn mà nói, phó bản năm mươi người chơi kia, cuối cùng chỉ có Ân Lý sống sót. Mọi người thầm đoán, Ân Lý đã hại chết những đồng đội do Mục Thành dẫn dầu."
Cận Thanh Việt là đồng đội thân thiết của Mục Thành, nhưng không biết tại sao lần đó anh ta không đi chung với Mục Thành, sau khi xảy ra việc đó, mọi người đều cho rằng Cận Thanh Việt sẽ không bao giờ từ bỏ, không ngờ Cận Thạn Việt lại lui về ở ẩn, làm cho đoàn đội Ân Lý nổi lên kiêu căng một thời gian.
Lần này Cận thần vừa mới xuống núi đã gặp phải đám chó điên, hai bên có đánh nhau không?
Người đàn ông tức giận nhưng không dám nói, sợ đắc tội với Kỷ Hồng, lại càng sợ Cận Thanh Việt tức giận sẽ không giúp hắn nữa.
"Có quá nhiều manh mối về gai hoa hồng, rất khó để đoán ra cái nào có hiệu quả, nhưng toi có thể nói cho anh biết hai thứ quan trọng," Cũng may Cận Thanh Việt không để ý đến lời khiêu khích của Kỷ Hồng, dùng một lúc rồi nói tiếp, "Nữ thần Aphrodite đi tìm kiếm người yêu đã hóa thành hoa hồng trắng, gai hoa đã đâm chảy máu nàng, máu tươi nhỏ giọt trên cánh hoa trắng tinh khiết, biến thành hoa hồng đỏ; Nữ thần Athena ghen tỵ với sắc đẹp của Rhodanthe, đã biến nàng thành một bông hồng đỏ và nhữn người theo đuổi nàng thành những cái gai."
"Từ hai câu chuyện thần thoại này, tôi khuyên anh không nên đến gần hoa hồng trắng và những người chơi hoa hồng trắng, đồng thời cảnh giác với trạng thái tinh thần của mình, tránh rơi vào trầm mê, không theo đuổi bất kỳ "ai", đặc biệt là người chơi hoa hồng đỏ, khuyên anh cũng không nên tiếp xúc với hoa hồng đỏ."
Kênh chat thảo luận theo lời nói của Cận Thanh Việt, người đàn ông dập đầu cảm ơn, vội vàng né tránh tất cả người chơi, một mình chọn một căn nhà.
Hắn quá sợ chết, vừa vào nhà liền khóa cửa lại.
Lúc này sương mù đã dày đặc, mỗi người đều cảm thấy như có cánh hoa trượt trên mặt.
Kỳ Hồng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng bị khóa, lúc này mới lộ vẻ hài lòng, từ từ đi về phía Cẩm Miên nói: "Một mình tôi một nhà, cô ở cạnh nhà tôi."
Dứt lời, không nhìn Cận Thanh Việt nữa, một mình đi vào nhà rồi khóa cửa lại.
Cẩm Miên không ngờ mình bị chị gái vứt bỏ lại, nhưng vẫn hiểu rõ phong cách làm việc của đội ngũ này, do dự một lát, chỉ đành nghe theo lời Kỷ Hồng, một mình vào căn nhà nhỏ, nhưng cô không khóa cửa lại như đang đợi ai đó.
"Còn nhìn tôi làm gì, đi vào nhà hết đi, nhớ rõ mỗi nhà không được vượt quá hai người." Cận Thanh Việt nhàn nhạt nói với mọi người.
Nói xong, anh ta dẫn Úc Sanh vào một căn nhà gạch nhỏ, đối diện với Tần Độ.
Danh tiếng của Cận Thanh Việt rất nổi tiếng, cho dù có ở chung với một cô gái, chắc chắn không ai dám nói ra nói vào.
Những người chơi còn lại nhìn nhau.
Số lượng người chơi hoa hồng trắng lúc đầu có hai mươi ba người, ngoại trừ Úc Sanh, năm người đội Kỷ Hồng và một người lúc nào một mình vào nhà, chỉ còn lại mười sáu người.
Đội trưởng phía hoa hồng trắng là Tần Độ ngẩng đầu nhìn Cận Thanh Việt đi vào nhà gạch, nhíu mày chần chờ một lát, gọi người chơi hoa hồng trắng trong đội ngũ lại: "Đợi đã."
Người chơi quay đầu lại nhìn, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Tần Độ cười khách khí: "Tôi còn một đạo cụ tĩnh tâm cấp S cuối cùng, phạm vi có hiệu lực, tôi có thể mời anh ở cùng tôi được không."
Hai muoi giây sau, Tần Độ thuận lợi mời được đồng bọn, những người chơi còn lại lập tức hiểu ra, nhanh chóng theo chân Cận Thanh Việt và Úc Sanh chia nhà, phối hợp cả hoa hồng trắng và đỏ, chỉ còn lại hai người hoa hồng trắng run rẩy vào nhà cùng nhau.
Hơn mười căn nhà gạch vừa đóng cửa lại, bóng dáng mờ mờ, gió đêm lướt qua, bóng đêm âm u.
Vô số rễ hoa hồng đỏ vọt lên, đột nhiên xông đến căn nhà chỉ có những người chơi hoa hồng trắng.
Một con chim Dạ oanh bay ngang bầu trơi, hót một tiếng lảnh lót.
Người đàn ông lúc nãy run rẩy suýt nữa quỳ xuống cầu xin Cận Thanh Việt, đột nhiên mở cửa phòng, dưới sự tấn công điên cuồng của hoa hồng đỏ, đi theo hướng con chim vừa bay qua.
...
"Két."
Âm thanh rất nhỏ, Lâm Khách giật mình thức dậy.
Trong phòng rất tối, sương mù ngoài cửa trắng xóa, vô số dây leo hoa hồng bám bên ngoài, từng đóa hoa hồng đỏ nở rộ, ô thủy tinh vỡ ra một khe nhỏ.
Sau đó, dây leo như vô số con rắn dài, truyền đến âm thành "xào xạc."
Trái tim Lâm Khách hẫng một nhip, nhảy từ trên giường xuống.
Mấy giờ rồi? Không, không có cách nào để đoán thời gian, chỉ biết giờ đang là ban đêm.
Lâm Khách hít sâu một hơi, nhớ lại tất cả chuyện đã xảy ra.
Lúc nãy cậu đánh một trân với Lục Chu.
Cách đánh không giống lần trước, lúc trước là bạo ngược và tức giận, chỉ muốn một đao chém chết đối phương, mà lần này đồng cảm với cảm xúc của Lục Chu, mang theo sự oán giận, không cam lòng, nên rất xấu hổ, chỉ là kẹp lôi kéo quần áo, nhưng mà bị Lục Chu ngăn lại...Nghĩ đến đây, mặt Lâm Khách đen lại.
Cậu cảm thấy mình bắt đầu cảm nhận được "tình cảm" của Lục Chu, càng ngày càng tinh thần phân liệt.
Nhưng mà Lục Chu đâu rồi?
Lâm Khách nhìn một vòng, không thấy Giáo chủ đâu.
Chẳng lẽ Giáo chủ giống như băng sương, đến tối sẽ biến mất? Vì thế, phòng của Giáo chủ sẽ bị hoa hồng bao quanh trả thì.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Tiếng gõ cửa rất vội, giống như đang giục, Lâm Khách nhíu mày, xuống giường đên cạnh cửa: "Ai đấy?"
Người ngoài cửa dừng lại, sau đó một giọng người đàn ông rất lo lắng nhưng kiên định vang lên.
"Tôi là Dư Lâm, nơi này không an toàn, Cận thần bảo tôi đến cứu cậu."