TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chương 44: Ái muội trên đường thoát hiểm



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thiệu Quân làm việc trong nhà giam mấy năm nay, vẫn là lần đầu trải qua cảnh hàng trăm tù nhân còng tay thành từng cặp, quấn dây thừng thành một xâu người đi bộ như thế này.

Đường từ khu trại giam vào thị trấn nằm trong vùng trũng, đã bị ngập nước từ lâu, ô tô nhỏ không thể vượt qua được, xe buýt nước cũng đã ngập đến nửa bánh xe, nên mọi người chỉ có thể chân cao chân thấp chạy lên những vùng đất cao, vật lộn trên những con đường mòn lầy lội.

Lúc này không ai còn nghĩ đến chuyện bỏ chạy, tình hình thời tiết như thế này, chỉ có thằng điên mới nghĩ đến chuyện bỏ trốn vào núi một mình tìm chết.

Một số phạm nhân có áo mưa nên một cặp phạm nhân đứng cạnh nhau có thể cùng che áo.

Thiệu Quân cũng lấy áo mưa, không chút do dự che hơn nửa cái áo lên người La Cường.

La Cường nói: “Anh không cần, em che đi đừng để bị lạnh.”

Thiệu Quân nói: “Em mặc đến ba lớp quần áo mà, anh đang mặc ít quá, cẩn thận vết thương trên chân nữa.”

Tiếng nước bên thật lớn, ào ào vang dội, bốn phía chỉ có tiếng bước chân ồn ào và tiếng hạt mưa lộp độp.

Trong đêm tối, những vì sao sáng lấp lánh, những bước đi đều đặn, nòng súng của cảnh sát vũ trang phản chiếu lập lòe những luồng sáng lạnh buốt người.

Thiệu Quân trùm áo mưa lên đầu cả hai che chắn tai mắt mọi người, rồi đưa mắt với La Cường dưới tấm áo.

Hai người cười như không cười, cố gắng kiềm lại biểu cảm khuôn mặt, lén lút đưa mắt qua lại, nói chuyện chỉ nhếch môi một chút, nhìn nhau cũng chỉ qua khóe mắt.

La Cường chân yếu, đi được một đoạn thì bắt đầu thấy đau, hắn hơi cau mày.

Thiệu Quân đã chú ý tới, miệng chậm rãi mím lại, thấp giọng than thở: “Chẳng hiểu sao? Không cho anh xuất viện rồi, anh thì một hai đòi ra cho bằng được…”

La Cường trợn trắng mắt.

Thiệu Quân nói: “Nếu anh còn đang trong bệnh viện, thì bây giờ đã có thể lên xe chung với Lại Hồng Binh và những người khác đến khu nhà tù mới mà không cần trèo đèo lội nước rồi, tốt quá mà!”

Khóe miệng La Cường giật giật: “Tốt cái gì? Anh ở đây tốt hơn như, anh ru rú chung một chỗ với lão phong hủi kia thì tốt chỗ nào?”

Thiệu Quân trừng mắt nhìn anh: “Em thấy đầu óc anh bình thường cũng thông minh mà, sao giờ ngốc thế hả?”

Thiệu Tam gia phàn nàn ngoài miệng, nhưng trong lòng thực sự hạnh phúc.

Tất nhiên anh biết, tại sao La Cường lại vội vàng xuất viện. Con đường từ bệnh viện đến khu trại giam ngày ấy là con đường đẹp nhất, tuyệt diệu nhất mà anh đã đi trong ngần ấy năm đời mình. Tiếc rằng hạnh phúc tột cùng quá ngắn ngủi, không níu kéo được gì nên chỉ biết vùi đầu bước tiếp về phía trước.

Đoàn người đi không bao lâu, đèn pin soi đường phía trước bắt đầu hết pin, mờ mịt trong đêm tối không nhìn thấy rõ đường đi.

Có một hai người trong đội bắt đầu bồn chồn, mắt trộm nhìn quanh, nhưng vừa quay đầu qua lại lại đã bị cảnh sát vũ trang phía sau dí một báng súng vào vai: “Ngoan ngoãn đị, nhìn về phía trước!”

Thiệu Quân liếc mắt nhìn La Cường: “Ngoan ngoãn đi!”

khóe miệng La Cường nhếch lên một nụ cười, dùng khẩu hình miệng nói: Cái mông mềm của anh…

Từ trên cao nhìn xuống, cả hai nhận ra mình tình cờ đi ngang qua đồng cỏ chăn nuôi gia súc lúc trước, đám cỏ vàng rộng lớn rung rinh dưới ánh hoàng hôn trong ký ức lại ùa về, trong bụi cỏ có tiếng thở dốc giật giật …

Yết hầu Thiệu Quân trượt vài cái, không nói nên lời.

La Cường nheo mắt nhìn Thiệu Quân bên cạnh, cả người đều ướt sũng, nhưng lại cảm thấy không lạnh chút nào, mà cả người cứ khô nóng lên.

Đi đến một nơi yên tĩnh khuất gió, người dẫn đầu đoàn phía trước gọi dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ năm phút đồng hồ.

Có người đứng đầu hàng giơ tay: “Quản giáo, tôi muốn đi tè!”

Có người ở cuối hàng cũng giơ tay: “Tôi cũng muốn đi tè nữa, hết nhịn được rồi!”

Hai mươi mấy người của hai ban bị trói chung vào một sợi dây, không thể cởi ra được. Nếu một người đi thì mọi người sẽ phải đi theo.

Thiệu Tam gia phía cuối đội liếc nhìn một cái rồi hét lớn: “Còn bao nhiêu người cần đi vệ sinh, giơ tay lên cho tôi xem?”

Thế là tiếng còng tay loảng xoảng vang lên liên tục, một xâu người ai cũng đều giơ tay lên, nhao nhao nói: “Tôi! Tôi!”

Chỉ có một hoặc hai người thực sự cần đi tiểu, không chờ được nữa nếu không sẽ són ra quần, còn năm hoặc sáu người chỉ hơi mót, nhưng đi tiểu luôn cho chắc, còn lại toàn là mấy người ‘ăn theo’. Tù nhân chẳng còn bao nhiêu quyền công dân, các quyền chính trị, quyền tự do đều đã bị tước đoạt hết cả rồi. Ông đây giờ chỉ còn quyền ăn, đi tiểu và ngủ thôi. Nhân quyền không dùng bây giờ thì dùng khi nào nữa.

“Bà mẹ…”

Thiệu Tam gia càu nhàu.

Nhưng trước khi anh kịp càu nhàu xong, một bàn tay to lớn đang bị còng với anh lạch cạch một tiếng, vô liêm sỉ giơ thẳng lên trời, đã thế còn giơ rất cao, kéo theo cả tay Thiệu Tam gia nâng lên.

“Cảnh sát Thiệu, tôi cũng muốn đi tiểu, không nhịn được nữa.”

La Cường mặt tỉnh như ruồi, nói rất nghiêm trang, nhưng trong giọng nói lại có chút tìm kiếm sự chú ý xấu xa.

Thiệu Quân hung hăng liếc nhìn La Cường, La Cường nheo mắt cười lạnh, bé cưng anh xem em làm thế nào …

Thiệu Tam gia ra lệnh: “Tất cả chú ý -“

“Bên phải – quay!”

“Bước hai bước về phía trước – bước!”

“Tản ra xếp thành một hàng … Một phút đồng hồ đi tè – tè!!!”

Thế là, ven vệ đường hôm đó, có một hàng người xếp hàng, tay còn đang khóa chặt vào nhau, quay người về một phía, kéo khóa quần móc chim ra.

Trong môi trường ngục giam đặc thù này, mọi người sinh hoạt quây quần bên nhau, ăn ở với nhau bao nhiêu năm, nên biết nhau rất rõ, thậm chí rõ hơn cả cha mẹ, anh em. Phạm nhân cũng thích nhất là sinh hoạt tập thể, ai cũng sợ cô đơn, sợ tịch mịch nên cả đoàn ai cũng rất vui vẻ, nhốn nháo.

Tiếng nước rào rào từng đợt, cũng không ai biết âm thanh nào của người nào phát ra. Một nhóm người lắc vai trêu đùa nhau, móc chim đi tiểu, tiểu xong cũng lắc lắc chim mấy cái dù có dính nước hay không.

La Cường cũng tự kéo tay mình lại, cởi quần, thậm chí còn kéo Thiệu Quân qua.

Thiệu Quân trợn mắt ngoác mồm: Đừng lộn xộn nữa.

La Cường ý bảo: Em xích lại đây, nếu không tay anh không với tới.

Cả hai buộc phải xúm vào nhau, cúi đầu im lặng …

Sau đó hai người nhìn nhau chằm chằm không nói một lời, đã nhiều ngày không gặp nhau, ánh mắt nóng rực, máu trong lồng ngực như nóng rực trào dâng …

Thiệu Quân cũng với tay lên đáy quần, một tay che lại.

La Cường không khỏi cười thầm: “Em làm gì đấy?”

Thiệu Quân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lấy thằng nhỏ ra.”

Bên cạnh có người ghé đầu qua định xem trộm.

La Cường nheo mắt, “Nhìn cái gì? Còn chưa thấy chim ông thế nào à?”

La Cường tiến lên một bước, dùng cơ thể mình che cho Thiệu Quân, hoàn toàn che khuất một bên tầm mắt. Cảnh Tam màn thầu dắt chim đi dạo, làm sao có thể để cho tên nhãi ranh nào tùy tiện thưởng thức được?

Khi đó mọi người còn khá cao hứng, ngồi tù lâu như vậy rồi, hiếm lắm mới có người dẫn bọn họ ra khỏi tù đi dạo.

Có người thắc mắc không biết có món sườn heo kho tàu cho bữa tối này hay không.

Có người thì lại suy nghĩ về ván bài đang đánh dở, không biết đến trại giam mới bốn người có tụ lại đánh tiếp được không.

Cách đó không xa, một nửa thị trấn đã bị lũ nuốt chửng, những tiếng kêu cứu, tiếng động, tiếng ô tô rơi xuống nước, tiếng cửa kính xe vỡ. Tiếp sau đó là một tiếng nổ oanh trời, những ngôi nhà bị lũ quét bất ngờ sụp xuống.

“Cái đệt…”

“Nhìn đằng kia…. đằng kia…. nhà ăn của chúng ta! …”

“Phòng, phòng….ngập đến lầu hai, ngập đến phòng chúng ta! …”

Tất cả mọi người đều dừng lại, cùng hướng về một hướng, ngơ ngác nhìn, một khắc đó đột nhiên lại hoảng hốt. Đêm đen nhìn không rõ lắm, nhưng tòa nhà tù ba tầng màu xám xanh dường như đang run rẩy và rung lắc không ngừng trong mưa gió.

Nhím bên cạnh lẩm bẩm nói, “Tôi đã sống trong buồng giam đó được năm năm, giờ nó không còn nữa …”

“Từ nhỏ tới lớn, tôi không có nơi ở cố định, cứ đi khắp nơi. Trước đến giờ, tôi chưa từng ở một chỗ đến năm năm dài như vậy đâu.”

Nhím chợt buồn, mắt nó ươn ướt. Hồ Nham còng tay chung với Nhím, y trở bàn tay cầm lấy tay nó, siết chặt mấy cái.

“Nếu nhóm quản giáo không đưa chúng ta ra ngoài hôm nay, tất cả chúng ta đã chết đuối rồi đầu thai thành cá lâu rồi.”

Ngày càng có nhiều người dân gần đó đổ ra đường tháo chạy, họ chạy ra khỏi nhà mang theo những vật dụng có giá trị đến nơi cao hơn.

Một gia đình đi qua, còn ôm theo trẻ nhỏ. Một bà thím trong đó còn chỉ vào xâu người ở khu nhà giam thứ ba, thốt lên: “Ê xem mấy người đi trốn đó kìa, bị trói bằng dây thừng. Trói chặt ghê, rất khoa học!”

Đêm đó, mọi người đi trốn được hơn một chục dặm, nhân vây chân thiếu, thật sự đã quá mệt mỏi để đi tiếp. Xe buýt quay lại đón bọn họ bên kia cũng gặp nước lũ không đến được nữa. 

Hàng trăm tù nhân ở khu nhà giam số 3 cứ như thế bị vây trên một bãi đất trống ở một nơi cao, không ai được chạy thoát, ngồi xuống đất qua đêm.

Các chiến sĩ cảnh sát vũ trang càng vất vả hơn hơn, họ xếp thành vòng tròn, chĩa súng ra phía ngoài, không dám chớp mắt lấy một cái, chỉ ước gì có thể lấy một cây gậy nhỏ chống luôn lên mi mắt.

La Cường nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hất cằm ra hiệu: Đến đây, ông cho em mượn vai này.

Thiệu Quân từ chối bằng ánh mắt, kiêu ngạo không muốn dựa dẫm vào người khác.

La Cường cảm thấy khó chịu trên người, hắn dùng tay gãi.

Thiệu Quân nắm lấy tay hắn: “Đừng gãi, gãi sẽ khó chịu hơn đó.”

Thiệu Quân lôi ra tuýp thuốc mỡ, kín đáo lặng lẽ xốc quần áo của người đàn ông này lên, bôi thuốc cho La Cường.

Bàn tay trong bóng tối, nơi không ai nhìn thấy kia, chạm vào xương sườn của La Cường, sờ lên rồi cũng không muốn buông ra…

Hai người dường như đồng thời rung động lên, đều có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người kia, nhưng họ phải cố gắng hết sức, kìm nén dục vọng mãnh liệt muốn ôm lấy nhau, không phát ra tiếng động khác thường.

La Lão nhị đã từ lâu không còn trốn tránh kiêng kị Tam màn thầu, dù gì trên người hắn chỗ lớn chỗ bé gì mỗi khi gặp khó khăn Tam Màn thầu cũng thấy hết rồi, tránh làm chi nữa?

Ông đây dù đẹp mã hay khó coi, thì Màn thầu cũng coi trọng hắn, thương yêu hắn. Lúc đó thậm chí hắn còn nảy sinh ý nghĩ xấu xa muốn làm ô uế bông hoa nhài này, kéo xuống bãi cứt trâu, để người trước mặt thông đồng làm bậy với mình, chỉ để chiếm lấy người này từng li từng tí …

Thiệu Quân cẩn thận bôi thuốc, xoa bóp cơ lưng hắn. Cơ thể La Cường ẩn ẩn run rẩy dưới lòng bàn tay anh.

Đáy quần La Cường nóng như lửa đốt, không thể kìm chế nổi nữa, chỉ muốn kéo bàn tay đó qua người hắn, xoa nắn dương v*t của hắn, xoa dịu ngọn lửa đang cháy phừng trong lòng kia.

La Cường liếc mắt nhìn những người xung quanh rồi lại giơ tay lên: “Tôi muốn đi ỉa, không thể nhịn được nữa!!!”

……

Lần này, cho dù là quản giáo nào, cũng không thể hô to: “Tất cả đứng lên, quay sang phải, đi về phía trước hai bước, cởi quần, tất cả ngồi xổm xuống, cho mấy người ba phút đi đại tiện!”

Thiệu Quân cởi sợi dây trên thắt lưng của mình rồi buộc nó vào thắt lưng của tiểu đội trưởng đội cảnh sát vũ trang, cổ tay anh vẫn bị còng với La Cường.

Anh thuận tay mượn luôn khẩu tiểu liên của tiểu đội trưởng.

Tiểu đội trưởng vẫn chưa yên tâm: “Không được, để tôi đưa hắn ta đi.”

Thiệu Quân: “Không cần, một mình tôi có thể làm được.”

Đội trưởng: “Cảnh sát Thiệu, anh bắn súng được không?”

Thiệu Quân không chút do dự nói: “Tại sao không bắn được? Người anh em, hay là chúng ta so tài thiện xạ đi?”

“Tam gia nhà cậu tốt nghiệp học viện cảnh sát đó biết chưa, hừ, ông đây còn là …”

Tiếng Thiệu Tam gia gân cổ càu nhàu nhanh chóng biến mất trong tiếng mưa ào ào, cơn mưa nặng hạt này như một tấm màn tự nhiên che đậy mọi hoạt động mờ ám dưới màn đêm.

Anh áp giải, gần như đẩy La Cường về phía trước, hơi thở của hai người đã nóng đến cháy cả cổ họng.

Rẽ sang một con đường nhỏ, lách vào một nơi khô ráo hơi trũng sau triền núi, Thiệu Quân từ phía sau đẩy La Cường vào vách tường đá, ấn thật mạnh, cổ tay đang khóa chặt vào nhau bị kim loại cấn vào, rất đau.

Thiệu Quân đeo súng lên vai, bàn tay nhanh chóng luồn vào quần của La Cường.

Anh thở gấp, phun hơi nóng lên gáy La Cường: “Nói muốn đi đại tiện mà, cởi quần ra.”

Giữa hai chân La Cường như đang bốc cháy, đám lông rậm rạp như rừng rậm bị lửa đốt lên, dương v*t phát ra nhiệt độ nóng rực.

La Cường siết chặt cổ tay Thiệu Quân bằng tay trái, sau đó hắn dùng lực phản đòn, biến phòng thủ thành tấn công!

Tiếng cây, tiếng nước, tiếng côn trùng kêu vang.

Tiếng quần áo bị xé rách, tiếng rung động và ma sát của cơ xương, tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ bị kìm nén thật lực trong cổ họng …

Thiệu Quân khép hờ mắt, không dám hoàn toàn chìm vào dục vọng, nửa chăm chú nhìn ra bên ngoài, sợ ai đó sẽ đột ngột lao ra với khẩu súng trên tay.

Còn người đàn ông nằm đè trên người anh đã không thể kiềm chế được nữa, hắn giống như một con thú hoang đói khát, dùng cái lưỡi trơn nhẵn liếm loạn lên yết hầu và xương quai xanh của anh, mút mát anh, gặm nhấm anh, va chạm anh.

La Cường dùng tay bị còng đỡ lưng dưới của Thiệu Quân, làm như thế tay Thiệu Quân cũng bị buộc phải bẻ ngoặc ra sau lưng, không thể cử động được.

Bàn tay còn lại của La Cường với năm ngón tay cứng cáp tráng kiện nắm lấy dương v*t đã ngóc đầu ra khỏi quần tây của anh, vuốt chậm rãi từ gốc lên, xoa nắn huyệt đạo và mạch máu trên ấy, dùng sức tuốt lên tuốt xuống!

Thiệu Quân run rẩy cả người, cắn chặt môi không dám phát ra tiếng, hai chân phát run vì cơ thể căng thẳng quá mức.

Tư thế như vậy tạo cho anh một ảo giác mạnh mẽ nào đấy, giống như bị tên khốn chết dẫm trước mặt đè dưới thân, hai tay bị còng lại, bị giam cầm, bị trêu chọc thô bạo nhưng không thể phản kháng, càng không thể chống cự lại ham muốn nhục dục và khoái cảm trào dâng. Bóng tối chập choạng trước mắt thổi bùng lên cảm xúc mãnh liệt, khiến anh vô cùng hưng phấn, kích thích, muốn giao hợp, muốn va chạm, là loại xung động thể xác chân thực và nguyên thủy nhất mà không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được …



Hai con người này đúng là nồi nào úp vung nấy =)))) Kẻ S người M lại còn nhu cầu cao như nhau =))))

./.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.