Diệp Thiên không hề có chút cơ hội nào, bao năm qua vẫn vậy, Tiêu Linh luôn thẳng thừng từ chối hắn hết lần này đến lần khác. Hắn biết trong lòng cô tồn tại một người đàn ông quan trọng, nhưng hắn mơ tưởng có một ngày sẽ thay thế được vị trí của người đàn ông kia. Kết quả là hắn không làm được!
Cả người Diệp Thiên lạnh ngắt, chẳng còn lời nào để nói, họng như bị nghẹn bởi thứ gì đó, đau rát không chịu nổi. Hắn hít sâu mấy hơi cố gắng bình tĩnh lại, chỉ là càng như vậy, hắn càng thấy khó chịu.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Tiêu Linh mới dám nói với hắn:
“Anh sẽ tìm được người thích hợp với mình hơn em.”
Diệp Thiên khép mắt lại, không dám nhìn thẳng vào sự thật này, tự cười chính mình
“Bao nhiêu cố gắng của anh xem ra đã vô ích rồi.”
“Thật sự xin lỗi anh.”
Tiêu Linh không biết làm thế nào để đền đáp sự giúp đỡ mà Diệp Thiên đã cho cô, từ lúc cô đến thành phố này một thân một mình, không có gì trong tay đã được hắn bảo bọc. Cho cô công việc, cho cô một cuộc sống mới vui vẻ hạnh phúc, thậm chí ngày cô sinh Tiểu Hạo, hắn cũng là người ở bệnh viện cùng cô.
Cô nhớ lại những hồi ức tốt đẹp ấy, tiến lên cho Diệp Thiên một cái ôm thật chặt. Diệp Thiên vốn buông thõng hai tay bên người chậm chạp ôm lấy cô, hắn là đàn ông, hắn không nên khóc, nhưng lúc này mắt hắn quá cay. Hắn ôm siết Tiêu Linh vào lòng để cô không nhìn thấy hắn chật vật như bây giờ.
Hai người ở giữa sân ôm nhau như vậy, kẻ cay nhất vẫn là Hoắc Tư Thần. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc để không phát điên lao ra đó quật ngã Diệp Thiên, nhưng cánh tay đang đặt bên người đã nổi đầy gân xanh. Nếu không phải những năm qua hắn giúp anh chiếu cố Tiêu Linh thì anh nhất định sẽ tính sổ với hắn!
Chỉ thấy Diệp Thiên đẩy Tiêu Linh lùi lại rồi xoay người chạy nhanh ra ngoài, thậm chí không dám nói tiếp với cô. Hắn đã lớn từng này tuổi rồi, nếu để người khác thấy hắn khóc vì thất tình thì còn mặt mũi nào sống tiếp ở đây nữa?
Diệp Thiên loạng choạng chạy khỏi cửa, để Tiêu Linh đầy áy náy ở lại đó. Cô thật không muốn khiến người khác đau lòng vì mình chút nào.
Sau khi bình tĩnh hơn, Tiêu Linh trở lại phòng mình, Hoắc Tư Thần chờ cô đến gần liền muốn kiểm tra cổ tay của cô. Bên trên làn da trắng nõn là dấu tay sẫm màu, chứng tỏ vừa rồi tên kia dùng lực rất lớn.
“Trong nhà có thuốc không? Anh bôi giúp em.”
“Không sao đâu, một lát là bình thường lại ngay.”
Tiêu Linh sờ cổ tay mình, cũng không đau như vẻ ngoài.
Nghĩ đến việc mình không ở cạnh Tiêu Linh hai năm, để cô ở bên ngoài chịu uất ức, Hoắc Tư Thần vô cùng tự trách. Anh lẩm bẩm bên tai cô:
“Anh sẽ bù đắp cho em.”
“Anh nói gì?”
Thấy cô nghe không rõ, anh cũng chỉ lắc đầu:
“Không có gì, chuyện vừa nãy còn đang dang dở, chúng ta tiếp tục bàn. Em cần dọn gì thì nói anh, anh sẽ đưa em và con về trước, vật dụng cần thiết thì mang về sau.”
Nhắc đến chuyện rời đi, Tiêu Linh nhìn về phía phòng ngủ rồi thở dài:
“Em đưa Tiểu Hạo về cùng anh thì không vấn đề gì, quan trọng là Liên Liên, em không thể bỏ mặc con bé được.”
Tuy rằng cô không phải mẹ ruột của Diệp Liên, con bé trước kia được nhận nuôi ở bệnh viện, nhưng hai năm qua sớm tối ở cạnh, cô nhìn con bé lớn lên từng ngày nên luôn xem nó như con mình. Bây giờ cô phải làm thế nào mới ổn?
Hoắc Tư Thần tỏ vẻ không sao cả:
“Anh biết Liên Liên là con nuôi của Diệp Thiên và em, nếu có thể, anh hy vọng đưa cả con bé về Hoắc gia.”
“Anh… Sao anh biết?” Tiêu Linh mở to mắt nhìn anh.
“Anh điều tra được.”
Hoặc nói là vì theo dõi cô mà vô tình phát hiện ra manh mối, nhưng trước mặt cô thì anh không dám thừa nhận việc mình lén lút theo đuôi cô. Diệp Liên sao? Có thể đổi tên thành Hoắc Liên, không thành vấn đề gì, dù sao gia sản của anh có nhận nuôi cả trại trẻ cũng đảm bảo chúng ấm no trưởng thành.
Tiêu Linh cảm động nhìn anh:
“Cảm ơn anh, em sẽ hỏi ý của Diệp Thiên xem sao.”
Người chăm sóc cho Liên Liên là cô, nhưng cũng có công của Diệp Thiên, hắn xem hai đứa nhỏ như con mình, trong một ngày bị cô từ chối, lại thêm cú sốc phải xa con, có lẽ hắn sẽ không chịu được. Trường hợp xấu nhất là hắn không vực dậy nổi nhưng lại muốn giữ Liên Liên, như vậy thì rất tội cho con bé.
Hoắc Tư Thần đứng bên cạnh nhìn biểu cảm suy tư của cô, đột nhiên có xúc động muốn hôn một cái. Đã lâu lắm rồi anh chưa được chạm vào cô, cho nên mới nghĩ đến đó, cơ thể đã trước tiên di chuyển, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Cái chạm bất ngờ ấy khiến Tiêu Linh giật mình, nhưng rồi rất nhanh đã đáp phản ứng kịp mà hôn trả. Anh đưa tay đặt lên tóc cô, nghiêng đầu hôn sâu vào. Động tác khác hẳn trước kia, bây giờ nụ hôn của anh mang theo tất cả dịu dàng, yêu thương và nhớ nhung mà anh kìm nén suốt hai năm trời.
Tiêu Linh hé môi, vẫn như trước ngốc nghếch không giỏi trong chuyện hôn này. Hoắc Tư Thần tiến tới mấy bước, sau đó ôm cả cơ thể cô lên, để cô ngồi lên bàn. Vừa dứt khỏi cái hôn sâu này, anh phát hiện cô đã hơi ngơ ngác, mặt nhiễm chút hồng hào.
Nơi nào đó ngẩng cao đầu muốn biểu tình, Hoắc Tư Thần nuốt nước bọt, đè cô ra bàn.
Tiêu Linh bị anh đánh bất ngờ có chút xấu hổ, hai chân theo bản năng vòng qua hông anh, lắp bắp nói: