Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 41: Khen ngợi



Những tên cướp này hẳn là đi ra từ sòng bạc bên kia.

Bởi vì bọn người Trình Hào cầm tiền lập tức đi ngay, những người này không thể sắp xếp chu đáo, cầm dao trực tiếp đến cướp, bây giờ thấy bọn Trình Hào chạy, bọn họ sửng sốt một chút sau, chỉ có thể cùng đuổi.

Nhưng mà khách sạn chỗ bọn Trình Hào ở rất gần.

Không bao lâu sau, Trình Hào kéo theo Lâm Vũ Tầm chạy tới cửa khách sạn, này còn chưa tính, anh còn nhìn thấy cảnh sát đang đi tuần.

"Cảnh sát! Có cướp!" Trình Hào hô một tiếng, mà vào lúc này, mấy cảnh sát kia cũng đã thấy bọn cướp cầm dao.

Bọn họ rút súng ra đuổi theo đám cướp: "Đứng lại! Đừng nhúc nhích!"

Đã là cướp thì không thể đứng lại, bọn họ xoay người, vắt chân lên cổ nhanh chóng chạy trốn.

Nếu như bọn Trình Hào cư trú ở xã khu nghèo, lúc này cảnh sát nhất định sẽ nổ súng, mà nơi này cảnh sát không lập tức nổ súng, chỉ là chạy ở phía sau, không đầy một lúc đã chạy mất dạng cùng với bọn cướp.

Trình Hào đứng ở cửa khách sạn, thở phào nhẹ nhõm, đến xem Lâm Vũ Tầm.

Mỗi ngày anh đều luyện chạy bộ, vừa nãy chạy một đoạn đường không tính là gì với anh, không mệt chút nào, nhưng Lâm Vũ Tầm đã không ngừng thở hổn hển, còn Danny...

Lúc nhìn thấy bọn cướp, Trình Hào liền ấn Danny vào trong ngực, không để cho nó xem đoạn sau, lúc này Danny còn không biết chuyện gì xảy ra... Trình Hào ôm nó cao một chút, cười híp mắt hỏi nó: "Danny, vui không?"

Tuy rằng Danny không nghe được Trình Hào nói gì, nhưng nhìn thấy nụ cười của Trình Hào.

Lúc này nó chỉ nghĩ Trình Hào đột nhiên chạy đi là chơi với nó, cười ôm cổ Trình Hào.

Trình Hào thấy thế nhấc nó lên, dùng đầu cụng vào bụng của nó.

Danny càng cười vui hơn

Xác định Danny không có chuyện gì, Trình Hào nhìn về phía Lâm Vũ Tầm, cũng cười hỏi: "Có cảm thấy vừa nãy rất mạo hiểm hay không? Có phải là kích thích như trong phim ảnh không? Chơi rất vui ha?"

"Đúng thế." Lâm Vũ Tầm vốn có chút sợ hãi, nhưng nghe Trình Hào hỏi như vậy, nhìn thấy nụ cười xán lạn của Trình Hào, lại không sợ, khóe miệng cũng câu lên.

Chỉ cần ở cùng với Trình Hào, cho dù là chuyện nguy hiểm, cũng không sợ hãi.

Trình Hào thấy cậu như vậy, cuối cùng cũng coi như yên lòng, bắt đầu bình phục nhịp tim đập của mình.

Anh không biểu hiện ra trước mặt Danny cùng Lâm Vũ Tầm, nhưng trên thực tế, anh có chút sợ hãi.

Sợ thật sự gặp phải nguy hiểm, sợ Lâm Vũ Tầm cùng Danny sẽ xảy ra chuyện.

Lúc bọn họ còn ở xã khu nghèo, anh vẫn luôn rất cẩn thận, mà đến nơi này... Thật sự có chút bất cẩn rồi.

Anh cho là ở thành phố lớn sẽ rất an toàn, mà anh đã quên mất, buổi tối vẫn nguy hiểm hơn một chút, chớ nói chi là bọn họ đi ra từ sòng bạc.

Hít sâu một hơi, cuối cùng Trình Hào cũng coi như áp chế sự sợ hãi trong lòng mình, sau đó liền ý thức được một chuyện —— lão George cùng Claude đâu? Sao lại không thấy?

Trước Trình Hào lo Claude không biết chạy thế nào, nên đặc biệt để Claude chạy trước, mình chạy sau.

Mà chờ anh nhìn thấy Claude ôm lão George, thật giống như ngựa hoang thoát cương lao vút ra ngoài thật nhanh, liền không lo lắng cho Claude nữa, chỉ chạy theo ở phía sau.

Mà bây giờ, lão George cùng Claude không thấy.

Nếu bọn họ vào khách sạn, thì nên chờ trong đại sảnh, nhưng trong đại sảnh không có ai.

Trình Hào hỏi: "Claude đâu?"

Lâm Vũ Tầm mờ mịt lắc đầu, lúc đó cậu rất sợ hãi, làm gì quản được chuyện khác?

"Cậu ở chỗ này chờ tôi, tôi đi tìm một chút." Trình Hào nói, rồi muốn đi tìm người.

Nhưng anh mới ra cửa chính khách sạn, liền phát hiện lão George cùng Claude trở lại.

Sắc mặt lão George dị thường khó coi, còn Claude, lại có vẻ sợ sệt, rập khuôn từng bước theo sát phía sau lão George.

"Lão George, ông không có chuyện gì thật sự quá tốt rồi!" Trình Hào nói.

"Sao tôi lại không có việc gì? Tôi có việc!" Lão George nổi giận, hắn trừng Trình Hào một cái, rồi trừng Claude một cái, vốn muốn mắng người, mà lại cảm thấy ở chỗ công cộng chửi người của mình thì sẽ làm mất mặt chính mình, chỉ có thể nói: "Đem đồ tới đây! Theo tôi lên lầu!"

Lão George sắp bị giận điên lên.

Lúc trước Claude ôm lấy hắn bỏ chạy, còn là công chúa ôm!

Lão George thề, từ lúc sinh ra tới nay hắn chưa từng bị ai ôm như thế, mất hết mặt mũi!

Này còn chưa tính, thằng ngu Claude này ôm lấy hắn sau đó chỉ biết là chạy về phía trước, hắn trơ mắt mà nhìn bọn họ chạy qua khách sạn, sau đó về phía trước về phía trước...

May là, trong tiếng hắn quát lớn, Claude dừng, sau đó quay đầu chạy lại, cũng chậm chậm trở về.

Lão George đặt trước hai cái phòng sát nhau, hai cái phòng này đều là phòng đôi, một phòng cho ba người Trình Hào, một phòng khác cho hắn và Claude cùng ngủ.

Sau khi lên lầu, lão George gọi Trình Hào cùng Claude vào trong phòng của mình, tàn nhẫn mà gào một trận, mãi cho đến khi cổ họng của hắn đau đớn, mới hài lòng, thả Trình Hào về ngủ.

Nhưng mà lúc Trình Hào rời đi, còn nghe được tiếng lão George đang gào lên với Claude: "Cậu còn không mau đi tắm đi!"

Trình Hào đồng tình với Claude một lúc, rồi nhanh chóng về phòng của mình, sau đó liền lấy ra năm ngàn đôla Mỹ kia đếm.

Một tờ một trăm đôla Mỹ, năm ngàn đôla Mỹ kỳ thực chỉ có năm mươi tờ, mà Trình Hào đếm tới đếm lui nhiều lần, đặc biệt thoả mãn.

Sau đó lại bắt đầu phát sầu: "Tiền này chúng ta giấu ở đâu thì tốt giờ?"

Đời trước dầu gì anh cũng là vận động viên nổi tiếng kiếm được mấy triệu một năm, bây giờ lại bắt đầu xoắn xuýt phải giấu mười vạn thế nào...

"Bên trong quần áo của anh có túi không?" Lâm Vũ Tầm hỏi.

Hai người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đem tiền đặt ở trong một cái áo sơ mi có túi, sau đó áo sơ mi này Trình Hào mặc tận cùng bên trong. Bên ngoài tròng thêm áo lông cùng áo khoác, như vậy thì không cần lo lắng tiền bị mất.

Về phần lấy tiền ra xài sẽ không tiện...Tiền này bọn họ không tiêu, chỉ tiêu năm trăm đôla Mỹ mà bản thân mình tích góp!

Hai người thương lượng xong, thật cao hứng mà đi ngủ.



Ngày hôm sau, bởi vì đồng hồ sinh học, Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đều thức dậy rất sớm, ngược lại là Danny ngủ rất ngon.

Trình Hào trước hết làm hơn một giờ huấn luyện trong phòng, rồi vọt vào tắm, sau đó liền ở trong phòng tắm nhìn gương, khoe cơ bắp một chút: "Mình càng ngày càng cường tráng, mình nhất định sẽ trở thành võ sĩ quyền anh lợi hại nhất!"

Võ sĩ quyền anh nhất định phải có tự tin, một võ sĩ quyền anh không tự tin, vẫn chưa đấu với đối thủ, e rằng đã vì sợ mà rút lui.

Phải biết trên sàn thi đấu chân chính, đa số các tay đấm cảm thấy mình uể oải, cảm thấy mình đánh không lại, đều là bởi vì tác dụng tâm lý, bọn họ bỏ qua ở trong lòng, rồi rút lui, không dám đánh.

Nếu như một tay đấm mất đi tự tin, vậy hắn sẽ rất khó đứng lên.

Trình Hào sẽ không nhét khăn vào trong quần để tăng sự tự tin của mình, nhưng mỗi ngày anh đều cổ vũ mình một chút: "Mình là giỏi nhất! Mình sẽ trở thành quán quân quyền anh thế giới hạng nặng!"

Trình Hào nói, Lâm Vũ Tầm đều nghe được, đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe Trình Hào nói như vậy.

Cái này kỳ thực có chút tự luyến, nhưng do Trình Hào làm, thì lại là chuyện đương nhiên.

Trình Hào đương nhiên sẽ trở thành võ sĩ quyền anh lợi hại nhất, sẽ trở thành quán quân quyền anh thế giới hạng nặng.

Lâm Vũ Tầm tin tưởng anh: "Anh nhất định sẽ thành công!"

"Cảm ơn." Trình Hào cười nhìn về phía Lâm Vũ Tầm: "Cậu cũng sẽ thành công, cậu thông minh như vậy, nếu như cậu làm bác sĩ, nhất định sẽ trở thành bác sĩ lợi hại nhất, nếu như cậu làm luật sư, tôi tin rằng danh nhân toàn thế giới đều sẽ hi vọng giao hảo tốt với cậu! Nếu cậu làm nhà khoa học, vậy giải thưởng Nobel kia phải là của cậu."

Lâm Vũ Tầm thường cảm thấy chán nản, luôn cảm giác mình làm cái gì cũng không được, nhưng khi Trình Hào nói cậu như vậy, khi cậu nhớ lại những gì Trình Hào đã nói, cậu liền cảm thấy khắp toàn thân mình tràn đầy sức mạnh.

Tuy rằng cậu cảm thấy Trình Hào nói quá khoa trương, nhưng cậu thích nghe.

Trình Hào thổi phồng mình một cái, thổi phồng Lâm Vũ Tầm một cái, Danny cũng tỉnh rồi.

Trình Hào đi tới ôm lấy Danny, hôn nó một chút: "Danny, em thực sự là đứa trẻ dũng cảm nhất! Đến nơi xa lạ, không sợ hãi chút nào!"

Danny căn bản không biết Trình Hào đang khen nó cái gì, nhưng nó cao hứng, cười vui vẻ.

Một ngày tốt đẹp bắt đầu.

Chờ Danny rửa mặt xong, bọn họ liền cùng đi ăn điểm tâm.

Khách sạn này không tính là kém, nhưng cũng không phải khách sạn cực kỳ tốt, không nói những cái khác, chủng loại bữa sáng cũng rất ít, hơn nữa trứng gà, lạp xưởng cùng thịt nướng, mỗi người chỉ có một phần, bánh mì đồ uống này đó là tự phục vụ, có thể tự mình tùy ý lấy dùng.

Khách sạn làm như thế, có lẽ là vì tiết kiệm tiền.

Đáng tiếc chính là, bọn họ gặp Trình Hào.

Bánh mì của khách sạn không quá ngon, rất nhiều khách một phần trứng gà lạp xưởng của mình rồi sẽ không ăn khác nữa, mà Trình Hào không giống vậy, anh vẫn cứ ăn phần bánh mì của năm người.

Áh mắt nhân viên phục vụ nhà ăn nhìn Trình Hào cũng thay đổi.

Chờ Trình Hào ăn xong... Lão George lại mang Claude đến.

Claude ăn phần của sáu người.

Nhân viên phục vụ đã trợn mắt ngoác mồm.

Bánh mì gì đó lão George không đụng tới, hắn uống một chén trà, ăn một phần trứng gà lạp xưởng thịt nướng của mình, sau đó nói với Trình Hào: "Chờ lát nữa tôi phải đi gặp bạn, cậu mang theo em trai cậu, còn có Claude đi ra ngoài đi dạo đi."

"Không thành vấn đề." Trình Hào nói.

Lão George lại lấy ra hai trăm đôla Mỹ cho Trình Hào, chỉ vào Claude nói: "Mua cho cậu ta mấy bộ quần áo, cậu cũng mua cho mình một chút."

Trình Hào đồng ý.

Claude vẫn luôn mặc quần áo của lão George.

Chiều cao của lão George cùng Claude không khác nhau lắm, nhưng hắn gầy hơn Claude nhiều, Claude cỡ hai trăm pound, dùng kg mà tính đại khái chính là chín mươi kg, lão George đây, hắn nhiều nhất cũng chỉ bảy mươi kg.

Quần áo lão George để Claude mặc, thực sự có chút không vừa vặn.

Chờ Claude ăn no, Trình Hào liền mang theo Claude ra cửa.

Ở xã khu nghèo, liếc mắt nhìn qua đều là người da đen, nhưng bây giờ trong thành phố lớn, lại không thấy được mấy người da đen, toàn bộ là người da trắng.

Mấy chuyện như tiện mồm nhổ nước bọt, tùy chỗ đi tè, cãi nhau, mắng người thậm chí đánh nhau, ở đây cũng hoàn toàn không nhìn thấy.

Nơi này với xã khu nghèo mà bọn họ sống, quả thực chính là hai thế giới khác nhau.

Nhưng, bọn họ cùng thế giới này, cũng có chút hoàn toàn không hợp.

Kỳ thực ba người Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm còn có Danny còn đỡ, chủ yếu là Claude...

Mặc quần áo không vừa vặn, râu tóc có chút loạn, có thể nói là Claude không hề khí chất đi trên đường, thường bị người ta dùng ánh mắt đề phòng nhìn, làm cho hai người Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm, cũng bắt đầu bị người khác dùng ánh mắt đề phòng xem.

Trình Hào còn đỡ, Lâm Vũ Tầm cùng Claude đều rất mẫn cảm, nhất thời liền co rúm lại.

Trình Hào nói với Lâm Vũ Tầm: "Không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, sự thông minh của cậu đủ để nghiền nát bọn họ! Tôi bảo đảm, sách mà cậu đọc bọn họ xem không hiểu!"

Lâm Vũ Tầm nở nụ cười.

Trình Hào vừa nhìn về phía Claude: "Claude, cậu trốn trốn tránh tránh làm gì? Cậu cường tráng như vậy, là người cường tráng nhất trên thế giới, căn bản không cần sợ bọn họ."

Claude có chút ngốc: "Có thật không?"

"Đương nhiên là thật, sức mạnh của cậu lớn hơn cả tôi, không phải sao? Cậu là người được Thượng Đế yêu thích, mới được trời sinh mạnh mẽ như vậy." Trình Hào nói.

Claude cũng cao hứng.

Lâm Vũ Tầm đột nhiên nhìn Claude có chút không vừa mắt...

Tuy rằng Claude đầu óc đơn giản được Trình Hào khen xong, sẽ không co rúm sợ hãi nữa, nhưng bọn họ cũng không thể cứ như vậy...

Trình Hào cuối cùng quyết định mang Claude đi mua quần áo.

Lão George cho hai trăm đôla Mỹ, mà quần áo tốt thì quá đắt, bọn họ cũng mua không nổi, Trình Hào muốn tìm cửa hàng giá rẻ chút, nhưng mà phụ cận khách sạn, không có cửa hàng như vậy.

Trình Hào hỏi người khác, sau đó mang theo đám người Lâm Vũ Tầm chờ xe công cộng.



Cửa hàng bọn họ dự định đi có rất nhiều ở trung tâm thành phố, bên kia có siêu thị bình ổn giá, có thể mua quần áo cho Claude.

Trong xe công cộng phần lớn là người da trắng, bọn họ vừa đi lên, đã có người xiết chặt túi trên tay, tận lực cách xa bọn họ một chút.

Đối với việc này, Trình Hào cũng có chút bất đắc dĩ.

Ở nước Mỹ, có rất nhiều nhân sĩ tầng chót không có công việc, liền dựa vào trộm đồ mà sống, trong xã khu của bọn họ có mấy người, còn có thể ngồi tàu hỏa lên thành phố lớn trộm cắp, làm cho rất nhiều người có cái nhìn không tốt với người da đen quần áo không chỉnh tề.

Về phần người da vàng như anh, đãi ngộ cũng không tốt hơn người da đen chút nào.

Nhưng Trình Hào cảm thấy bọn họ nghĩ như thế, quá phiến diện.

Ở xã khu nghèo, anh phát hiện mấy người chuyên làm chuyện xấu trộm đồ, đại thể đều mặc ngăn nắp, căn bản sẽ không như Claude... Mấy tên trộm đó, bọn họ thậm chí còn mặc quần áo thiết kế của Pierre Cardin.

Tuy rằng bị người khác đề phòng cả một đường, nhưng tốt xấu gì thì bọn họ cũng đến được trung tâm thành phố.

Trình Hào không quan tâm ánh mắt của người khác, anh thoải mái tìm người hỏi đường, sau đó đi siêu thị bình ổn giá.

Đây là một tòa nhà hai tầng, vào trong cửa là một cái cầu thang, bên trái cầu thang là chỗ bán đồ nữ, bên phải cầu thang bán các loại giày, trên lan can hai bên cầu thang treo đầy đủ các dạng túi, mà đồ nam cùng quần áo trẻ con ở lầu hai.

Bọn Trình Hào đi thẳng lên trên lầu, bắt đầu chọn quần áo.

Giá cả quần áo ở đây cũng không mắc, áo khoác bông của nam cũng chỉ mười đến hai mươi đôla Mỹ, quần gì đó, thậm chí còn rẻ hơn cả xã khu của bọn họ.

Trình Hào chọn cho người khác trước.

Anh phát hiện Claude cùng Danny đều thích quần áo màu sáng, Lâm Vũ Tầm thì lại thiên về trắng đen xám.

Trình Hào để bọn họ tự chọn, anh chỉ đưa ra ý kiến.

Lão George cho Trình Hào hai trăm đôla Mỹ, kỳ thực không hoàn toàn là cho mỗi Claude, bên trong còn có một phần của Trình Hào.

Trình Hào biết điểm này, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn lấy toàn bộ ra mua đồ cho Claude.

Lúc Claude bị em trai Chester của cậu ta ném đến chỗ lão George, trên người không có đồng nào, kỳ thực cậu ta thiếu rất nhiều thứ.

Trình Hào mua ba bộ quần áo thật dày từ đầu đến chân cho cậu ta, rồi mua một vài cái áo và quần ngắn tay các loại, tất cả đều là màu sách tươi sáng mà cậu ta thích.

Cậu ta đen thùi lùi, mặc màu sắc tươi sáng ngay lập tức liền nổi bật.

Claude cực kỳ cao hứng, luôn luôn hỏi Trình Hào: "Những thứ này đều là cho tôi hả? Thật sự là cho tôi phải không?"

"Đúng, những thứ này đều là cho cậu." Trình Hào nói, lại hỏi: "Cậu còn muốn thứ gì nữa?" Hai trăm đôla Mỹ kia, bây giờ còn lại mười đôla Mỹ.

Claude nói: "Tôi muốn một cặp mắt kính, một cặp mắt kính thật đẹp!"

"Được, mua cho cậu một bộ." Trình Hào nói, trong cái siêu thị này cũng bán kính râm giá rẻ, anh để Claude đi chọn một bộ.

Claude chọn một bộ khung kính mắt màu cam, sau khi đeo vào, giọng nói đột nhiên trở nên nức nở: "Ôi, Thượng Đế, tôi có nhiều quần áo mới như vậy, tôi còn có mắt kính! Tôi luôn luôn muốn có một cặp mắt kính như vậy!"

Cậu ta nói mãi, rồi lấy kính xuống lau nước mắt, nói với Trình Hào nhiều lần: "Trình, anh biết không? Tôi thích mắt kính như vậy, tôi luôn luôn muốn mắt kính như vậy."

Trình Hào không biết vì sao cậu ta lại muốn mắt kính, nhưng có thể đoán được đại khái, mắt kính này có ý nghĩa đặc biệt với cậu ta.

Trình Hào nói: "Cậu đeo mắt kình vào đi, cậu đeo mắt kính nhìn rất đẹp."

"Đúng, tôi cũng cảm thấy tôi đẹp!" Claude nói, hít mũi đeo mắt kính lại.

Trình Hào vỗ vỗ bờ vai cậu ta: "Thật khốc!" Ngũ quan Claude cũng không dễ nhìn, lưng còn hơi gù, nhưng cậu ta mặc đủ loại màu sắc như vậy... Trình Hào đột nhiên cảm thấy quả thật cậu ta có chút dễ nhìn.

Đương nhiên, đẹp mắt nhất vẫn là Danny cùng Lâm Vũ Tầm.

Lâm Vũ Tầm chọn một bộ quần áo màu trắng đen xám đơn giản mà hào phóng.

Gần đây cậu mập một chút, cả ngày ở trong nhà, da dẻ nuôi trắng lên không ít... Trình Hào nói: "Vũ Tầm, thoạt nhìn cậu như một hoàng tử bé!"

Lâm Vũ Tầm là hoàng tử bé, Danny chính là thiên sứ nhỏ, Trình Hào khen bọn họ một phen.

Trước đây, ba người bọn họ đã mua quần áo, ngày hôm nay cũng chỉ mua cho mỗi người một cái áo khoác dày, hai cái quần dày, Trình Hào lại mua cho mình mua một cái ví tiền, mua một cái cặp sách cho Lâm Vũ Tầm cùng Danny.

Cặp sách nhỏ của Danny là màu đỏ, cặp sách của Lâm Vũ Tầm, chính là loại màu đen bình thường nhất.

Bọn họ mua xong quần áo, vào phòng thay quần áo đổi lại, rồi mới rời khỏi, sau đó trực tiếp đi đến nhà sách cách đó không xa.

Hiện tai thu nhập của Trình Hào không ổn định, muốn đưa Lâm Vũ Tầm đi học trường trung học tư lập tương đối khó khăn, nhưng anh có thể mua sách cho Lâm Vũ Tầm.

Nhà sách lớn vô cùng, trước cửa tiệm đặt một tấm bảng hiệu, trên đó viết một sách bán chạy, sau khi đi vào, Trình Hào còn phát hiện nơi này ngoại trừ bán sách, còn bán băng cassette âm nhạc cùng băng hình.

Trình Hào vẫn không có cơ hội học âm nhạc, không biết một chữ nào, cũng không có hứng thú với điện ảnh và phim truyền hình lúc này, anh không thèm nhìn những thứ này, mang theo đám người Lâm Vũ Tầm đi vào bên trong.

Nơi này có rất nhiều rất nhiều sách, đều là sách tiếng Anh... Tuy rằng Trình Hào học tiếng Anh rất khá, nhưng với sách tiếng Anh vẫn không thích bản năng.

Anh vung tay về phía kệ sách, nói với Lâm Vũ Tầm: "Vũ Tầm, sách ở nơi này cậu cứ việc chọn, ngày hôm nay mặc kệ bao nhiêu chúng ta đều mua!"

Lâm Vũ Tầm nở nụ cười: "Được."

Lâm Vũ Tầm đi tìm sách, Trình Hào thấy thế, mang theo Claude cùng Danny đi mua sách ảnh

Claude chỉ học được mấy ngày, ngay cả tên của mình cũng không biết viết, Danny cũng chỉ biết vài chữ, lúc Trình Hào giúp bọn họ chọn sách, nhất thời cảm thấy mình là người có ăn học.

Mà lúc bọn họ đang chọn, Trình Hào đột nhiên nhìn thấy một người da vàng đi vào cửa.

Một người da vàng giống anh và Lâm Vũ Tầm!

Người này đại khái hơn hai mươi tuổi, mang một cặp mắt kiếng thật dầy, mặc một cái áo khoác có chút cũ, kiểu cũng rất già, cầm trên tay một quyển vở một cây bút, vừa đến đã đi về phía giá sách.

Trình Hào không biết người nọ có phải là người Hoa hay không, nhưng ở một nơi đâu đâu cũng có người da trắng và người da đen, nhìn thấy một người có cùng màu da với mình như vậy, anh vẫn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

"Bạn, bạn là người Hoa à?" Trình Hào dùng tiếng phổ thông chào hỏi anh ta.

Người kia đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Trình Hào đầy mặt kích động: "Đúng vậy! Đúng vậy!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.