*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
huyển ngữ: Andrew Pastel
Thiệu Quân hét lên “A a a”, vừa tức giận vừa sợ hãi, anh giơ tay định lau nhưng các ngón tay bị dính keo nhanh chóng dính cứng vào với nhau.
La Cường nhỏ giọng gọi “Đừng lau, đừng nhúc nhích! Có nóng không? Có nóng không?”
May là keo con chó không nóng lắm, nhưng nó dính vào da khiến thiệu Quân bỏng rát kinh khủng.
Thiệu Quân không đội mũ vào xưởng, thứ keo nóng hổi dính bết nhanh chóng làm mái tóc vuốt keo xịt tóc bảnh bao trên đầu xù lên như một cái tổ chim.
Đàm Long đã bị hai quản giáo khác đập dùi cui, ôm đầu ngồi xổm trong góc, mở to mắt nhìn thành quả của mình.
Các ngón tay của Thiệu Quân bị dán chặt đến mức không thể mở ra được, anh tức giận chỉ cả bàn tay vào Đàm Long: “3213, đợi đấy, chờ ông đây xử cậu như thế nào!!!”
Hai tròng mắt Đàm Long vằn vện tơ máu, nó hưng phấn nhìn bộ dáng lúng túng của Thiệu Quân, vẻ mặt giống như một con thú hoang ngửi thấy mùi máu, mũi phập phồng hưởng thụ. Rồi nó quay lại nhìn chằm chằm La Cường, lộ ra một tia khiêu khích và dữ tợn.
La Cường nheo mắt nhìn Đàm Long, đôi mắt sắc như hai lưỡi dao, hắn không nói, nhưng đã nói hết những gì mình muốn nói qua ánh mắt.
Đàm Long ăn hai gậy của quản giáo, ôm đầu, đột nhiên hét lớn: “La lão nhị, nếu không có ông, bố…bố mày sẽ không bao giờ bị ngồi tù! Đồ khốn nạn, chó đẻ, ông cố tình khiến tôi phải vào tù! Mẹ kiếp chống mắt lên xem tôi giết ông thế nào đây!!! “
Thiệu Quân chạy vào nhà vệ sinh với tổ chim dán trên đầu và đôi lông mày bỏng rát.
“Đệt mẹ …Đệt bà ngoại nó…”
“Làm sao rửa được mấy vết keo này? Con mẹ nó rửa bằng cái gì?!”
La Cường kìm anh lại, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, em không phải tự rửa đâu … anh sẽ giúp em rửa.”
Nhưng chiều đó chưa đến giờ tan tầm, La Cường không thể rời đi, phải quay lại chỗ ngồi của mình. Hắn cũng chẳng còn tâm trí để làm việc, nhìn xuống hai bàn tay với keo con chó dính đầy các ngón, ngồi đến thừ người.
Thiệu Quân ngồi cả buổi trong phòng vệ sinh mãi không ra, anh sắp phát điên mất rồi.
Keo con chó dính cả vào lông mi lông mày. Anh hung hăng cọ lau khuôn mặt của mình, cọ mạnh đến lột cả da, khuôn mặt tuấn tú giờ giống như bị úp lên một chiếc mặt nạ nhựa trắng bệch.
Rất nhiều đồng nghiệp vào xem tình hình, ai cũng đều không nhịn được bình luận mấy câu.
“Chậc chậc chậc, Thiếu gia, cậu giờ nhìn cậu giống cái anh nam chính trong phim “chạng vạng” lắm đó, cái anh chàng đẹp trai mặt trắng bệch đó! …
(*) Anh chàng đẹp trai mặt trắng bệch =)))))
“Ôi trời ơi, đang đẹp trai mà, giờ bị hủy dung, bị hủy dung rồi! …”
“Tiểu Thiệu, đến bệnh viện rửa càng sớm càng tốt đi. Không thể rửa thứ này bằng xà phòng với nước được đâu!”
Thiệu Quân thậm chí còn không ăn tối, anh không dám vác cái mặt bị như thế này đi gặp ai cả. Anh lấy một chiếc ghế đẩu đặt trong phòng vệ sinh, ngồi cong lưng trên chiếc ghế như một con khỉ, mặt úp vào bồn rửa.
Một đồng nghiệp bước vào nói, “Tiểu Thiệu, tôi đưa La Cường từ đội của cậu đến này. Anh ta nói rằng anh ấy có thể giúp cậu tẩy keo.”
Thiệu Quân đau lòng nheo mắt lại, liếc mắt nhìn thấy La Cường, tức giận nói: “Không cần anh ta!”
La Cường ngắt lời nói: “Cảnh sát Thiệu, cậu không biết cách rửa nó, tôi thì biết.”
Thiệu Quân không muốn La Cường nhìn thấy anh trong bộ dạng chúa hề thế này, anh cáu kỉnh phất tay với hắn.
La Cường bất lực nhìn anh, thằng nhóc này như một đứa trẻ to đầu bướng bỉnh, nói: “Cảnh sát Thiệu, cậu không thể rửa sạch nó bằng nước xà phòng được. Tôi đã từng làm những công việc này rồi, còn cậu thì không biết làm sao. Tôi biết tẩy thứ này đi, để tôi làm cho cậu.”
Thiệu Quân không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận. Đúng là anh thực sự thiếu kinh nghiệm, anh chưa bao giờ sử dụng những hóa chất công nghiệp như này nên không biết cách xử lý.
La Cường mang đến một cái chậu rửa bằng nhựa, đổ đầy nước ấm vào rồi pha vào nước dấm trắng từ nhà bếp, và loại rượu trắng bán bên ngoài.
Thiệu Quân thì thào: “Còn dám tàng trữ rượu cơ đấy?”
La Cường nheo mắt: “Nó có thể rửa keo, em có cần không?”
La Cường thì thầm, ôm lấy eo Thiệu Quân từ phía sau, đưa anh khỏi ghế đẩu và ngồi xuống.
Thiệu Quân vẫn còn chưa cam lòng, khịt mũi mấy cái: “Này là gì vậy? Mùi như dầu chuối công nghiệp!”
La Cường nói: “Dầu tùng hương. Nó hay dùng trong mấy xưởng dán kính để lau keo.”
La Cường lấy bọt biển lau mặt cho Thiệu Quân, lau đến chân mày, thật cẩn thận không để lông mày bị rụng, sau đó lau đến lông mi.
Bàn tay của La Cường rất to, ngón tay thô ráp, làm công việc tỉ mỉ như thế này rõ ràng không tiện lắm, chỉ ước rằng có thể tỉ mỉ mau từng sợi mi của Thiệu Quân.
Hai người mặt đối mặt, chóp mũi của họ gần như cọ xát vào nhau, phản chiếu trong đôi mắt mỗi người là khuôn mặt người kia đang nhìn chằm chằm gương mặt mình..
Thiệu Quân đảo mắt, đột nhiên nói, “Em còn tưởng anh không biết rửa keo. Vậy mà anh biết cách rửa còn để tay chân dính đầy keo như thế?”
La Cường cúi xuống, tỉ mỉ lau, thờ ơ nói: “Tay anh thô, quen làm việc như thế này rồi, bẩn thì thôi. Mặt em thì quý giá.”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân hừ một tiếng trong khoang mũi: Làm rụng lông mi rồi… ghét quá …”
La Cường nhướng mày nhìn anh: “Vậy để anh nhẹ tay hơn?”
Thiệu Quân bĩu môi, khóe miệng chậm rãi cong lên, răng nanh cắn cắn môi, lòng bỗng trở nên mềm nhũn, tâm trạng cũng rực rỡ như hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Thiệu Quân làu bàu: “Ừm … quan tâm thế này, là thích em lắm phải không?”
La Cường cười trong cổ họng không phát thành tiếng, hừ nói: “Dù sao em cũng có thể tự nhìn mặt em đâu, toàn để ông đây ngắm Nếu xấu xí, mặt dính keo nhăn như ông già tám mươi, thì người thiệt thòi là anh mà.”
Thiệu Quân trợn tròn mắt: “Dám chê em? Anh dám chê em à!”
“Thằng nhóc này…”
La Cường nhìn anh, vừa rồi Tam Màn thầu làm mình làm mẩy như con gái, thật ra là đang chịu thua hắn, xấu hổ vì lúc trước nói không thích bàn tay bẩn của hắn.
La Cường lau sạch khuôn mặt tuấn tú của Thiệu tam gia xong thì bắt đầu lau qua tóc.
Thiệu Quân khom lưng, ngâm cả đầu vào trong chậu, La Cường luồn hai bàn tay to vào tóc anh, xoa nhẹ.
Lúc nào cũng có người ra vào phòng vệ sinh, rửa chén cơm, rửa tay, vân vân, ai cũng có có thể thấy cảnh La lão nhị đang giúp Cảnh sát Tiểu Thiệu lau tóc, nên hai người không thể quá thân mật. La Cường ngồi đó, mặt lạnh te, không có một chút biểu cảm nào.
Động tác của hai cánh tay cũng tương tự như nhào bột, cái đầu nhúng vào chậu giống một đống bột lớn.
Tất cả những cảm xúc và khao khát chôn giấu trong lòng đều như trào ra dưới mười ngón tay ấy, bàn tay chạm vào đường nét trên đầu Thiệu Quân, từ từ xoa bóp dọc theo chân tóc, chạm vào sau tai, sau cổ …
Lưng Thiệu Quân phập phồng, đột nhiên giật giật bả vai, như thể muốn thoát khỏi bàn tay La Cường, bồn chồn đứng ngồi không yên.
“Đừng cử động,” La Cường gằn giọng.
“Đừng xoa em như vậy …” Giọng Thiệu Quân hơi hổn hển.
“Vậy anh phải xoa như thế nào?” La Cường cộc cằn hỏi.
“……”
Thiệu Quân vươn tay nắm lấy bắp thịt mạnh mẽ rắn chắc chỗ đùi trong La Cường rồi xoa mạnh một cái, ngay lập tức La Cường phát ra một tiếng “ưm” trong cổ họng.
Thiệu Quân buồn bực nói: “Vậy em xoa thế này anh chịu được không?”
……
Khu trại giam mới được quản lý nghiêm ngặt, cả hai đều là người mới vào, chưa kịp ‘khai trương’ chiến trường mới.
Đã hơn nửa tháng rồi mà không tìm được cơ hội thân mật, tinh lực đã quá dư thừa, tay chân ngứa ngáy, lòng thì nóng ran, người như tan chảy, khát vọng lẫn nhau. Mỗi lần nhìn nhau, cả người như tan thành nước.
Tâm trạng này rất kỳ lạ, hoàn toàn khác với lúc hai người chưa yêu nhau. La Cường mỗi đêm nằm trên giường đều nghĩ đến cái màn thầu lớn vừa trắng lại vừa tròn. Khóe miệng cong lên, không giấu được niềm vui, cũng không còn lo lắng hay bực dọc, rất thoải mái.
Cho dù người thanh niên ấy đời này hắn có thểsẽ không bao giờ được ôm siết, cùng ngủ trong một ổ chăn, nhưng nghĩ đến sự tồn tại của anh, trái tim La Cường lại sáng bừng lên, rạo rực đập dồn …
La lão nhị trước đây chưa từng chăm sóc ai như thế. Từ trước đến giờ hắn chỉ gội đầu cho duy nhất một người, đó là tiểu tam nhi quý giá của hắn.
Lúc Tiểu Tam nhi vẫn còn nhỏ, ở trong nhà chung, anh trai nó là người tắm, gội đầu, rửa mông cho nó.
Trong sân ngày hè, La Cường đổ đầy nước ấm vào cái thau lớn bằng nhựa màu đỏ, ném La Tiểu Chiến vào ngâm mình cho mát. Tiểu Tam nhi thích vọc nước, cầm con vịt đồ chơi bằng nhựa, ngồi trong thau đập tay, nước và bọt xà phòng bắn tung tóe lên mặt anh nó …
La Cường vuốt mặt, nheo mắt uy hiếp: “Đừng có phá, dám phá nữa không?”
La Tiểu Tam nhi không hề sợ hãi, tung một cú đá từ bồn tắm, nó có võ công từ trong bụng mẹ, tung chiêu ‘yến sơn vô ảnh chân”, bàn chân mũm mĩm đạp vào mặt anh trai nó.
La Cường bị trúng chiêu, trừng mắt nhìn Tiểu Tam nhi, khóe miệng cong lên, đứa nhỏ này đúng là to gan, dám đạp ông đây?
La Cường trêu ghẹo, cầm lấy con vịt nhựa bắt nạt Tiểu tam nhi, đuổi theo mổ mổ vật nhỏ mềm mại chưa phát triển đang lủng lẳng giữa hai chân La tiểu tam nhi trong nước.
“Con vịt nhỏ bơi tới, bơi tới! Mổ em, mổ em!”
“Bùm – nó mổ rớt luôn rồi!!!”
La tiểu tam nhi a a la lên, nắm chặt tay anh trai, cười khanh khách, vẫy đạp không ngừng. Mỗi lần tắm xong mấy anh em đều tạt hết nước trong thau ra ngoài không còn giọt nào…
Nếu năm sau hai anh em gặp lại nhau, đứa nhỏ đã lớn thành thiếu niên, La Lão nhị chưa bao giờ tắm cho em trai nữa, nhưng em hắn cũng tắm rửa cho hắn vài lần.
La Chiến từ bên ngoài trở về, không tìm được anh trai nên đi vào phòng tắm thăm dò: “Anh hai.”
La Cường ngửa cổ ngâm mình trong bồn tắm, trên cánh tay có vết thương dài do bị dao ba cạnh chém, sàn nhà máu chảy loang lổ.
La Chiến cau mày nói: “Anh, anh cứ như vậy không chịu nổi đâu, em đưa anh đi bệnh viện nhé?”
La Cường ngậm điếu thuốc, ngoắc ngoắc ngón tay: Không cần đâu.
La Chiến: “…Coi chừng vô nước, để em tắm cho anh.”
La Cường nhanh chóng với cánh tay không bị thương còn lại của mình lặng lẽ nhét một khẩu súng lục nòng súng vẫn còn ấm vào dưới bồn tắm, hắn không muốn Tiểu tam nhi nhìn thấy nó.
La Chiến bôi thuốc cho anh trai, băng bó đơn giản vết thương, sau đó ngồi trên băng ghế nhỏ gội đầu cho hắn…
“Anh không cử động được cánh tay mà phải không? Để em gội đầu cho anh nha?”
“Em đi được rồi đó.”
La Cường nheo mắt, chỉ tay ra cửa.
Tất cả mọi người đều sợ La lão nhị, chỉ có La Chiến, chưa bao giờ sợ anh trai mình, khóc lóc om sòm anh ta cũng dám.
La Chiến thò xuống nước véo một cái, không biết véo trúng miếng thịt nào.
“Thằng nhóc này dám véo anh à?”
La Cường thấp giọng mắng, mặt không chút biểu cảm, cánh tay không bị thương của hắn tóm lấy cổ tay La Chiến, giật mạnh!
Ông chủ Tiểu La hôm đó mặc áo sơ mi màu hồng, quần tây màu đen tươm tất bảnh tỏn, chân bị mất thăng bằng đập mạnh một tiếng trượt ngã vào bồn tắm.
La Chiến còn nguyên quần áo ngã mạnh lên người anh trai. Con rồng đen và con rồng vàng đánh nhau trong bồn, nước bắn tung tóe, bắn cả trên trần nhà …
“Mẹ nó!..”
“Ui da! A–“
“Anh làm em ướt hết rồi! Mấy bộ quần áo mới mua này đắt lắm đó!!!”
……
La Cường từ trong bồn tắm đứng dậy, cũng không thèm lau người, trần truồng đi châm thuốc, lảo đảo bước ra, những đường nét cơ bắp trên lưng mông khỏe mạnh, dưới băng gạc vẫn còn rỉ máu, đọng lại một vũng nước hòa máu và La Chiến còn ngâm mình trong bồn tắm không ngừng la hét vẫy đạp phía sau..
“Nghĩ gì đấy? Anh xong chưa?”
Thiệu Quân dùng chân đá đá La Cường.
Hai mắt La Cường tối đen, nhìn người nọ, trong cổ họng như có một luồng nhiệt, nhưng không biết nên biểu đạt thế nào với người trước mặt. Sự dịu dàng đã nhiều năm không được nếm trải, tưởng sẽ không có nữa, tưởng cả đời cũng không có, lại khiến xương tủy hắn ngứa ngáy, bồn chồn.
Hắn lấy một chiếc khăn lông lớn, đột nhiên phủ lên Thiệu Quân, quấn tóc và mặt anh lại rồi kéo vào lồng ngực mình…
“Anh, ưmmm! …”
Thiệu Quân hai mắt tê dại, hụt hơi, giãy giụa mấy cái, bị người phía sau kéo ngửa cổ lên.
Một tia sáng trắng lóe lên trước mắt, rồi một đôi môi khô khốc với những sợi râu thô ráp chạm lên trán anh.
La Cường tranh thủ lúc xung quanh không có ai, nhanh chóng nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó lập tức đứng lên, cầm chậu xoay người bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Thiệu Tam gia còn chưa nguôi ngoai khẩu vị đã bị bỏ lại phía sau, trên đầu quấn một chiếc khăn lông lớn, nom như mấy người đàn ông Ba Tư, ngồi ngây người chăm chú nhìn bóng lưng của La Cường nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng như có vô số xúc tu cào chọc …
Ca trực đêm hôm đó, Thiệu Tam Gia ngồi trong phòng giám sát soi mặt trong cái gương nhỏ trên bàn, đau xót vuốt mái tóc gần như tàn tạ của mình.
Dầu tùng hương công nghiệp làm anh bị dị ứng da, nổi mẩn đỏ trên mặt.
Da mặt thiệu tam gia gia của chúng ta mềm mại và mỏng manh biết bao, đâu có mà da dày thịt béo như cái tên La lão nhị kia đâu, làm sao chịu được mấy thứ linh tinh như rượu cồn dầu tùng hương được?
Anh lấy hai quả dưa leo từ bếp, cắt thành những lát mỏng, soi gương đắp mặt nạ dưa leo trong phòng theo dõi…
Bản chất Thiệu Quân vẫn là một người bảnh tỏn ăn diện, rất chú ý đến ngoại hình và vóc dáng, thường mua các sản phẩm chăm sóc da, quần áo và đi tập gym.
Huống chi Tam gia bây giờ đã có người trong lòng, có người mình thích, nếu gương mặt tuấn tú này thực sự không đẹp nữa, chắc chắn sẽ là một đòn đả kích rất lớn đến lòng tự trọng, tự tôn, sĩ khí của một người đàn ông.
Anh cố gắng chiu đựng mấy ngày, vẫn không thể làm gì khác hơn là cắt bỏ phần tóc đó, La Cường đã gội cho anh cẩn thận, nhưng dù sao cũng không thể trở lại như ban đầu.
Vì vậy, ngày hôm nay, toàn bộ nhóm tù nhân nhìn ra từ cửa sổ nhỏ của phòng giam, thấy Thiệu Tam gia mặc đồng phục cảnh sát, mang thắt lưng, cố tình đội mũ cảnh sát thấp sùm sụp. Dưới cái mũ là một kiểu tóc húi cua của tù nhân trông rất ấm ức!