Tôi Sẽ Giết Tác Giả

Chương 27: Một Mặt Tối



Chương 27 Một Mặt Tối

"Haaa! Haaa!" Thở hổn hển, tôi lê đôi giày của mình lên cầu thang từng bậc một.

Nói tóm lại là, trên đường đến địa điểm Nero chỉ, tôi lại bị lạc đường… một lần nữa.

B-Nhưng lần này không phải lỗi của tôi, tôi thề! GPS của vòng đeo tay thông minh của tôi là đồ bỏ đi!

Với tất cả những tiến bộ công nghệ mà thế giới này đã đạt được, bạn nghĩ họ sẽ tạo ra thứ gì đó đáng tin cậy hơn hệ thống GPS tồi tệ này.

Nhưng không!

Tôi vẫn phải dựa vào hệ thống GPS không đáng tin cậy này và hy vọng nó sẽ dẫn mình đến đúng đích.

Chậc chậc.

Dù sao đi nữa, sau khi đến tòa nhà chung cư mà Nero gửi cho chúng tôi địa chỉ, tôi quyết định chạy lên cầu thang thay vì đợi thang máy.

Sai lầm lớn.

Tôi đã đánh giá quá cao khả năng thể chất của Lucas. Và hơn thế nữa, tôi đã đánh giá quá cao mức độ thoải mái của đôi bốt da khi chạy lên cầu thang.

Nhưng tôi phải thừa nhận rằng đôi bốt da trắng và đen tôi đi trông thật tuyệt!

Kết hợp với quần jean đen và áo phông xanh rộng rãi, tôi trông khá đẹp trai.

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt đẫm mồ hôi của tôi khi tôi nghĩ đến vẻ đẹp của mình. Đúng vậy, nóng bỏng như thế này là phạm pháp!

"Hehehehaaaaa haaaa haaaa!" Tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng của tôi chuyển thành tiếng thở hổn hển khi cầu thang đi lên không có dấu hiệu kết thúc.

Tòa nhà chung cư này lớn đến mức nào vậy?!

Tôi biết những người có thứ hạng cao sẽ được hưởng những tiện nghi tốt hơn nhưng thật c·hết tiệt!

Thay vì nói là một tòa nhà chung cư, sẽ phù hợp hơn khi nói rằng tôi đang leo lên cầu thang của một tòa nhà chọc trời hay thứ gì đó tương tự!

Cuối cùng, sau một vài lời nguyền rủa và thở hổn hển, tôi đã đến trước căn hộ số 567. Đây là phòng số Nero bảo chúng tôi đến.

Tôi nhìn vào vòng đeo tay thông minh để kiểm tra xem mình đã muộn thế nào.

[5:45 PM] thời gian đã điểm.



Vâng, không sao đâu. Tôi chỉ đến muộn 15 phút thôi. Không sao đâu, không sao đâu. Hoàn toàn ổn mà, đúng không? Đúng không? Đúng không…?

Không lãng phí thêm giây phút nào nữa, tôi thở dài và gõ cửa ba lần.

Cốc, Cốc, Cốc—!

- "Đến đây!" Một giọng nói to, rõ ràng vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

Sau một hoặc hai giây, cánh cửa mở vào trong, và Nero thò đầu ra. Sau khi kiểm tra xem đó có phải là tôi không, anh ta mở rộng cánh cửa hơn.

Anh ấy mặc quần áo thường ngày – quần dài đen với áo phông cùng tông bên trong áo hoodie rộng rãi.

Đợi đã… áo hoodie?!

Tại sao anh ấy lại mặc áo hoodie vào tháng 3?!

Kẻ tâm thần nào lại mặc áo hoodie vào tháng 3?!

Tôi biết Nero có một vài con ốc bị lỏng, nhưng chuyện quái gì thế?!

"Lucas, anh đến rồi." Giọng nói của Nero kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh ta chào tôi với vẻ mặt vô cảm và bước vào hành lang.

"Xin lỗi, vì đến muộn" tôi nói và bước vào. Sau khi theo anh ấy đến phòng khách, "Tôi bị lạc đường trên đường đến đây".

"Ồ, chuyện đó xảy ra thật. Đây là một khu phố khó hiểu," Nero vẫy tay và lên tiếng với vẻ mặt trấn an.

"Hừ. Thằng ngốc nào lại lạc đường khi sử dụng GPS chứ?"

Ngay khi tôi nghĩ rằng sự chào đón đã nồng nhiệt, một giọng nói quyến rũ nhưng khó chịu vang lên bên tai tôi.

Còn ai khác ngoài Amelia. Cô gái này có vấn đề nghiêm trọng với tôi – hay tôi nên nói là với chủ cũ của cơ thể này.

"Amelia, cô đã đồng ý hợp tác."

Giọng nói của Anastasia cố gắng không để tình hình leo thang thêm nữa và ngăn chặn nó có thể biến thành một cuộc chiến toàn diện.

Cô ấy đang ngồi trên mép ngắn của chiếc ghế dài hình chữ "L" ngay cạnh Amelia.

"Ồ, không khí thật là căng thẳng ahahaha!"



Và trên mép dài của chiếc ghế dài hình chữ 'L' là một cậu bé với đôi tai dài và nhọn. Đôi mắt xanh nhạt của cậu hoàn toàn phù hợp với màu tóc.

Anh ta có khuôn mặt vừa ngốc nghếch vừa dễ thương, với những đường nét sắc sảo được nhấn mạnh bởi mái tóc rối bù. Sự kết hợp giữa vẻ đẹp trai thô kệch và nét quyến rũ của một chàng trai trẻ khiến anh ta khá hấp dẫn đối với các thiếu nữ.

Chiếc áo phông đỏ nghệ thuật rộng thùng thình và quần ống côn màu đen ôm sát cơ thể gầy gò và che đi làn da nhợt nhạt trông yếu ớt của anh.

Tôi dám nói rằng đối với một nhân vật quần chúng đóng vai trò không đáng kể trong câu chuyện thì anh chàng này thật đẹp trai.

Tất nhiên là không đẹp trai hơn tôi rồi. Hmph.

Mặt khác, cả hai cô gái đều ăn mặc giản dị, Amelia mặc áo crop top vàng hở vai và quần jeans đen cạp cao trong khi Anastasia mặc áo rộng màu anh đào và quần short denim xanh.

Trong khi Amelia cãi vã về việc cô ấy nghĩ tôi sẽ chỉ kéo cả nhóm xuống, Anastasia đã cố gắng trấn an cô ấy.

Thật tình cờ, Kent chỉ cười với nụ cười ngốc nghếch luôn hiện hữu trên khuôn mặt.

"Được thôi! tớ sẽ hợp tác, nhưng mình không tin tưởng anh chàng này chút nào" sau khi tuyên bố như vậy, Amelia quay lại đối mặt với tôi và nhìn một cách dữ tợn. "Hiểu chưa?"

Cái gì cơ? Đó có phải là lời cảnh báo không? Ha ha!

Bởi vì nó nghe giống như một….

Và cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể khi bắt gặp ánh mắt dữ dội của cô ấy chỉ càng khẳng định thêm rằng đó là một lời cảnh báo….

Nhưng mình không sợ cô ấy.

Vì vậy, để trả đũa, tôi nắm chặt tay và hét lên, "Cút đi, đồ khốn nạn."

…Hoặc ít nhất là tôi muốn như vậy.

Nhưng thay vào đó, tôi thấy mình chỉ nhún vai một cách ngượng ngùng và lẩm bẩm, "Ừ, kệ đi."

Amelia nhíu mày khi nghe câu trả lời bình thản của tôi.

Hả? Cô ấy không ngờ tôi lại trả lời bình tĩnh như vậy sao?

Vâng, rất tiếc phải làm bạn thất vọng, nhưng khi đã quyết định cư xử tốt nhất có thể khi ở cạnh Nero để cải thiện vị thế của mình trong mắt anh ấy và tránh bị anh ấy đ·ánh đ·ập.

Vỗ tay!



🙏🙏🙏

"Các người xong chưa?" Ngay lúc đó, Nero vỗ tay từ phía sau . "Lucas, Amelia,mình biết các cậu có quá khứ không được tốt, nhưng tôi không muốn điều đó cản trở Đơn vị của chúng ta."

Với vẻ mặt nghiêm túc, Nero nhìn tôi và Amelia từng người một rồi nói, "Tôi không muốn hai người làm bạn, và không mong Amelia quên những gì Lucas đã làm hay bất cứ điều gì tương tự, nhưng đừng để cảm xúc cản trở khi làm việc cùng nhau."

Trời ạ. Anh ấy nghiêm túc đấy. Mình gần như quên mất anh ấy cũng có mặt này nữa—mặt… đen tối của anh ấy.

Trong tiểu thuyết, hầu hết thời gian, Nero chỉ đóng vai trò gây cười mặc dù anh là nhân vật chính.

Chỉ có một số ít trường hợp Nero mất bình tĩnh và đánh mất sự vui vẻ của mình.

Trong đầu hiện lên cảnh anh ta ra sức làm nhục Lucas trong cuộc đấu tay đôi và đánh mình một trận tơi bời.

Tính cách hề của anh ta đôi khi khiến mọi người quên đi sức mạnh khủng kh·iếp mà anh ta sở hữu.

Bên ngoài, Nero chỉ là một anh chàng ngốc nghếch vui vẻ, dùng trò đùa và sự mỉa mai làm cơ chế phòng thủ. Tuy nhiên, tính cách đó của anh ta chỉ là một chiếc mặt nạ.

Trên thực tế, Nero là một cậu bé có mục tiêu và ý thức được mục đích thúc đẩy cậu vượt qua giới hạn của mình.

Hơn bất cứ điều gì, Nero tìm kiếm công lý. Công lý cho mẹ anh, người đã bị cha anh g·iết chỉ vì đã sinh ra anh.

Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Cha ông là một trong 12 thành viên của Chính quyền Trung ương. Ông đứng trên cả luật pháp.

Và Nero… à, lúc đó anh ấy quá bất lực và quá trẻ để làm bất cứ điều gì. Thực tế là không ai trên toàn thế giới có đủ sức mạnh để truy đuổi cha anh ấy.

Bởi vì, như tôi đã nói, cha của ông ấy đứng trên cả luật pháp. Ông ấy là người bất khả x·âm p·hạm.

Vì vậy, sau khi biết rằng không có công lý nào trên thế giới này trừ khi chúng ta tự tạo ra nó theo cách khó khăn, Nero đã biến điều đó thành mục tiêu của mình. Anh quyết định tự tạo ra công lý cho mình.

Và khi làm như vậy, anh nhận ra rằng anh chỉ có thể đạt được mục tiêu của mình bằng cách trở nên mạnh mẽ hơn và giành được quyền lực. Sức mạnh không thể tưởng tượng được mà không ai trên thế giới này, ngay cả Chính phủ Trung ương, có thể bỏ qua!

Vì thế, anh ta trở nên ám ảnh với việc trở nên mạnh mẽ hơn và trả thù cho kẻ đã g·iết mẹ mình.

Không biết liệu anh ấy có đạt được mục tiêu của mình trong tiểu thuyết vào cuối truyện hay không… nhưng hy vọng là anh ấy đã làm được.

Đối với một đứa trẻ,cậu trai này đã nhìn thấy quá nhiều bóng tối.

"Hiểu chưa?" Giọng nói của Nero lại kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ khi anh hỏi liệu chúng tôi có hiểu những gì anh đang cố nói với chúng tôi hay không.

Theo bản năng, Amelia và tôi gật đầu khi ánh mắt nghiêm nghị của anh hướng về chúng tôi.

Thấy chúng tôi gật đầu, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt Nero biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thân thiện.

Môi anh cong lên thành một nụ cười ấm áp, và anh tuyên bố với vẻ mặt vui vẻ thường ngày, "Tuyệt, giải quyết xong chuyện đó, chúng ta hãy bắt đầu buổi huấn luyện niệm chú nào mọi người!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.