Những đám mây đen nhấn chìm ánh sáng trên đỉnh núi xuống từng chút một, cảnh vật xung quanh ngày càng trở nên mờ mịt.
Hai người ngâm mình trong nước giống như hai cái sừng trâu bướng bỉnh, cả hai đều chật vật. Cảm thấy xót nhau, đau lòng nhau, mắng nhau đã một hồi rồi bắt đầu lo lắng.
Hai người liên tục hét lên kiểu: “Ai cứu ông đây lên ông gọi người đó là anh hai ó.” Hét một lúc đến cổ họng khàn đặc, nhưng phóng tầm mắt ra xung quanh, bao vây họ chỉ là đại dương bao la, không có ai cả.
“Có điện thoại di động không? Gọi điện thoại!” La Cường rống lên.
“… Mẹ nó tôi không có điện thoại di động!” Thiệu Quân hét lại.
“Tôi là phạm nhân không có di động đã đành, sao cậu cũng không có?!” La Cường phát điên, thằng nhóc bốc đồng này, không bao giờ làm việc gì mà chịu tính toán, không quan tâm đến hậu quả, không quan tâm đến tính mạng thiếu gia quý giá của mình gì cả! Cậu không chịu ở trong ngục ngoan ngoãn đợi để cho ông đây yên tâm một chút cũng không được sao? Chạy ra ngoài biểu diễn cái gì nữa không biết?
“Tôi không bao giờ mang điện thoại di động đi làm, có phải anh không biết đâu!” Thiệu Quân cũng oan ức hét lên.
Cảnh sát Tiểu Thiệu không bao giờ để điện thoại di động trong túi mỗi khi làm nhiệm vụ, nhà tù có quy định nghiêm ngặt về mặt này, điện thoại di động phải luôn được khóa trong tủ.
Buổi trưa anh hoảng hốt chạy ra ngoài, không nhớ lấy điện thoại di động trong tủ ra, sau lưng anh chỉ có cái bộ đàm cảnh sát. Thứ này chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhà tù, bước ra khỏi cửa nhà tù nó chỉ còn chức năng là đem bán ve chai.
Trước khi trời sụp tối, hai người phải tìm cách thoát thân, nếu cứ dầm nước qua đêm thế này sang sáng mai sẽ thành hai con cá sấu cứng ngắc mất.
La Cường chỉ Thiệu Quân nhặt vớt một vài khúc gỗ nhỏ trôi nổi xung quanh và buộc chúng lại thành một chiếc bè cứu sinh đơn giản nhất.
Gỗ được bó lại bằng tất cả các sợi dây nào trôi trên mặt nước, chiếc thắt lưng trên cạp quần của Thiệu Quân cũng được trưng dụng (tiếc quá, quần đồng phục tù nhân của La Cường lưng thun nên không có thắt lưng).
Chiếc bè cứu sinh không đủ lớn để nâng đỡ trọng lượng của cả hai người.
La Cường hất cằm ra hiệu: “Cậu lên trước đi.”
Thiệu Quân nói: “Anh đi trước.”
La Cường mắng: “Bà mẹ nó, bây giờ còn giành nhau ai lên trước lên sau? Tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu phải nghe lời tôi!”
Thiệu Quân cũng cãi lại, nghe rất hợp lý: “Thắt lưng anh đang đau, anh lên trước đi, anh lên trước có gì tôi còn ở phía sau đỡ, chứ không ai đỡ anh?!”
La Cường: “……”
La Cường ôm chiếc bè cứu sinh, vùng vẫy trong nước một lúc lâu, cuối cùng cũng đến được một con dốc dựng đứng, từ từ bò lên khỏi mặt nước.
Thiệu Quân đi ở phía phía sau, một tay ôm mông La Cường, cố gắng nhấc người lên.
La Cường dùng cả tay và chân để leo lên cao. Hắn lăn lộn như một con tinh tinh đầy bùn đất, tất cả cỏ cây nhỏ trong tầm tay hắn đều bị xé nát.
Chưa kịp hít một hơi, hắn đã quay đầu lại với người phía sau: “Mau lên đây!”
Thiệu Quân đưa tay định nắm một bụi cây, nhưng không ngờ nó ngay lập tức bật gốc, cả người anh đột ngột bị trượt xuống dốc cao …
“A a a!!!”
“Túm chặt túm chặt Không được rơi!!!!”
Hai tròng mắt của La Cường như sắp bung ra khỏi hốc mắt, hắn chớp nhoáng cúi xuống nắm chặt lấy người Thiệu Quân, không cần biết túm trúng chỗ nào, chỉ cần túm chặt không buông ra.
Hắn nắm lấy vai Thiệu Quân bằng cả hai tay, còn Thiệu Quân lung tum túm chặt cổ áo hắn. Cả hai đều không thở nổi, sắp bị đối phương bóp chết, mặt mũi đỏ bừng, thái dương nổi gân xanh còn to hơn con giun đất.
Hai người cứ cheo leo trong tư thế đó, một người trên sườn núi, một người dưới sườn núi.
Bên dưới là lũ quét xối xả, dòng nước chảy siết, chỉ cần một xoáy nước cũng có thể nhấn chìm một con người.
Khi đó, chỉ cần một người không níu kéo, hoặc không muốn níu kéo nữa mà buông tay, e rằng cái nhìn khi nãy cũng là cái nhìn nhau cuối cùng khi âm dương chia cắt.
Thắt lưng La Cường đau như bị ai châm kim liên tục, cơn đau mắt hắn tối sầm lại, cơ thể như muốn rách ra thành hai mảnh.
Thiệu Quân mướt đẫm mồ hôi cả đầu và mặt, thở hổn hển, kiên trì giữ chặt tay, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi và khát khao sinh tồn trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tam gia tôi chưa sống đủ mà, tôi chưa muốn đi bán muối đâu!
La Cường môi run rẩy, giọng nói khàn khàn như vương máu: “Nắm lấy … cố gắng … bò lên.”
“Bé cưng, cố lên, tự mình leo lên đi …”
“Eo anh đau đến không cử động được rồi, nhưng sẽ không bao giờ tay buông tay ra. Còn em, mau trèo lên ngay đi…”
“Mẹ nó nếu em không nhanh mà trèo lên, thì em cứ kéo anh xuống luôn đi, chúng ta cùng chết.”
……
La Cường thấp giọng uy hiếp, hai tay giống như kẹp sắt, mười ngón tay to khỏe gần như cắm vào da thịt Thiệu Quân.
Lúc ấy Thiệu Quân ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt anh tràn ngập hình ảnh một La Cường nôn nóng hung dữ hùng hùng hổ hổ không chút cười.
Mẹ bà nhà anh, đồ hung dữ …
Người trên sườn núi liều mạng túm, người dưới sườn dốc thì liều mạng leo, Thiệu Quân vùng vẫy vặn vẹo, bò từng chút một lên như một con sâu lớn, chật vật vô cùng.
Lúc gần đến nơi, mông chợt có cái gì xoẹt qua.
Thiệu Quân rên lên đau đớn, một nhánh cây cứa vào mông anh.
Quần tây không có thắt lưng, đã rộng thùng thình còn bị mắc lại nên không chịu được tụt ra.
“Quần … quần … quần … của em …”
Thiệu Quân đỏ mặt, lắp bắp la lên.
“Giờ là lúc nào rồi?!”
La Cường sốt ruột đến độ mắng, hai tay đang cố hết sức túm chặt trên đây rồi, còn có tay thứ ba túm cái quần lại à?
La Cường cố gắng chịu đựng cơn đau buốt ở thắt lưng, hai cánh tay sắt mạnh mẽ nhấc lên, một tay kéo người lên dốc cao, hai bàn tay to vững vàng ôm lấy đầu và thân thể Thiệu Quân kéo vào lồng ngực.
Ngón tay thô ráp gần như ấn Thiệu Quân vào lồng ngực hắn, nhét đầy vào trong vòng tay hắn, giống như cố gắng ấn trở vào lòng một mảnh da thịt thuộc về hắn bị đứt ra, vẫn còn máu tươi chảy tràn, mất đi rồi tìm lại được…
Thoát chết trong gang tấc, Thiệu Quân vẫn còn bàng hoàng, toàn thân run rẩy, anh vươn hai tay ôm chặt La Cường, trên lưng La Cường vẫn còn những vết cào rướm máu của anh khi nãy lúc vất vả leo lên.
Hai người dính đầy bùn đất, mặt lấm lem, cả hai ôm chặt lấy nhau, run rẩy thở hổn hển, vùi mặt vào hõm vai nhau.
Ôm rất lâu, rất lâu, ôm rất chặt, không nói nên lời.
Người của Thiệu Quân đã lên sườn núi còn chiếc quần đồng phục vẫn ở lại bên dưới, bị một cơn lốc xoáy nhẹ cuốn đi mất.
Hai người cuộn vào nhau, La Cường quấn lấy Thiệu Quân bằng đôi chân bê bết máu, hai đùi trần của Thiệu Quân run lên vì ướt lạnh, run rẩy áp sát vào cơ thể La Cường tìm sự ấm áp.
Thiệu Quân: “Bà nội anh… quần của em đâu!”
La Cường: “Quần gì?”
Thiệu Quân: “Quần của em, quần em mất rồi!”
La Cường: “Mất rồi thì thôi, còn người là được rồi!”
Thiệu Quân: “… Tại anh hết đó! La Cường anh là đồ khốn nạn!!!”
Một phần là vì thẹn quá hóa giận, nhưng phần lớn là do sợ hãi. Anh chưa bao giờ trải qua thiên tai như thế này, nếu nói không sợ là giả, vừa rồi anh thực sự sợ hãi.
Khi còn nhỏ khóc nháo khóc nhào leo lên cây, vẫn có một nhóm người đứng dưới chăm chú chờ sẵn để đón cục vàng Tiểu Quân Quân, đường đường là thiếu gia oanh liệt giờ phải chịu cảnh tủi hổ thế này. Người ta nói sinh tử có số, mọi chuyện do trời, nhưng Thiệu Tam gia trẻ trung, đẹp trai, tài giỏi, đi đến đâu cũng có người săn đón cung phụng? Vậy mà hở một chút là bị hủy hoại trong nhà tù Thanh Hà, hở một chút là bị đạp hư trong tay cái tên khốn họ La này?
Hôm nay suýt chút nữa là tèo, vĩnh viễn bái bai tiền đồ xán lạn tương lai tươi sáng cũng do cái tên khốn khiếp trước mặt!
Thiệu Quân thở hổn hển, yếu ớt hừ hai tiếng trong khoang mũi.
“Em còn trẻ, chưa từng trải qua mấy chuyện như thế này …” La Cường thì thầm.
“Em không muốn trải qua mấy chuyện như thế này! Ngay từ đầu tôi đã nói với anh như thế nào, mỏ đá nguy hiểm ra sao, lại còn thuốc nổ? Anh chán sống rồi mới không nghe lời em đi đến đây!” Thiệu Quân tức giận hét lên.
“Đừng hù, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.” La Cường phản bác.
“Rồi làm sao mới được gọi là có chuyện? Nhỡ ah bị nổ tung đến không còn xác mà nhặt thì sao? … Ai mà chịu được!” Thiệu Quân gầm lên.
Anh giờ cũng đã nhìn ra, La Cường đã liều mạng đổ máu mình ra sao trong quãng đời lăn lộn trên giang hồ ấy, không sợ chết, không muốn sống. Anh không coi mạng người khác ra gì, nhưng ngay cả tính mạng anh anh cũng không quan tâm sao?
Anh không tim không phổi đã đành, giờ người khác quan tâm anh cũng không thèm để ý đúng không!
La Cường vuốt mái tóc lấm lem của Thiệu Quân, lau khuôn mặt dính đầy đất bùn, một tay quàng qua vai anh, tay kia ôm lấy mông anh, cố gắng an ủi đứa trẻ đang sợ hãi.
Không ôm không biết, vươn tay ra ôm bàn tay chạm ngay vào một cái mông trần âm ấm mềm mềm.
Thiệu Quân nảy lên như bị điện giật: “Anh làm gì vậy?”
La Cường: “Sao phía dưới trống trơn vậy?”
Cả hai bật nói cùng lúc, cũng cùng nhìn xuống.
Da mặt Thiệu Quân mỏng, vừa nhìn xuống mặt đã đỏ như quả cà chua chín.
Đâu chỉ có cái quần tay bị nhánh cây làm tuột mà chiếc quần lót cao cấp Armani của anh cũng có một đường xẻ lớn dọc theo rãnh mông, làm thành một cái lỗ lớn như quần thủng đáy. Chiếc quần lót vẫn được treo trên thắt lưng vì còn dây lưng quần, lớp vải bị rách bay bay trông như tấm màn vô liêm sỉ.
La Cường nhìn xuống, sững sờ một lúc rồi đột nhiên phun ra một tràng cười ha ha ha.
“Thật đẹp, thật là đẹp trai.” La Cường chọc.
“Anh cút đi!” Thiệu Quân thẹn đến không thở nổi.
“Mặt trước còn che mà, chưa có lộ hết đâu.” La Cường nói.
“…” Thiệu Quân giận tím người, run rẩy nhìn La Cường, “Hừ, đồ vật đó của Tam gia đây rất quý giá, sao mà tùy tiện trưng bày ra được? Anh mà thấy là hết hồn cho coi!”
“Ồ? Sợ quá đi.” La Cường không nhịn được trêu ghẹo đứa nhóc này, “Đũng quần em có phi thuyền hay chiến hạm vậy, làm anh muốn xem thử ghê.”
Thoát chết trong gang tấc, cả người từ trong ra ngoài đền được thả lỏng, hai người đàn ông to xác ôm chặt lấy nhau, không biết xấu hổ gì đùa giỡn mấy câu bậy bạ.
Cảm giác như mây đen cảm tận đáy lòng đã biến mất, đột nhiên tâm trạng vui vẻ, những tia sáng ấm áp chan hòa trong lồng ngực, làm trái tim như nhũn ra …
Nhưng đã lâu không nói chuyện đàng hoàng với nhau, rất nhiều lời chất chứa trong lồng ngực nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nước dâng lên rất nhanh, nếu không chạy lại sẽ bị ngập trong nước. Thiệu Quân đứng dậy đỡ La Cường, hai người kéo nhau leo lên núi.
Thắt lưng của La Cường không cử động được, một bên chân lại bị thương, động vào là đau điếng, chỉ có thể cố gắng đứng vững.
Thiệu Quân có giày, nhưng hai chân lại trần trụi, đi không được tự nhiên, cái mông không có gì che đậy bị gió đêm thổi lùa tứ phía, làm chú họa mi mềm mại dưới đáy quần anh cũng đung đưa theo. Không có mảnh vải che thân, cảm giác thật không ổn.
Thiệu Quân chật vật đỡ La Cường bằng một bên vai, giúp hắn bước đi chậm rãi.
Hai người khó khăn, chật vật bước đi từng bước. Đây đúng là quãng thời gian chông gai nhất trong cuộc đời. Chưa bàn đến Thiệu Quân chưa bao giờ xấu hổ và chật vật như thế này bao giờ, mà bản thân La Cường cũng vậy; lúc bị truy nã toàn quốc, bị cảnh sát truy đuổi, hắn chạy trốn vào trong núi nhưng đã được trang bị chuyên nghiệp để sinh tồn trong tự nhiên, thậm chí còn có vài khẩu súng giắt trong thắt lưng.
Trời tối hẳn, lũ ở vùng trũng phải rất lâu nước mới rút.
Thiệu Quân không có di động, không thể liên lạc với người của mình, vì vậy anh ấy chỉ có thể quyết định cắm trại, ngủ qua đêm trên núi.
Dù cảnh sát Tiểu Thiệu từng tham gia các khóa học về sinh tồn lúc còn trong học viện cảnh sát, nhưng kiến thức trong sách cũng không bằng La Cường tuy chưa từng học nhưng đầy kinh nghiệm thực tế tự mình tích lũy hoàn toàn. La Cường đứng trên cao, nhìn sơ qua địa hình, ngước mặt lên tìm kiếm vị trí sao Ngưu Lang Chức Nũ, rồi chọn một cái hang động nhỏ ở rìa vách núi, yên ắng và khô ráo.
Cả hai lấy ra tất cả các dụng cụ và những thứ họ có thể sử dụng ra, La Cường bảo Thiệu Quân nhặt những cành củi trên núi, đốt lửa trong hang, lúc này mới ấm áp hơn được một chút.
La Cường muốn hút thuốc, nhưng nửa bao thuốc trong túi của Thiệu Quân từ lâu đã bị ngâm nước đến rã.
Làm sao sống sót qua đêm dài mà không hút thuốc được cơ chứ? Hai con nghiện thuốc lá nặng lo lắng đến mức nhảy dựng lên, vò đầu bứt tai. Sau đó, cả hai lấy một tảng đá lớn, nung trên lửa, rồi lấy ra, rồi hơ lá thuốc đã ướt sũng lên phiến đá, từ từ hong khô …
Khó khăn lắm mới hong khô được điếu thuốc rồi châm lửa, hai người không khỏi nóng lòng, mỗi người nhấp một ngụm, hít hà mùi hắc ín thơm ngào ngạt ngấm vào ruột gan.
La Cường than thở: “Chậc, em hút thuốc hãng nào vậy? Mùi như hắc ín.”
Thiệu Quân vô tội nói: “Gấu Trúc hàng loại 1! Bình thường nó không có mùi này đâu, do bị ngâm nước đó, lá thuốc không được thơm nữa.”
La Cường cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng, giật điếu thuốc trên môi Thiệu Tam gia, cúi sát đầu, rít một hơi dài, chắp miệng mấy cái thử rồi lại rít một hơi. Nhìn từ bên cạnh, đôi mắt hắn híp lại, những nếp nhăn hằn sâu trông quyến rũ chết người.
Ngồi một chỗ diện tích chỉ một tấc vuông trong một cái hang nhỏ bên cạnh đống lửa, vai tựa vào nhau, bàn tay đưa thuốc cho nhau, đưa qua đưa về, anh một hơi em một hơi.
Tất cả những biến cố mấy ngày qua, xa cách nhau, cố tình bất hòa, thực ra trong lòng có ai thoải mái hơn ai?
Ngồi một chỗ hút điếu thuốc, những điều muốn giải thích, tranh luận hay chất vấn đối phương âm ỉ trong lòng chợt chẳng còn quan trọng, như thể không cần phải nói gì cả.
Sau khi cùng nhau trải qua sinh tử, cùng nắm tay nhau leo ra khỏi cơn lũ quét bất ngờ và đất đá sạt lở, thì còn cần phải nói gì nữa? Điều gì quan trọng hơn người quan trọng ngồi bên cạnh mình vẫn còn bình an, nương tựa vào nhau?
Khi ấy nếu không chọn vào tù, liệu cả hai có cơ hội nào gặp nhau không?
Sẽ có ngày hôm nay sao?
Tất cả có phải do định mệnh an bài?
Cái lúc treo trên vách núi kia, nếu có một người buông tay, quay đầu từ bỏ, vĩnh viễn sẽ không được gặp lại nhau nữa.
Vào thời khắc đó, hắn lựa chọn không buông tay, là vì không cam lòng, không nỡ, không chịu thừa nhận số phận của mình, muốn được gặp lại nhau, dù có chết cũng cam lòng.
Có một số điều không cần nói ra, chỉ cần tự đưa tay chạm vào trái tim mình.
Một người đơn phương nhớ về một người là hèn mọn, còn khi hai người cùng nhớ thương nhau, đó được gọi là tình yêu.