Tôi Sẽ Giết Tác Giả

Chương 34: Thắp sáng một tia lửa



Chương 34 Thắp sáng một tia lửa

Kịch tính! Kịch tính! Kịch tính~!

😊😊😊😊😊😊🤗🤗🤗🤗

Từ nhỏ, tôi đã thích kịch. Không, nói đúng hơn là ghét lối sống đơn điệu.

Tìm kiếm sự phấn khích và hồi hộp để giải trí trong suốt cả ngày.

Từng là người thích sự hỗn loạn. Nếu không tìm thấy, tôi sẽ tự tạo ra nó.

Tôi đã đạt được điều đó bằng cách nào?

Vâng, là kiểu học sinh luôn nhắc nhở giáo viên chủ nhiệm về bài tập về nhà.

( PS: ờ kiểu này thì thk nào trong lớp trả ghét tao cũng ghét ko thế ưu được)

Tôi là 'người bạn thân nhất' chuyên thao túng các cô gái chia tay bạn trai của họ và ngược lại.

(PS: ae để ý thk bạn thân mình nha)

Tôi là người thường xuyên kích động sự bất hòa giữa hai người bạn và xem họ đánh nhau!

Bạn còn nhớ câu chuyện tôi và đám bạn đại học chơi trò thật và thách trong lúc say không?

Đoán xem ai là người đã gợi ý cho họ làm như vậy? Đó chính là tôi!

(mé dù ko muốn viết như vậy nhưng ghét vl)

Tại sao tôi lại làm điều kinh khủng như vậy? Bởi vì tôi biết mình sẽ có một vở kịch hay!

…Tất nhiên, cuối cùng nó ảnh hưởng tiêu cực đến tôi bằng cách làm hỏng toàn bộ lịch trình ngủ nhưng thôi, kệ đi. Nó hoàn toàn xứng đáng.

Ý tôi là tôn thờ sự hỗn loạn! thích kịch tính! thích nhìn thấy sự yên bình của cuộc sống bị phá vỡ!

Biết tất cả những điều tôi nói khiến mình trông giống như một người xấu, nhưng không quan tâm.

(ờ mày vui nhưng người khác thì ko)

Trong kiếp trước, khi lớn lên, cảm thấy cảm xúc của mình đang dần rời xa mình.

Niềm vui và nỗi buồn mà từng cảm thấy khi còn nhỏ đã không còn đến nữa. Tôi hầu như không nhớ lần cuối cùng khóc là khi nào.

Tôi đã có bạn gái nhưng không bao giờ có thể yêu cô ấy theo cách thấy bạn bè yêu người yêu của họ.

Tôi có cha mẹ nhưng chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với họ.

Tôi có anh chị em nhưng không bao giờ chia sẻ bí mật nào.

Tôi có bạn bè nhưng ở bên họ khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Cuộc sống của tôi rất nhàm chán và việc thiếu sự kích thích đã khiến bant thân phát điên rất nhiều lần.

Luôn cảm thấy mình thiếu một điều gì đó trong cuộc sống. Để che giấu cảm giác thiếu hụt đó, tôi bắt đầu làm những việc mà một "người tốt" sẽ không bao giờ làm.

Nhưng không phải là tôi g·iết ai hay làm điều gì xấu. Bạn có thể nói rằng chỉ ẩn danh chơi khăm bạn bè mình.

Chỉ muốn cảm nhận điều gì đó - bất cứ điều gì có thể khiến tôi cảm thấy mình còn sống.

Cho nên khi đến thế giới này, tôi rất vui mừng. Cuối cùng cũng được ở trong một tiểu thuyết viễn tưởng về c·hiến t·ranh. Xung quanh là sự hỗn loạn!

Và ngay lúc này, đang chứng kiến ​​sự khởi đầu của một điều gì đó mà sau này sẽ trở thành một sự hỗn loạn lớn.

Cất cuốn sách võ thuật đang cầm trên tay vào lại chiếc vòng tay đa chiều và lấy ra một gói bỏng ngô.



Vâng, tôi có mang theo bỏng ngô.

Việc đào tạo có thể đợi. Việc xem cảnh này được ưu tiên hơn.

"Mày đã nói gì với tao?!" một gã đàn ông da đen to lớn hét vào mặt một cậu bé tiên tóc màu ngọc lục bảo nhỏ nhắn.

Cơ thể anh ta rất rắn chắc, và chiếc áo khoác đen anh ta mặc phải vật lộn để che đi bắp tay khổng lồ của anh ta.

Với chiều cao khoảng 7'4, anh sở hữu một vóc dáng to lớn có thể khiến bất kỳ ai cũng phải kh·iếp sợ. Thật khó tin rằng anh chỉ mới 18 tuổi.

Tên anh ấy là… À… không biết nữa. Quên mất rồi.

Đúng vậy! đã từng khẳng định mình có trí nhớ gần như hoàn hảo nhưng ngay cả tôi cũng không thể nhớ hết những chi tiết nhỏ vô dụng!

"Mày có biết tao là ai không? Tao là Alberto Okoro! là cánh tay phải của Kai Wiseman!" anh chàng lực lưỡng hét lên lần nữa, giọng nói trầm ấm, vang vọng khắp sân tập.

Những người chứng kiến ​​run rẩy vì sợ hãi cho sự an toàn của cậu bé tiên nhỏ bé đang đối mặt với người đàn ông khổng lồ.

Những người trước đó không để ý đến cảnh này chắc hẳn bây giờ đang chú ý, quay đầu lại để xem chuyện gì đang xảy ra.

Vâng, tôi nhớ rồi! Tên anh ấy là Alberto– Ồ, anh ấy đã giới thiệu bản thân rồi à?

Dù sao đi nữa, ông ấy là cánh tay phải của – Ồ, anh ấy cũng nói thế à?

"Anh bạn, sao anh lại tức giận thế? Tôi chỉ yêu cầu anh lịch sự tránh xa chỗ này thôi mà." Trong khi mọi người khác lặng lẽ nhìn trong kinh hoàng, cậu bé yêu tinh trước mặt Alberto vẫn bình tĩnh nói mà không hề có chút sợ hãi nào trên khuôn mặt.

Ông là William Sinoath. Gia đình ông không có gì đặc biệt.

Người Sinoath từng là thế lực hùng mạnh trong quá khứ nhưng hiện nay họ đã mất đi phần lớn ảnh hưởng và vị thế chính trị.

Tại sao?

Bởi vì hầu hết thành viên của họ đã bị t·hảm s·át.

Tại sao?

Vâng, tôi có thể nói với bạn nhưng tôi sợ mình sẽ lạc đề. Vậy nên hãy gác lại cuộc nói chuyện này sang một bên vào lúc khác.

Người Sinoath vẫn phục vụ cho gia tộc Netyoive - gia tộc cai trị lục địa phía nam - như chư hầu của họ nhưng hầu như không còn là một gia tộc quý tộc nữa.

Tuy nhiên, họ vẫn được biết đến với lòng tự hào của một gia đình elf. Mặc dù không còn giữ được danh tiếng như trước, họ vẫn giữ được phẩm giá của mình trong cách cư xử.

Và lòng tự hào và phẩm giá của dòng máu Sinoath tỏa sáng qua cách cậu bé này giữ mình. Đứng cao trước một người đàn ông to gấp đôi mình, cậu toát lên vẻ quyết tâm.

"Ý mày là hỏi tao một cách lịch sự sao? mày đã nói theo nghĩa đen, và tao sẽ nói lại, `Này, tránh ra khỏi đây, anh chiếm quá nhiều chỗ.` Nghe có vẻ lịch sự với mày không?!" Alberto khạc ra với giọng chế giễu. "Và mày là ai mà bảo tao phải làm gì?!"

Với người ngoài cuộc, đây có vẻ là lý do trẻ con để chiến đấu.

Suy cho cùng, toàn bộ cơ sở cho lập luận của Alberto là William đã nói chuyện thô lỗ với anh ta.

Alberto là kiểu người 'yếu đuối trước kẻ mạnh và mạnh mẽ trước kẻ yếu'. Còn William thì hơi kiêu ngạo quá mức.

Đặt những người cùng loại trước mặt nhau và bạn sẽ thấy họ bắt đầu cãi nhau vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó chỉ trong vòng chưa đầy một phút.

Vâng, để bảo vệ Williams, loài yêu tinh vốn nổi tiếng là kiêu hãnh.

Nhưng đó không phải là toàn bộ sự thật. Bạn thấy đấy, Alberto được Kai Wiseman - thủ lĩnh của nhóm tự gọi mình là Young Elites - yêu cầu bắt đầu cuộc chiến này.

Vẫn không thể hiểu nổi tại sao cụm từ 'Young Elites' lại nghe có vẻ ngớ ngẩn đến vậy.

Tại sao Kai lại chỉ thị cho Alberto làm như vậy?

Bởi vì anh ta là một nhân vật phản diện hạng ba trong tiểu thuyết. Gây ra những bất tiện trong cốt truyện là toàn bộ lý do tồn tại của hắn.

Như tôi đã giải thích trước đây, có hai cơ quan nội bộ quản lý đội ngũ học viên trong học viện này: Hội đồng học viên và Cộng đồng kỷ luật, còn được gọi là 'hoàng gia' và 'quân cờ'.



Hội đồng học viên, còn được gọi là 'hoàng gia' bao gồm tám học viên xếp hạng cao nhất của học viện. Họ sở hữu các danh hiệu riêng như Vua, Nữ hoàng, Giám mục, Hiệp sĩ và Xe.

Họ có khả năng tạo ra những thay đổi quan trọng và đặt ra những quy định mới trong học viện.

Ủy ban kỷ luật, còn được gọi là 'quân tốt' bao gồm tám học viên tiếp theo được xếp hạng từ 9 đến 16 và chịu trách nhiệm thi hành các quy tắc do Hội đồng học viên đặt ra.

Quinn, người xếp hạng 16, về mặt kỹ thuật là thành viên của Ủy ban kỷ luật.

Nhưng nếu nhớ không nhầm cốt truyện của cuốn tiểu thuyết thì anh ấy vẫn chưa tham dự bất kỳ cuộc họp nào của họ và vẫn chưa tích cực tham gia vào ủy ban.

Nếu ước tính của tôi là đúng, thì anh ta sẽ sớm bị buộc phải tham gia cùng họ. Điều đó sẽ xảy ra trước khi bắt đầu 'cuộc chiến giả'.

Dù sao đi nữa, mục tiêu của Kai là giành được vị trí Vua - chủ tịch hội đồng học viên và 'cai trị' thành phố này trong thời gian học ở học viện.

Để đạt được mục tiêu của mình, anh cần phải hiểu được điểm mạnh và điểm yếu của những đối thủ cạnh tranh.

Không có gì ngạc nhiên khi Nero là một trong những người sẽ là đối thủ cạnh tranh của anh cho ngôi vua.

Trên thực tế, anh và Quinn là mối đe dọa thực sự duy nhất đối với anh ta.

Đó là lý do tại sao mục tiêu của Alberto ở đây là tạo ra một tia lửa có thể biến thành một đám c·háy r·ừng.

Và việc quan sát cách các đối thủ tương lai của mình xử lý đ·ám c·háy sẽ cho anh biết mọi thứ anh muốn biết về họ.

Và có vẻ như anh ta đã thành công khi làm như vậy vì Alberto đã làm rất tốt việc khiến William tức giận.

"Anh đang nói gì vậy? Tôi chưa bao giờ nói thế! Có vẻ như anh đang cố đổ lỗi cho tôi vì điều gì đó mà tôi không làm" Williams cau mày nói. "Tôi chỉ yêu cầu anh di chuyển một chút vì tôi muốn luyện tập ở đây cách vung một thanh kiếm lớn như thể nó là một món đồ chơi! Anh có thể làm ai đó b·ị t·hương bằng cách đó!"

"Ồ, đúng thế sao? Vậy là mày đang nói là tao nghe nhầm à?" Alberto lên tiếng. "Tao rất tiếc phải nói với mày điều này, cậu bé ạ, nhưng không giống như đôi tai dài của anh dường như không thể hoạt động bình thường, đôi tai của tôi hoạt động hoàn hảo!"

Ồ! Thật là một đòn thấp! Yêu tinh thực sự n·hạy c·ảm với đôi tai của họ! Và những chàng trai thấp bé thực sự n·hạy c·ảm với chiều cao của họ!

Nhân tiện, tôi cao 6'1. Hmph. Cúi đầu trước tôi đi, lũ phàm nhân kia!

Sau vài giây im lặng, cậu bé tiên tóc màu ngọc lục bảo ưỡn ngực tức giận và hét lên

"Anh biết không, tôi chưa bao giờ nói bất cứ điều gì mà anh cho là tôi đã nói, nhưng giờ thì tôi đã nói rồi! Anh to xác vô dụng. Cút đi chỗ khác thay vì làm ầm ĩ ở đây và làm phiền mọi người xung quanh!" anh ta cau mày.

Ôi, ngay cả tôi cũng sẽ không chấp nhận điều đó nếu là Alberto.

"Cái gì?! Tại sao tao lại phải quan tâm đến người khác chứ? Và nếu mi có vấn đề gì với tao, thì anh tránh ra! Thực tế là, chạy đi! Chạy đi trước khi tao đấm vào cái mặt ngu ngốc đó của mi." Alberto quát và siết chặt nắm đấm như một lời cảnh cáo.

"Vậy là cậu buộc tội ai đó về điều mà họ chưa từng làm, cậu từ chối để ý đến xung quanh, và tệ hơn nữa, cậu đe dọa sẽ t·ấn c·ông một học viên khác." William nói to những hành vi vi phạm của Alberto, dường như cho anh ta một cơ hội cuối cùng để rút lui.

Nhưng thay vào đó, Alberto cười toe toét và tiếp tục sủa. "Ừ, tao làm thế! Mày định làm gì với nó? Đi khóc với mẹ mày đi, đồ con nít?"

"Đó có phải là sự trở lại không? Bởi vì nếu đúng, thì nó thật trẻ con và ngu ngốc." William nghiến răng và chế giễu nghiêng đầu sang một bên, "Chúa ơi, tôi thương hại anh. Vừa ngu ngốc vừa xấu xí. Cuộc sống hẳn rất khó khăn với anh."

Đốt cháy! Tôi gọi đó là đốt cháy!

Ngay khi những lời đó thoát khỏi miệng Williams, Alberto giơ tay phải lên. Anh ta truyền mana vào chiếc vòng tay đa chiều của mình và trang bị một thanh kiếm lớn trong tay.

Cậu bé Elf cũng không lùi bước. Cậu ta hạ thấp tư thế chiến đấu và triệu hồi một ngọn giáo bằng tay phải.

Rắc rắc—Rắc rắc—

Vừa nhai bỏng ngô, vừa thích thú ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, háo hức chờ đợi những điều sắp xảy ra.

Ui chao—!

Nhưng trước khi Alberto kịp vung kiếm và William kịp đâm ngọn giáo về phía trước, một cậu bé tóc đen xuất hiện từ hư không giữa họ.



Chậc.

Còn ai ngoài Nero có thể phá hỏng một trận chiến hoàn hảo trước khi nó bắt đầu?

"Dừng lại, hai người!" Nero hét lên trong khi dùng tay đẩy hai học viên ra và tạo khoảng cách giữa họ. "Còn Alberto, giơ v·ũ k·hí vào bạn học là vi phạm quy định. Tôi sẽ báo cáo với hội đồng học viên nếu tôi còn thấy hành vi như thế này nữa."

"Cái gì cơ?!" Alberto giật tay Nero đang đẩy anh ra khỏi ngực mình, hét lên. "Hắn cũng rút v·ũ k·hí ra với tôi!"

"Ngươi là người làm trước. Ngươi chắc chắn không ngờ William để ngươi đánh hắn mà không đánh trả, đúng không?" Nero nheo mắt trong khi thu tay lại.

"Mày–" Alberto định sủa tiếp thì một anh chàng cùng lớp tiến lên và đứng ra bảo vệ anh ta.

"Và chắc hẳn anh không nghĩ Alberto sẽ để William tiếp tục sỉ nhục anh ta, đúng không? Ý tôi là, nếu chúng ta thực sự đến hội đồng thiếu sinh quân, thì chúng ta cũng phải nói với họ rằng William đã nói chuyện thô lỗ với anh ta như thế nào." Anh chàng bước lên phản đối.

Trước khi Nero hoặc William kịp phản hồi lại bình luận đó, Anastasia đã bước lên và xen vào cuộc tranh luận.

"Công bằng mà nói, anh ta là một gã to lớn," cô chỉ vào Alberto và nói. "Chưa kể anh ta đang sử dụng một thanh kiếm lớn. Có rất nhiều không gian trên sân; anh ta không nên vung thứ đó xung quanh gần ai đó. Nếu William muốn anh ta cho anh ta một ít không gian, anh ta có thể làm vậy."

"Đó có phải là lý do để bắt đầu xúc phạm ai đó về ngoại hình của họ không? Bạn cùng lớp gọi Alberto là 'to lớn vô dụng' trước mặt mọi người" để đáp lại, một cô gái bước lên từ lớp 1-C-8 và trả lời lại Anastasia. "Chưa kể, bạn cùng lớp của anh cũng có thể đi nơi khác để luyện tập."

Nhìn vào hình dáng của cô gái này, có lẽ cả cô gái và chàng trai kia đều cùng đơn vị với Alberto.

"Và đó có phải là lý do để rút v·ũ k·hí ra với ai đó không?" Nero phản biện. "Nhớ nhé. Hắn ta rút ra một thanh kiếm lớn thật sự với hắn! Vũ khí đó dùng để g·iết người! Và nếu thế vẫn chưa đủ–"

"Im lặng!"

Ngay lúc họ đang la hét với nhau như chó với mèo, một giọng nói như sấm vang vọng khắp sân tập ngay lúc đó và khiến các học viên phải im lặng.

Ồ nhìn kìa, có vẻ như cuối cùng thì Người hướng dẫn cũng nhớ ra rằng nhiệm vụ của anh ta là giá·m s·át các học viên.

Sau khi không thể chịu đựng được sự ồn ào này nữa, Leo Sensei bước tới chỗ các học viên đang làm ầm ĩ và hét vào mặt họ.

"Đủ rồi! Dừng ngay cuộc cãi vã trẻ con này lại! Quay lại với việc luyện tập và nhớ lý do tại sao các bạn ở đây. Tất cả các cậu là tương lai của thế giới này, vì vậy hãy ngừng bắt đầu hành động như vậy!"

"Nhưng Sensei, anh ta đã chĩa v·ũ k·hí vào tôi!" William kêu lên, có vẻ không vui vì Alberto không bị trừng phạt. "Anh ta là người đã gây gổ với tôi!"

"Tôi đã nói đủ rồi!" Tuy nhiên, Leo nghiêm khắc bảo William bỏ chủ đề này đi. "Nếu anh đưa chuyện này ra hội đồng, cả hai người sẽ bị trừng phạt. Bây giờ hãy quay lại và tiếp tục luyện tập!"

Chỉ khi Leo kết thúc cuộc đối đầu với họ thì các học viên mới cúi đầu và gật đầu.

Khi họ tản đi, toàn bộ sân tập chìm vào sự im lặng khó xử.

Rắc rắc—Rắc rắc—

Một số người muốn tranh luận thêm, trong khi những người khác muốn đưa vấn đề này lên chính quyền.

Tuy nhiên, họ không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục luyện tập võ nghệ trong sự im lặng cay đắng.

Khi làm vậy, họ hy vọng rằng những sự việc xảy ra vào buổi sáng sẽ không bao giờ được nhắc lại nữa.

Họ không biết rằng, chuyện đó sẽ lại được nhắc đến mà họ không hề hay biết–

"Hả?"

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, nhận thấy các học viên gần đó đang nhìn như muốn nói: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Cái gì thế? Tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào tôi thế?

Tôi thậm chí chẳng làm gì cả – Ồ!

Rồi tôi nhận ra.

Trong sự im lặng căng thẳng tiếp theo là cuộc tranh cãi nảy lửa, tiếng ai đó nhai bỏng ngô vang vọng khắp sân tập.

Đó là tôi.

Cất gói bỏng ngô vào chiếc vòng tay đa chiều, tôi cầm lại quyển sách võ thuật trên tay.

Bỏ qua mọi ánh nhìn hoài nghi và chế giễu hướng về mình, tôi lại bắt đầu luyện tập võ thuật.

Được rồi, đến lúc quay lại luyện tập rồi. Vở kịch sắp trở nên hấp dẫn từ đây nhưng tôi cần phải mạnh mẽ hơn để tận hưởng trọn vẹn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.